• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

DCM nó! Vẫn tức lắm..

...

Vậy mà cà Tề Triết và Lục Dư Tinh đều chấp nhận thân phận của cậu, dù cậu không phải là con người và thậm chí còn có một số bí mật không thể nói ra, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn tin tưởng cậu.

Loại duyên phận này quả thật là kì diệu, rõ ràng là mới quen biết nhau vài ngày thôi nhưng giữa 3 người lại giống như được định mệnh nối lại với nhau vậy.

Chẳng qua là với Dung Dữ, cũng không thân thiện như vậy.

"Thành Thành cũng về rồi sao?" Thời Vọng vui vẻ nhìn thân hình nho nhỏ đang nằm ngủ trên giường, chính là cậu nhóc lúc trước đi theo bọn họ.

Lục Dư Tinh nói: "Chiều nay cậu nhóc này mới trở về, chắc là do mệt mỏi nên chỉ ăn chút đồ đã ngủ mất rồi."

Thời Vọng kiễng chân lên nhìn đồng hồ của cậu bé, ngạc nhiên phát hiện thế mà điểm của cậu nhóc lại là 90, "Đứa nhỏ này thắng sao?"

"Có lẽ là may mắn, dù sao cũng là bài thi đoàn đội, nó lại chỉ là một cậu nhóc không có tính uy hiếp nào, sẽ không có ai cố ý gây khó dễ cho nó."

Lục Dư Tinh nhìn cậu bé, bỗng nhiên đè thấp giọng, do dự nói: "Chẳng là cậu nhóc này quả thực hơi kì lạ, lâu như vậy cũng không chạy đi tìm ba, cũng chẳng hỏi ba nó đâu, không khóc không nháo, có phải bị tự kỉ rồi không?"

"Không thể nào..."

Lúc trước Thời Vọng đã từng viết báo báo quan sát hành vi của những đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ, bọn chúng giống như xuất hiện rào cản với ngôn ngữ, không thể giao tiếp bình thường với những người khác, cư xử rất cứng nhắc.

Nhưng tính cách của Thành Thành lại mang hơi hướng trầm mặc an tĩnh hơn, cậu bé có thể nói thể trò chuyện bình thường với mọi người, bảo nhóc đó làm gì nó cũng có thể làm tốt, thậm chí còn có thể tự lo cho cuộc sống hằng ngày và rất tự lập.

Đúng ra mà nói, Thời Vọng chỉ thấy cậu bé này trưởng thành quá sớm mà thôi.

"Có thể về là tốt rồi, màn chơi kế tiếp nhất định phải mang cậu bé theo."

Thời Vọng vừa nói, vừa cố ý vô tình liếc mắt sang Dung Dữ.

Bây giờ cậu vẫn nhớ rất rõ câu Dung Dữ đã nói kia trong lúc dùng bữa sáng, anh nói sau khi trò chơi bắt đầu cậu sẽ khó có thể ăn một bữa ăn bình thường, đối với vấn đề này cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng, bất giác cảm thấy hoàn cảnh màn chơi này sẽ cực kì gian khổ, tuyệt đối không thể để cậu nhóc này một mình.

Dung Dữ nhận ra tầm mắt ám chỉ của cậu, chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Được, em yêu, lúc trước ta đã hứa với em, sẽ phân mọi người đến cùng nhau."

Thời Vọng yên tâm, Lục Dư Tinh sốc điếng người, "Cậu được nha, bạn trai cậu còn có năng lực này nữa hả? Đúng là Tool hack đỉnh cao nha!"

Thời Vọng có chút đắc ý, giơ tay lên vỗ ngực Dung Dữ, "Đương nhiên rồi, cái này rất hữu dụng, vừa đẹp lại còn thiết thực, kiến nghị mấy cậu nên tìm cho mình một cái."

Dung Dữ: "......"

Dung Dữ thật bi thương, "Em yêu, trong lòng em ta chỉ là một món đồ thôi sao?"

Thời Vọng tự biết mình nói sai, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi anh, là em nói sai, anh không phải đồ vật, không phải đồ vật."

Dung Dữ: "?"

Lục Dư Tinh dùng ánh mắt tỏ vẻ: Sảng khoái quá!

Tề Triết cũng mặc nhiên đồng ý.

Mắt thấy Dung Dữ có xu thế tức giận, vì suy nghĩ cho cái mông của mình nên Thời Vọng lập tức thắng thế liền lui quân, mắng sướng miệng rồi phủi mông bỏ chạy, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm, luôn miệng thúc giục: "Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ đi."

Nhưng vừa mới bước vào phòng tắm, bỗng dưng cậu sửng sốt cả người.

Bây giờ kí túc xá có 5 người, Tề Triết, Lục Dư Tinh, Thành Thành mỗi người chiếm một cái giường, cái kia chẳng lẽ là nói cậu với Dung Dữ phải ngủ cùng nhau sao?

Thời Vọng nơm nớp lo sợ quay đầu lại, quả nhiên thấy Dung Dữ đang đứng ở mép giường, vẻ mặt âm trầm nhìn cậu, nở nụ cười nham hiểm phát sợ, "Nhanh đi rửa mặt đi, tình yêu, ta ở trên giường chờ em."

Hai tiếng 'Chờ em' này anh còn đặc biệt nhấn mạnh, mở rộng ra chính là 'Chờ trừng phạt em".

Thời Vọng khó khăn nuốt nước miếng, cảm giác tối nay sẽ thật gian nan.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến 11h đêm, vài người đã lên giường chuẩn bị đi ngủ, Thời Vọng nhìn Dung Dữ không có ý tốt, trong lòng lộp bộp. Ánh mắt kia âm âm trầm trầm nhìn hệt như sài lang hổ báo, nhìn chằm chằm con nai tơ béo mỡ này.

Đêm nay nếu mà thực sự lên giường của Dung Dữ, chỉ sợ cậu sẽ bị ăn sạch đến xương cũng chẳng còn.

Thời Vọng mò đến cạnh mép giường của Lục Dư Tinh, gõ ván giường cậu ta, hỏi: "Này, đêm nay tôi ngủ với cậu nhé?"

Lục Dư Tinh nằm thẳng cẳng trên giường giả chết, chỉ hơi vươn tay trái ra một chút, cho Thời Vọng xem điểm của mình, "Cậu nhìn điểm của tôi đi, tôi không mua nổi."

Thời Vọng im lặng, Tề Triết ở bên cạnh lật chăn lên, bình tĩnh nói: "Tới chỗ tôi ngủ đi, tôi không để ý."

Thời Vọng cảm động cực kỳ, cậu nhìn đi, đây mới là anh em chân chính, anh em tốt là người lúc nào cũng có thể mở rộng ổ chăn của mình!

Cậu đang muốn bò lên giường Tề Triết thì bỗng nhiên có cảm giác ánh mắc sắc bén đâm chọc sau lưng, quay đầu là thấy, chỉ thấy dường như Dung Dữ đang nhắc nhở cậu, ý tứ thật rõ ràng: Hôm nay cậu mà dám bò lên giường Tề Triết ngủ, hôm sau Tề trưởng quan kính mến sẽ không phải tỉnh dậy nữa.

Chuyện này anh thực sự làm được, Thời Vọng nhận mệnh xoay người, trước tiên tắt đèn, sau đó lần mò trong bóng tối bò trèo lên giường Dung Dữ.

Dung Dữ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của cậu, tán dương sự hiểu chuyện của cậu, "Bé ngoan."

Thời Vọng né tránh anh, nhanh chóng chui vào chăn, "Em buồn ngủ lắm, anh cũng đi ngủ nhanh đi!"

Dung Dữ cười cười, dùng tay ôm cả chăn cả người vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu, yêu thương nói: "Ngủ đi, đêm nay không bắt nạt em."

Thời Vọng hơi hé mắt, nhìn khuôn mặt Dung Dữ dưới ánh trăng sáng, trong lòng mạc danh cảm thấy ấm áp —— Thật ra đôi khi anh ấy vẫn rất tốt, rất dịu dàng.

......

Dịu dàng cái cc!

Thời Vọng mới ngủ được nửa giờ đã bị Dung Dữ ái muội vuốt ve và hôn môi đánh thức.

Không biết từ lúc nào, anh từ ngoài chăn đã chui vào trong chăn rồi, nhẹ nhàng ôm sau lưng cậu, khẽ cắn sau gáy cậu, dùng âm thanh trầm thấp khuyến rũ nói: "Ta nghĩ lại rồi, quả thực vẫn có chút tức giận, bị người yêu mình mắng là đồ vật sao có thể không giận chứ?"

Thời Vọng giãy giụa một chút, cật lực tránh né tay anh, "Em đã nói là không phải cố ý rồi mà, anh đừng nhỏ mọn như vậy... A! Đau!"

Mông bất ngờ bị nhéo mạnh khiến Thời Vọng không kịp đề phòng kêu lên một tiếng.

Thật là, cái tay kia vừa trắng vừa thon dài giống như một nghệ sĩ dương cầm trong giới thượng lưu sao lại giống đám lưu manh chợ búa thế không biết, sức lớn như này lấy từ đâu vậy hả?"

"Ôi, thật xin lỗi, ta làm em đau sao?" Dung Dữ biết rõ còn cố tình hỏi, buông ngón tay ra, làm bộ làm tịch xoa nắn khối bầm tím kia, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Thời Vọng dùng khuỷu tay huých vào người anh, "Anh buông em ra, đừng làm loạn nữa, mai còn có việc."

"Ta sẽ để em ngủ ngon, nhưng phải chịu một chút trừng phạt trước, khiến em sau này không dám tùy tiện bò lên giường thằng đàn ông khác."

Không biết Dung Dữ lôi ra cái gì, là một thứ lành lạnh lại cưng cứng, đặt lên chỗ xương cụt mẫn cảm của cậu, "Dùng cái này đi."

Thời Vọng lập tức cảm thấy sợ hãi, từ xúc cảm trên làn da cho thấy cái thứ kia rõ ràng là làm bằng kim loại, cậu cố gắng giãy giụa, kinh hoảng thất thố, "Đó là cái gì? Buông em ra!"

Dung Dữ cười nhẹ nói: "Là roi điện mini tịch thu của em đấy, nhưng đừng lo, ta đã chỉnh dòng điện nhỏ đi rồi, cực kì an toàn, cũng không quá đau, không biết chừng em sẽ thích nó đấy."

"?!" Thời Vọng kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt trở nên xanh mét, thẹn quá thành giận, gầm lên: "Đệt! Anh, đồ biến thái! Vứt xuống cho em! Nếu anh dám mở chốt, có tin em sẽ...."

Xẹt xẹt ——

"Ah!!!"

......

Lách tách... Lách tách......

Chiêm chiếp... Xì xào xì xào......

Tiếng mưa rơi sáng sớm thanh thúy cùng tiếng chim hót líu lo truyền vào trong tai Thời Vọng, kéo cậu dậy từ cơn mơ.

Nhưng cậu cũng không nghĩ tới, thậm chí còn không thể mở nổi mắt. Cậu thực sự quá mệt mỏi, bởi vì đêm qua tên cầm thú nào đó dùng roi điện mini bắt nạt cậu, sau đó còn đè cậu ra làm vài lần, mãi đến tận 4h sáng hôm sau cậu mới ngủ được.

Hậu quả của túng dục quá độ chính là xương cốt cả người đều đau, giống như bị xe tải nghiền qua nghiền lại vài lần vậy, mông đau quá, thậm chí là cậu chỉ có thể nằm sấp để ngủ.

Không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng Thời Vọng chỉ muốn ngủ thêm một lát thôi.

Chẳng hiểu sao vẫn luôn có ai đó tới quấy rầy cậu, người nọ nhẹ nhàng lay lay vai cậu, nhỏ giọng gọi: "Cậu chủ nhỏ ơi, dậy đi, nhanh lên."

Thời Vọng không tình nguyện khẽ híp đôi mắt nhập nhèm, nhìn tới Lục Dư Tinh nửa quỳ bên cạnh cậu, thần sắc có chút vội vàng gọi cậu dậy.

Không phải cậu ta ngủ giường tầng trên sao?

Thời Vọng đột nhiên giật mình, nháy mắt đã tỉnh cả ngủ.

Cậu đột nhiên ngồi phắt dậy, suýt chút nữa đụng trúng đầu Lục Dư Tinh.

Xung quanh cũng không còn là kí túc xá, dưới thân cũng không phải là nệm giường êm ái, bây giờ bọn họ đang ở trong một cái sơn động ẩm thấp, bên dưới là sỏi vụn đá cứng. Cách đó không xa là cửa động, nhìn ra ngoài có thể thấy ánh nắng sớm, cây cối rợp bóng mát, hoa cỏ ven đường nở rộ tốt tươi, bởi vì cơn mưa nhỏ nên trông cây cối cũng tươi tắn hơn bình thường.

Nội tâm Thời Vọng cũng muốn chửi một câu DM.

Đang ngủ ngon lành trong kí túc xá, thế quái nào lại tỉnh dậy ở nơi rừng rú hoang vu này thế?

Cũng thật may, đêm qua bọn họ cũng đã cảnh giác vì trò chơi có thể sẽ đột ngột bắt đầu, cho nên dù đang ngủ cũng vẫn ăn mặc tử tế. Thời Vọng nhìn quần áo của mình, bên trong là áo thun màu trắng, bên ngoài là áo khoác thể thao, dùng để chống chọi với cái rét lạnh vào ban đêm ở vùng rừng núi hoang vu này, chỉ có thể là Dung Dữ thay cho cậu thôi.

Cậu lục lọi trong túi, điện thoại vẫn còn.

Tề Triết, Lục Dư Tinh, và cả Thành Thành đều ở trong động, Dung Dữ còn rất giữ lời.

"Chào buổi sáng, em yêu."

Phía sau bỗng nhiên truyền tới một âm thanh chào hỏi quen thuộc, Thời Vọng nghe mà run cả người, ký ức đêm qua chen nhau dồn về, khiến cậu lảo đảo về phía sau mấy bước, trốn đến sau lưng Tề Triết, mở to mắt nhìn anh: "Anh, anh, sao anh còn ở đây?"

Thời Vọng thực sự là bị roi điện mini giật ra chút bóng ma tâm lý, trong chốc lát hơi bất ngờ, vừa thấy Dung Dữ trong lòng đã thấy sợ.

Dung Dữ bày ra vẻ mặt vô tội, "Vì sao ta không thể ở đây? Đúng rồi, trên người em đỡ hơn chưa, còn đau hay không?"

"Anh, tên khốn nạn!" Thời Vọng nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi định xông lên đấm anh một trận, Lục Dư Tinh vội vàng ngăn lại, "Bình tĩnh, bình tĩnh một chút Thời Vọng, cậu đánh không lại anh ta, cậu chạy đến cũng chỉ là đưa mông thôi."

"?" Thời Vọng tức giận: "Câu đó là đưa mạng! Cậu sửa linh tinh cái gì!"

Lục Dư Tinh nhỏ giọng bức xúc, "Quan hệ của hai người các cậu, còn không phải là đưa mông sao..."

Thời Vọng không thèm để ý đến cậu ta nữa, cậu đè nén một chút nửa giận trong lòng: Lấy đại cục làm trọng, lấy đại cục làm trọng... DCM nó! Vẫn tức lắm, lúc về nhất định phải lấy roi điện mini đập vào mặt tên khốn khiếp kia... đập vào người!

Tích ——

Đồng hồ của cả 4 người đều vang lên thông báo nhắc nhỏ, Thời Vọng nâng tay trái lên nhìn thoáng qua, là thông tin về màn chơi thứ 3.

"Màn chơi thứ 3 bắt đầu, tên màn chơi là 'Sống sót trên đảo hoang', người chơi phải sinh tồn trên đảo hoang trong 7 ngày, phương thức sinh tồn không hạn chế, tách riêng lẻ hay lập đoàn đội đều có thể, không trừ điểm, sau khi kết thúc màn chơi sẽ dựa vào biểu hiện của người chơi để cộng điểm."

Thời Vọng tắt giao diện thông báo, cái con số 1 điểm chói mắt kia lại hiện ra, nhưng mà trận này đối với cậu lại rất có lợi, không bị trừ điểm, cũng sẽ không chết, chính là nói bất luận cậu làm cái gì cũng sẽ không bị loại.

Tuyệt!

—–

Whale: Gì chứ, ảnh mà không đè Thời Vọng tui mới thấy lạ đấy:33

Dung Dữ, anh đích thị là lương trúa =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK