• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người chơi ở trong trường đều ngây ngốc, đại loại là đang giữa trưa lại có 3 giờ ban đêm thì ai cũng đều sẽ ngây ngốc, thời điểm Thời Vọng quay trở lại trường liền nghe thấy mấy người qua đường ồn ào thảo luận đang giữa trưa không thể hiểu nổi tại sao trời lại tối.

Thời Vọng chột dạ, hai bước gộp làm một mà cắm đầu bước về phía kí túc xá.

Hiện tại là khoảng 8 giờ tối, trời đêm trong trăng nghiêng treo cao, thời tiết trên đảo lạnh hơn, gió đêm tháng tư thổi nhẹ qua cũng khiến ai nấy lạnh cả người.

Trải qua màn bài thi tẩy trần đầu tiên, lá gan nhóm người chơi bắt đầu lớn lên không ít, có một vài người đi lại khắp nơi trong vườn trường, một số người dừng chân ở nhà ăn dùng bữa, thậm chí còn có một số người muốn sống một cách tự do chết phải cho lãng mạng, liền ôm hôn nhau nồng nhiệt dưới ánh đèn đường, thậm chí quá hơn, còn có một vài đôi bèo nước gặp nhau mà đánh dã chiến trong lùm cây nhỏ.

Thời Vọng mắt điếc tai ngơ coi như không thấy, nhưng cậu cũng không có tư cách nói người khác, rốt cục thì chính cậu cũng là người vừa mới từ dưới thân người nào đó xuống giường, phía sau vẫn còn đọng lại cảm giác không khỏe do bị đối đãi thô bạo.

Cậu tiến vào kí túc xá học sinh, chân còn chưa bước lên cầu thang liền thấy Tề Triết và Lục Dư Tinh vội vã đi xuống, Tề Triết lập tức nhìn thấy Thời Vọng, thần sắc căng thẳng lập tức buông lỏng một cách rõ ràng, nhanh chân chạy tới chỗ cậu, "Cậu đã đi đâu? Chúng tôi tìm cậu mãi!"

Thời Vọng hơi áy náy trong lòng nhưng lại không thể không lừa bọn họ, "Lúc đó gặp được người quen, làm chậm trễ thời gian, thật xin lỗi."

"Người quen?" Lục Dư Tinh hoài nghi, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, "Gặp được ở nơi này sao?"

"Ưm... Phải."

Nói là người quen cũng không hẳn là không đúng, chẳng qua là quen thuộc đến nỗi từng tấc da trên người đều đã bị anh xem qua, sờ qua một lần.

Tề Triết cũng mở miệng, "Số lượng người chơi lên tới mấy chục vạn người, gặp được người quen cũng không phải không có khả năng, chỉ là cậu nên báo trước cho tôi một tiếng, không thể tự tiện rời khỏi nhóm."

Thời Vọng vội không ngừng đồng ý, nhiều lần đảm bảo sau này tuyệt đối không tụt lại phía sau, trước khi ra ngoài nhất định sẽ báo cáo trước 800 lần, hoàn toàn sửa đổi tật xấu không từ mà biệt này.

Tề Triết lại hỏi: "Vụ nổ ở tầng 3 lúc sáng là?"

"..... Là phòng thi của tôi." Thời Vọng giơ tay lên cho Tề Triết xem đồng hồ của mình, " Tôi chạy đi trước khi vụ nổ xảy ra, cho nên chỉ bị trừ điểm thôi."

Tề Triết gật đầu, trầm giọng nói: "Còn sống là tốt rồi."

Lục Dư Tinh cũng ló mặt qua vỗ vai cậu, hơn nữa còn cố ý vô tình để lộ điểm xấu của mình trước mặt cậu, hư tình giả ý nói: "Đúng đó, giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt, anh bạn, điểm số nhiều ít không quan trọng, quan trọng là sự nỗ lực của cậu."

Thời Vọng: "......"

Loại học sinh đồng lứa âm dương quái khí tranh giành thứ hạng là cảm giác quen thuộc như thế nào?

Nhưng Thời Vọng vẫn thật sự rất vui khi thấy bọn họ bình an vượt qua bài thi đầu tiên, tuy rằng cậu biết rõ đến cuối cùng chắc chắn số người bị đào thải là rất lớn, đây là kết quả tất nhiên, nhưng trong lòng cậu không hi vọng bạn bè của mình chết.

Giấy dự thi của Thời Vọng nhảy ra thông tin, nhìn thời gian bài thi thứ hai, là lúc 8h sáng ở phòng thi 414*.

*414 là 试一试 = thử nó. Vì cách đọc 试一试 " shi yi shi " trong tiếng trung giống với cách đọc 414 " si yi si ". Đây là một tiếng lóng được sử dụng giữa các bạn trẻ. (Nguồn: HiNative) Chắc là do việc thử mang xác xuất ngẫu nhiên cao nên được coi là không may mắn.

Thời gian thi còn sớm hơn hôm nay, hơn nữa số hiệu phòng thi còn rất không may mắn.

"Con số này thật không may mắn." Lục Dư Tinh một lòng mê tín, cầm giấy dự thi của mình vô cùng ghét bỏ nói: "Không thể xin đổi phòng thi khác sao? Vào 616* thì tốt rồi."

*616: cặp số gánh, hay lộc sinh ra lộc, tiền sinh ra tiền. Đây là con số rất được giới kinh doanh, buôn bán ưa chuộng.

"Trường học tổng cộng có 5 tầng" Thời Vọng cạn lời liếc mắt nhìn anh ta, "Anh định thi phòng nào cơ chứ?"

Lục Dư Tinh quay tờ giấy dự thi của anh, hướng về phía Thời Vọng, "414, lúc 8 giờ sáng."

Thời Vọng sửng sốt, lời còn chưa kịp nói ra, Tề Triết đã nói: "Tôi cũng vậy."

"Chúng ta thi cùng một phòng?"

Trước đó bọn họ bị bài thi đầu tiên hấp dẫn hết sự chú ý, cũng chưa đến xác nhận phòng thi thứ hai, Thời Vọng thật sự không nghĩ tới ba bọn họ sẽ được phân đến cùng một phòng thi.

Này không biết là phúc hay họa nữa, từ trò chơi một người thành trò chơi nhiều người, khả năng cũng tượng trưng cho độ khó của bài thi tăng lên.

Thời Vọng sờ sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ nói: " Có thể gian lận."

Tề Triết đưa mắt nhìn cậu, Thời Vọng mạc danh cảm nhận được một cỗ khí tức oai phong lẫm liệt, quang minh lỗi lạc, vì thế lập tức sửa miệng: "Giúp đỡ lẫn nhau, nó gọi là giúp đỡ lẫn nhau!"

Tề Triết bất đắc dĩ nói: " Khi tôi còn chưa chết ở đây thì còn vẫn đủ tự tin đi thi."

Lục Dư Tinh tiếp lời: "Có sao đâu, ai mà chẳng có hai ba bốn năm sáu bảy lần gian lận, bình thường thôi."

Tề Triết lạnh nhạt nói: " Tôi chưa từng."

Lục Dư Tinh kinh ngạc nhướn mày, "Một lần cũng không?"

"Một lần cũng không."

"Ha." Lục Dư Tinh giống như đang suy tư gì đó. " Hệt như số lần làm tình của anh thôi."

Tề Triết: "......"

Thời Vọng nhanh chân chạy tới bịt miệng Lục Dư Tinh, ghé sát tai thì thầm cảnh báo: " Đừng có chọc vào chỗ đau của người ta, chút nữa anh ta thẹn quá hóa giận bắn chết cậu."

Tề Triết lại một lần nữa: "......"

Tề trưởng quan một chút cũng chưa từng nghĩ tới việc thảo luận chuyện sinh hoạt cá nhân của anh ngay trước hành lang người đến người đi, liền trầm mặt hướng người đi lên tầng trên.

Phòng kí túc đầu tiên bên trái trên tầng 3 chính là nơi nghỉ chân tạm thời của bọn họ, trên cửa treo biển số phòng 301.

Kí túc xá là loại hiện đại hiếm thấy, phía trên là giường bên dưới là bàn học, phòng 4 người, trang bị cả nhà vệ sinh và phòng tắm kính, cung cấp nước nóng liên tục 24 giờ, dưới chân là sàn nhà lát gỗ màu nâu sậm, trên trần nhà còn lắp điều hòa, ngoài ban công còn có máy lọc nước nóng lạnh và máy giặt.

Thành thật mà nói, điều kiện như này vượt trội hơn rất nhiều so với nhiều trường đại học khác, trước đây khi Thời Vọng còn học trung học ở thần giới thì không ở kí túc, nhưng bằng kinh nghiệm quan sát loài người hoạt động trong nhiều năm, cậu biết loại tiêu chuẩn đãi ngộ này chỉ có trong các trung trường học tư nhân đắt đỏ.

Ở phương diện bên ngoài, thật ra Dung Dữ cũng không hề khắt khe với người chơi chút nào, rõ ràng là cái người đàn ông coi mạng người như cỏ rác vậy mà...

Thời Vọng một bên nói thầm trong lòng, một bên ngồi xếp bằng trên nệm giường êm ái sắp xếp lại vật dụng của mình.

Hành lí của cậu cũng không có nhiều, hơn nữa hầu hết mọi thứ đều đánh rơi trong màn chơi đầu tiên ---- lúc đó cậu rời khỏi chung cư quên không mang theo ba lô, vì thế mà quần áo mang đi cũng biến mất theo sự thay đổi của cảnh vật.

Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng về vấn đề quần áo, bởi vì tối nào Dung Dữ cũng tìm tới cậu tìm phiền toái, bị làm đến kiệt sức, Thời Vọng trong lòng hiểu rõ là Dung Dữ rất có trách nhiệm trong việc tẩy rửa sạch sẽ cho cậu, ngoài ra còn chuẩn bị quần áo mới nữa.

Đồ vật tùy thân khác mà cậu mang theo gồm: chút tiền lẻ và chứng minh nhân dân trong ví tiền, điện thoại đi động nhỏ chỉ có thể chơi trò chơi vì không có tín hiệu (màn hình điện thoại là ảnh Thời Vọng lén chụp người nào đó đang tắm nắng), còn cái roi điện mini Tề Triết đưa cho.

Trừ những cái này ra thì cậu không có vũ khí nào khác, nhưng thật ra chỉ cần cậu bày tỏ mong muốn với Dung Dữ, bất luận là chủy thủ hay súng ống Dung Dữ đều sẵn sàng vui lòng cho cậu, nhưng Thời Vọng chưa nói. Cậu cũng không muốn mở màn xung đột với loài người, đó không phải là mục đích đến đảo của cậu.

Giường ngủ của Tề Triết gần cửa nhất, chính là anh tự chọn, bởi vì vị trí này giống với vị trí của thủ vệ có thể khiến anh nhanh chóng nhận ra khi có người tiến tới.

Lúc này Tề Triết đang kiểm tra tính chắc chắn của khóa cửa, vừa mới khóa kĩ cửa thì bỗng nhiên khựng lại, anh nhạy bén nhận ra được ngoài hành lang có tiếng bước chân nhẹ nhàng mà trầm ổn đang tới gần.

Nó khác với tiếng bước chân ngang qua của những người chơi khác, âm thanh kia có chủ đích mạnh mẽ, rõ ràng chính là hướng đến phòng 301.

Cả Thời Vọng và Lục Dư Tinh ở trong phòng đều không nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng, nhưng Thời Vọng chú ý tới thái độ đề phòng của Tề Triết, kì quái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Hừm..." Tề Triết theo thói quen bày ra tư thế phòng thủ, "Ngoài cửa có người."

Anh vừa nói như vậy, trái tim cả hai người đều treo cao, ngón tay Lục Dư Tinh vừa động, một cây đao hồ điệp màu đen tinh xảo liền xuất hiện trong lòng bàn tay, lưỡi đao được mạ một lớp kim loại màu đỏ như máu. Cậu ta không những am hiểu chơi bài mà còn biết cả dùng đao, ngón tay hữu lực vô cùng linh hoạt, bất luận là ra ngàn chiêu cũng là xuất đao gọn gàng lưu loát.

Ánh mắt Lục Dư Tinh lóe lên, "Là kẻ địch sao?"

Tề Triết lắc đầu, tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa, ngay sau đó người nọ đưa tay khách khí gõ cửa, lực đạo không nhẹ không nặng, đều đặn trầm ổn.

"Cộc! Cộc! Cộc!"

Tề Triết rút dao bên hông ra, thấp giọng nói: "Ai?"

"Tuần tra kí túc*"

*Gốc là tra túc.

Người ngoài cửa khinh mạn* mà dùng âm thanh trầm trầm bình tĩnh nói.

*Khinh mạn là: ngạo mạn,...

Sắc mặt Thời Vọng nháy mắt thay đổi, người khác không biết đây là ai nhưng cậu lại cực kì rõ ràng!

- ---

Hết cháp 14.

Không biết có ai thắc mắc không chứ tui đang không biết Tiểu Tinh lôi đao ra từ đâu ấy:v

Hôm trước rảnh rỗi beta lại vài chương đầu, tui thấy lỗi sai đầy ra mà mn vẫn ủng hộ nhiệt tình. Tui vui lắm! Yêu các bạn.

* minh họa cho đao hồ điệp của Tiểu Tinh:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK