• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Khi đứa trẻ được hơn một tuổi, hai anh em và Hàn Diệc trở về thôn làng.

Đây là lần đầu tiên Hàn Diệc trở về quê hương kể từ khi rời đi. Trước đây, cậu cũng hay gọi video với dân làng và chú ý đến việc xây dựng thôn làng, nhưng đây là lần đầu tiên sau ngần ấy quãng thời gian cậu được đặt chân trên mảnh đất mình sinh ra và lớn lên.

Chiếc xe màu đen chạy trên đường quê, đường hơi xóc nảy làm người ngồi trong xe có chút cáu kỉnh.

Nhưng người cảm thấy cáu kỉnh tất nhiên không bao gồm Hàn Diệc.

Cậu vô cùng thích thú nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn núi xanh nước biếc mà trong lòng không khỏi cảm động.

Cậu còn nhớ nếu muốn đến nhà ga trong huyện phải đi qua vài ngọn đồi, đường núi lúc đó còn gập ghềnh hơn bây giờ, nên lúc xuống xe cậu luôn đi đứng loạng choạng và sắc mặt đã tái nhợt.

Nhưng bây giờ cậu được ngồi thoải mái trong chiếc xe rộng rãi sáng sủa, ghế ngồi bằng da giảm xóc rất nhiều nên cậu không cảm thấy khó chịu do say xe, hơn nữa còn có thể khơi dậy hứng thú ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Kỷ niệm của cậu ở ngọn núi này thật sự quá nhiều, mỗi khi xe đi qua một đoạn đường núi cậu vẫn nhớ như in hồi còn nhỏ mình đã chơi ở đó như thế nào.

Vô tư và tự do.

Trần Túc ngồi đối diện nhắm mắt dưỡng thần, Trần Minh cáu kỉnh vươn tay ra ngoài cửa sổ nhìn vẻ mặt đang thích thú của Hàn Diệc.

Đến đứa trẻ cũng bĩu miệng hậm ừ không vui, chỉ có một mình cậu như uống trúng thuốc kích thích suốt chặng đường nhìn ngó xung quanh không chớp mắt, nếu không đóng cửa xe thì có lẽ cậu đã xuống xe chạy đi mất rồi.

Hàn Diệc không chỉ xem một mình mà còn ôm con xem chung, chỉ vào một dòng suối nhỏ rồi nhẹ giọng nói: "Tiểu Hi, nhìn nơi đó, nước suối trong núi rất ngọt và ngon..."

Nhóc con nhàm chán nhìn về nơi cậu chỉ rồi vặn vẹo cái mông nhỏ run rẩy đứng lên ôm cổ Hàn Diệc, vùi vào chiếc cổ thơm ngào ngạt của cậu thân mật cọ xát, thậm chí còn trao cho cậu một cái hôn ướt nhẹp.

Hàn Diệc sửng sốt rồi vành tai dần dần đỏ lên, hình như có chút nhột nhạt nên cậu cười ha hả hai tiếng sau đó lại ôm con vào trong lòng.

"Tiểu Hi, đừng liếm, ngứa quá."

Đứa trẻ tên là Trần Hi, là hi trong hi vọng, tên này do Hàn Diệc chọn.

Hai người ba khác dường như không quá để ý đến tên của con mình, một người gọi cục cưng, một người gọi bé con. Vì muốn con lớn lên khỏe mạnh, Hàn Diệc đã suy nghĩ suốt đêm mới nghĩ ra cái tên Trần Hi.

Vốn dĩ phải gọi là Hàn Hi, nhưng Trần Minh lại đè cậu lên giường rồi nhanh chóng tiến vào cơ thể cậu. Hắn vừa cắn vành tai đỏ bừng của cậu vừa tà ác cười nói: "Ly hôn xong con cái mới được được theo họ mẹ mà? Chúng ta chưa ly hôn mà muốn con trai anh theo họ của em sao?"


Hàn Diệc tức giận vùng vẫy bò về phía trước, dương v*t nóng bỏng của người đàn ông tuột ra khỏi cơ thể. Cậu muốn phản bác, em cũng là ba của đứa bé, tại sao con lại không thể mang họ của em!

Ham muốn bị gián đoạn mà cậu còn dám trốn thoát, chắc chắn không một giống đực nào có thể chịu đựng được.

Vì vậy, Trần Minh lấy ra sợi dây thừng trói chặt Hàn Diệc vào đầu giường, ** cậu từ đêm này qua ngày khác làm bụng cậu chứa đầy tinh dịch của hắn.

Giọng của Hàn Diệc khàn đi vì khóc, cánh tay cũng đã đau nhức. Khi người đàn ông lại banh hai chân của cậu ra tiến vào, cậu cuối cùng không nhịn được bật khóc xin tha.

"A... Theo họ của anh... Hức... Theo anh..."

Trần Minh cong môi nở một nụ cười đắc thắng và cởi dây trói. Vừa xoa cổ tay đỏ ửng cho cậu vừa thừa lúc cậu không chuẩn bị mà thâm nhập vào hoa huy*t mềm mại.

"Ưm…"

Hàn Diệc nhìn hắn chằm chằm với đôi mắt ướt xinh đẹp, vẻ mặt tràn đầy sự buộc tội.

Trần Minh hôn má cậu một cái, eo hắn chậm rãi nhấp về phía trước, "Khi nào em sinh đứa nữa, thì cho con theo họ của em được không?"

"Không... ưm..."

Trong một hiệp ước bất bình đẳng như vậy, việc đặt tên họ cho đứa trẻ cuối cùng cũng đã kết thúc.

Nuôi dạy một đứa trẻ không phải việc dễ dàng, mặc dù nhà họ Trần có thể cung cấp cho con một cuộc sống đầy đủ vật chất, nhưng khi con còn nhỏ vẫn cần sự bầu bạn và chăm sóc từ ba mẹ nhiều hơn.

Tuy nhiên, sau khi trải qua nhiều biến cố thì đứa trẻ ngày càng bám dính lấy Hàn Diệc. Ăn ngủ cũng phải có Hàn Diệc ở bên cạnh, cậu đi đâu cũng phải ở bế con trong vòng tay, chỉ bằng cách con mới có thể cảm thấy an tâm.

Nhóc con phớt lờ hai người ba của mình để quấn quýt lấy Hàn Diệc, để rồi mỗi khi hai anh em muốn làm gì với cậu thì họ đều phải đấu trí với nhóc con nhỏ bé này trước.

Mà đứa trẻ này cũng không biết được di truyền từ ai mà đã học được cách độc chiếm từ khi còn nhỏ.

Nếu cách chiếm hữu của hai anh em là kiểm soát, thì cách chiếm hữu của đứa trẻ đơn giản hơn nhiều, giống như con chó con đi tiểu để lại mùi của chính mình, công khai nói với người khác rằng đây là của tôi.

Một ngày nọ, nhóc dùng hai chiếc răng sữa mới mọc cắn vào ngực Hàn Diệc để lại dấu vết rất rõ ràng, buổi tối khi ngủ nhóc còn quấn lấy Hàn Diệc chứ không chịu quay về giường nhỏ ngủ.

Hai anh em hoàn toàn bùng nổ.


Ngoại trừ họ không ai được quyền để lại dấu vết trên người Hàn Diệc, kể cả con trai ruột của mình.

Vì vậy, nhóc con còn chưa kịp kiêu ngạo bao lâu đã bị ba ruột gửi đến cho người hầu chăm sóc, từ đó đến nay đã hai ngày rồi không được gặp mặt Hàn Diệc.

Hiển nhiên hai người ba không hề có ý định chia sẻ mẹ với nhóc, vì vậy sau khi giả khóc hồi lâu nhóc con đã ủ rũ suốt một thời gian dài.

Mãi cho đến khi Hàn Diệc tức giận bỏ mặc hai anh em, ôm con ngủ một mình trong phòng khách mà không thèm đếm xỉa đến bọn họ suốt mấy ngày. Thì bọn họ hai mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng con trai đã "cướp" đi người yêu của mình.

Đứa con đã sinh ra đương nhiên không thể nhét trở lại bụng mẹ, hai anh em chỉ đành dùng cách khác để thu hút sự chú ý của Hàn Diệc.

Ví dụ như chuyến về quê lần này.

Khi biết về chuyến đi này bạn học nhỏ đã vô cùng sửng sốt, ngơ ngác và thậm chí không có phản ứng gì khi quần áo của cậu bị cởi ra.

Đêm đó, họ đã có khoảng thời gian vui vẻ với bạn học nhỏ thơm ngọt ngào.

hoa huy*t mềm mại bị ép ăn hết hai cây dương v*t của bọn họ, rõ ràng đã đi vào hết nhưng cậu lại còn thút thít nói không vào được sẽ hỏng mất. Bị bắt nạt đến ướt sũng, hai chân giang rộng, tinh dịch và nước dâm chảy ra lênh láng khắp giường.

Suốt một đêm, hai chân của Hàn Diệc không khép lại được mà gác trên cơ thể người đàn ông, bị dương v*t thô to đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể. Sau đó cậu bị người đàn ông đè ở trước cửa sổ thủy tinh, thắt lưng hạ xuống bị ** từ phía sau, dương v*t đâm vào tử cung mềm mại rồi rót đầy tinh dịch.

Dáng vẻ vừa khóc vừa ăn tinh dịch khiến cho hai anh em mê mẩn, bọn họ ăn cậu sạch sẽ đến nỗi không còn xương, suýt chút nữa đã làm chậm chuyến đi vào ngày hôm sau.

Trần Minh liếm răng, như vẫn đang hồi tưởng về dư vị tuyệt vời của đêm đó.

Khi đến làng đã là giữa trưa.

Người dân làng quen biết đến đón cậu, ông sững sờ khi nhìn thấy Hàn Diệc bước xuống từ một chiếc ô tô sang trọng.

Hàn Diệc nhận ra ông trước và mỉm cười gọi: "Chú Lý!"

Chú Lý hoàn hồn, nở nụ cười chân chất rồi tiến lại gần: "Ồ, lúc xem video chú không nhận ra, nhưng bây giờ gặp nhau mới thấy Tiểu Diệc của chúng ta đã khác trước rất nhiều!"

Hàn Diệc bị chú Lý thân thiết vỗ vai trêu ghẹo, cũng có chút xấu hổ đỏ mặt.


Trần Túc ở bên cạnh quan sát, đầu ngón tay ngứa ngáy đột nhiên muốn đi lên xoa khuôn mặt tươi cười của cậu, cảm giác nhất định sẽ vừa non vừa mềm.

Người phụ trách công trình nhận được tin báo hai thiếu gia đến đây nên đã thu dọn đồ đạc từ trước.

Họ xây một tòa nhà nhỏ dưới chân thôn, không tráng lệ như biệt thự trên đảo nhưng đủ ba tầng đơn giản và yên tĩnh. Trong sân trồng một giàn nho, phía dưới buộc một chiếc xích đu trông rất bình dị và ấm cúng.

Vốn dĩ Hàn Diệc muốn trở lại nhà nhỏ của mình, lâu ngày không về cũng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì nhưng tất nhiên bọn họ đều không chịu cho cậu đi.

Trần Túc cười vỗ về đứa trẻ vừa mới tỉnh lại trong lòng mình, nhẹ nhàng nói với con: "Ngồi trong xe lâu như vậy, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi."

Vừa nói y vừa bất đắc dĩ nhìn Trần Hi đang dụi mắt còn chưa tỉnh, "Con cũng cần ngủ một lát."

Chú Lý sửng sốt, nhìn đứa trẻ mà giật mình.

"Tiểu Diệc…" Ông nhìn đứa nhỏ mềm mại, sau đó chuyển ánh mắt sang Hàn Diệc, "Đây là con trai của con à?"

Hàn Diệc cũng giật mình, hai mắt chớp chớp rồi đỏ mặt ấp úng nói: "...Dạ, là của con."

Chú Lý hơi sững sờ, trong video không hề nghe thấy Hàn Diệc nói mình có một đứa con, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một đứa con lớn như vậy.

"Mẹ của đứa trẻ đâu, hai người không cùng nhau trở về sao?"

Lời vừa dứt, Trần Minh ở một bên cười khẽ.

Hàn Diệc xấu hổ nói không ra lời: "Không, không phải..."

Đúng lúc này nhóc con vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy mẹ mình đứng cách đó không xa, mở miệng muốn nhảy ra ngoài.

"Me...mẹ..."

Nhóc con vừa mới học nói nên chưa nói chuyện thành thạo lắm, chỉ mới nói được một chữ nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến sự ỷ lại của nhóc đối với Hàn Diệc.

Chú Lý sửng sốt và nhìn chằm chằm vào Hàn Diệc.

Ngay cả Trần Túc cũng nở một nụ cười trên khóe miệng.

Cổ Hàn Diệc đỏ bừng, vội vàng bịt miệng Trần Hi lại nhưng đứa trẻ càng vui vẻ hét lên.

"Mẹ... Mẹ..."

Chú Lý ở bên cạnh cười nói: "Đứa nhỏ này thích gọi mẹ không gọi ba sao? Tiểu Diệc, sau này con phải dạy dỗ con thật tốt, ngay cả ba mẹ mà cũng không phân biệt được..."


Hàn Diệc không dám nhìn ông, bế lấy đứa trẻ rồi lén nhéo cái mông nhỏ của con một cái.

Đứa trẻ ngây ngốc nhìn cậu với đôi mắt to chớp chớp, sau đó mỉm cười và đặt lên mặt cậu một nụ hôn ướt nhẹp.

Chú Lý đợi Hàn Diệc ở ngã tư đường vì muốn đưa cậu trở về nhà nhỏ, nhưng ai ngờ cậu lại bị hai người đàn ông kéo vào tòa nhà ba tầng mới xây.

Chú Lý đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn.

Đây không phải là ngôi nhà mà nhà đầu tư giàu có xây dựng trong làng sao, nói rằng thỉnh thoảng mình đến đây để nghỉ dưỡng hay sao đó.

Ông cũng không hiểu vì sao những người giàu có này lại muốn lên núi nghỉ mát, ruộng nương thì có gì hay. Nhưng mọi người vui mừng vì sự phát triển trong thôn, cho nên họ chỉ nghĩ những người giàu làm thế cũng vì đam mê thôi.

Nhưng, tại sao Tiểu Diệc lại bị họ kéo vào?

Sau khi cậu đi học thì ngôi nhà nhỏ của cậu gần như đã bị bỏ hoang, khi các nhà đầu tư từ đến đây cũng sẵn tiện dọn dẹp nơi đó luôn, bây giờ vẫn có người quét dọn hàng ngày nên nhìn sạch sẽ và ngăn nắp hơn trước.

Ông vốn tưởng rằng Hàn Diệc lâu lắm không về thấy nơi ở của mình thay đổi nhiều như vậy nhất định rất vui mừng, nhưng không ngờ cậu còn không đến nhìn một cái.

Có phải hai người đàn ông đó quá nhiệt tình với Tiểu Diệc rồi không? Nghe nói bọn họ là bạn cùng trường.

Nhưng mà, vừa tài trợ cho việc xây dựng thôn làng vừa giúp Tiểu Diệc chăm sóc con...

Chú Lý cũng không nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy Tiểu Diệc ở cùng bọn họ trông rất vừa mắt?

Xa xa có tiếng oán trách nho nhỏ của Hàn Diệc, "Em đã nói là không được dạy con như vậy rồi..."

"Con muốn gọi thì ai mà biết được chứ?"

"Rõ ràng là anh dạy..."

"Chẳng lẽ sai?"

"Em…"

Tiếng nói dần dần biến mất, chú Lý sờ sờ cằm rồi chậm rãi đi trở về.

"Người trẻ tuổi thật là..."

(Hết)

Phần 2 mình chưa edit được nhiều chương, với cả dạo này mình cũng đang lười edit, nên hẹn dịp khác edit xong nhiều nhiều chương rồi update một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK