Suy đoán đầu tiên của cậu là nội dung điều ước được viết bằng một loại mực đặc chế nào đó, hoặc là được in giống như kĩ thuật chống làm giả tiền giấy, cậu còn cố ý soi nó dưới ánh đèn dây tóc, dùng ngón tay chà sát bề mặt, vẩy vẩy, búng búng,.. Thiếu điều đổ nước nữa thôi.
Dung Dữ rất có hứng thú nhìn cậu bận bịu, cố ý chờ nửa phút mới nén cười mở miệng: "Bảo bối, em đừng tốn sức nữa, chỗ đó chính là chỗ trống."
"Anh có ý gì?" Thời Vọng nhíu mày, mất hứng hỏi,"Chẳng lẽ khi nãy em vừa mắng anh một câu cho nên anh không muốn cho em nguyện vọng nữa sao?"
Dung Dữ cười cười: "Ta đâu có nhỏ mọn đến mức đấy, cũng không phải lần đầu tiên em mắng ta, ta nghe quen rồi."
—— Dù sao cuối cùng cũng có thể trả thù ở trên giường, Thần Sáng Thế đại nhân tỏ vẻ 'ta không quan tâm¯_(ツ)_/¯', hơn nữa ở trước mặt anh, Thời Vọng cũng chỉ có mỗi cách cứng miệng tỏ uy phong thôi. Dù sao cũng chẳng nhấc lên bọt sóng nào, anh nguyện vui vẻ chiều lòng cậu một chút.
Anh điềm đạm nói: "Cho em phần trống trong thẻ ước nguyện ý là em có thể viết bất cứ điều gì em mong muốn."
"Chỉ cần em muốn thì anh sẽ thực hiện?" Thời Vọng nghi ngờ nhìn anh, anh tốt bụng vậy sao?
Mặc dù Dung Dữ là người yêu cậu, cùng nhau sống chung hơn một ngàn năm, dù anh đối với cậu vẫn luôn ôn nhu, việc công, việc tư đều luôn chiếu cố cậu, nhưng nghĩ kĩ lại mà xem, người này chính là ác ma không hơn không kém, tin anh không bằng tin cục đá biết nói.
Quả nhiên, Dung Dữ mỉm cười nói: " Chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta thì đều được."
Thời Vọng bĩu môi, "Thật xảo trá."
Thần Sáng Thế toàn tri toàn năng có cái gì anh không làm được? Anh nói có thì chính là có, quy tắc trò chơi chung quy cũng chỉ dùng để tham khảo, quyền giải thích cuối cùng thuộc về thần.
Nói ngắn gọn thì dù Thời Vọng có trăm cay nghìn đắng vượt ải, điền nguyện vọng của mình xuống tấm thẻ ước nguyện kia, chỉ cầu Dung Dữ nói một câu 'không được' thì nguyện vọng kia của cậu cũng chẳng có tác dụng gì. Ngoài miệng thì nói dễ nghe như vậy, bảo cậu thích sao viết vậy, đến cùng vẫn phải cần Dung Dữ đồng ý mới được.
Tóm lại, đây chính là một tấm thẻ vô dụng!
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cậu vẫn cất thẻ ước nguyện vào ví cùng một chỗ với chứng minh thân phận.
Cậu nhìn nhìn chiếc nhẫn trong tay lại nhớ tới giao phó của nam thanh niên lúc lâm chung bèn cất nó vào ví kép.
Hiện tại là 12h30 phút đêm, đã được 30 phút kể từ khi trận đấu bắt đầu, ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến tiếng quát tháo, gió đêm thổi tới quyện theo mùi máu tươi. Ở nơi cậu không nhìn thấy, nhất định đã xảy ra vô số màn tàn sát đẫm máu.
Nhưng dưới cái quy tắc đáng sợ như này, Thời Vọng cũng chẳng thể làm được gì, cứu người cũng giống như giết người, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Dung Dữ hạ lệnh muốn cắt giảm dân số, cậu cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của anh.
Mà việc duy nhất cậu có thể làm hiện nay chính là hoàn thành di nguyện của nam thanh niên kia, một việc nhỏ đến mức không đáng nhắc tới.
Thời Vọng quay đầu, hướng về phía Dung Dữ thấp giọng nói: "Em muốn về thần giới một chuyến."
Dung Dữ cố ý làm cậu khó cậu, nói "Đáng tiếc, trò chơi còn chưa kết thúc, em muốn bỏ quyền ư?"
Thời Vọng nghĩ nghĩ, không có xíu ý thức sinh tử trong trò chơi, dõng dạc nói:" Vậy cho em tạm nghỉ."
"... " Dung Dữ bất đắc dĩ lắc đầu, "Bảo bối, trong quy tắc trò chơi không có mục tạm nghỉ này."
Thời Vọng không nói hai lời liền bước về phía Dung Dữ, nhướn người hôn lên mặt anh một cái, sau đó mặt vô biểu tình nói: "Bây giờ có rồi."
Những lúc như này, Thời Vọng phá lệ mê người, cậu thường hay lấy phương thức hôn môi để thấu hiểu Dung Dữ, hoặc giống như lúc đưa thư thách đấu, liền trực tiếp túm cổ áo anh hôn một hơi sâu, thời điểm mờ mịt cầu xin sẽ luôn chủ động nhẹ nhàng hôn anh một chút.
Trong mắt Dung Dữ hiển hiện vài phần ý cười, anh bắt lấy tay Thời Vọng ngăn cậu dùng lại trò cũ rồi cúi thấp người thủ thỉ bên tai cậu: " Một cái khả năng không đủ, không bằng..."
Lời còn chưa kịp nói xong, Thời Vọng liền xấu xa liếc xéo anh, lạnh mặt cảnh cáo: "Tâm trạng em bây giờ rất tệ, anh tốt nhất là nên biết thu tay đúng lúc."
"... Được rồi." Dung Dữ có chút tiếc nuối buông tay cậu ra, "Ta sẽ đưa em về Thần giới, nhưng em chỉ có thời hạn 3 tiếng để làm chuyện em muốn làm."
"Vậy là đủ rồi, đưa em về"
............
Thần giới, nghĩa trên mặt chữ là nơi sinh sống của các vị thần. Tuy nghe tên có chút huyền ảo cổ xưa nhưng thực tế, toàn bộ thần giới chính là nơi khoa học kĩ thuật vượt xa mọi nơi trên thế giới. Thời Vọng ngồi trên xe bay siêu tốc, nhìn những tòa cao ốc chọc trời vùn vụt bay qua mà lâm vào trầm tư.
Cấu tạo của thần giới giống như một kim tự tháp tiêu chuẩn và nghiêm minh, tầng trên cùng của kim tự tháp là Dung Dữ, điểm này không thể nghi ngờ vì anh là Chủ thần - người sáng tạo ra nền tảng cơ bản nhất của mỗi một thế giới.
Ở tầng thứ hai của kim tự tháp là mười vị phó thần, phân biệt chưởng quản thời tiết, trí tuệ, hải dương, đất đai. Căn cứ vào điều này mà năng lực của các vị phó thần cũng không giống nhau.
Tầng ba chính là nơi ở của những người như Thời Vọng và người thường sinh ra ở thần giới.
Người thường sinh ra ở thần giới và nhân loại không khác nhau, mà đám Thời Vọng là những người được tuyển chọn từ đám nhân loại để trợ giúp các vị thần xử lí các thế giới cấp thấp. Nói dễ nghe thì là thần sử, người quản lí thế giới,.. nói khó nghe thì bọn họ chính là xã súc làm công cho các vị thần.
Trừ bỏ bất tử thì họ chẳng có năng lực to lớn nào, cũng chẳng thể trực tiếp can thiệp vào thế giới. Công việc mỗi ngày của bọn họ chỉ là ngồi trong văn phòng, dùng hệ thống máy tính quan sát, ghi chép, tu bổ lỗ hổng, đảm bảo cho mỗi thế giới phát triển bình thường.
Đây chính là cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Thời Vọng, ngày ngày đi làm, đến giờ tan tầm, thi thoảng xuống trái đất công tác, không khác gì một công nhân viên bình thường trên trái đất.
Nhưng mà chính cái công việc an ổn nhạt nhẽo này lại là thứ mà đa số người bình thường hâm mộ bởi khi đạt đến thân phận quản lí như cậu rồi đồng nghĩa với việc nhan sắc sẽ được bảo tồn, và tuổi thọ vô hạn, cũng giống với loại nhân viên bán sắt ấy*...
* câu gốc là: vẫn là cái cùng loại về công vụ viên bát sắt... (?)
Thời Vọng phí chút thời gian an táng nam thanh niên kia, khi cậu trở về thần giới thì sắc trời đã sáng, tòa nhà 66 tầng màu ngân bạc dần dần hiện ra trước mắt, bức tường thủy tinh được nắng sớm chiếu tới trông rực rỡ lấp lánh, thập phần hoa lệ.
Đây là tòa quản lí công nhân, văn phòng của cậu chính là nằm ở đây.
Tài xế dừng xe, Thời Vọng không chút trễ nải, nhanh chân bước tới cửa lớn, cửa này là loại nhận diện khuôn mặt nên trực tiếp để cậu đi vào.
Đi thang máy đến tầng 33, ngay khi bước chân vào văn phòng, Thời Vọng liền cảm nhận được sự bận rộn cùng hỗn loạn của các đồng nghiệp mỗi buổi sáng.
Một cô gái mặc áo sơ mi trắng váy đen đang gọi điện thoại vội vã bước qua trước mặt cậu: "Tư liệu về vẹt cổ xanh đuôi dài có còn không? nhanh chóng gửi cho tôi một bản, còn không nâng cơ bắp trên cánh bay thì nó sẽ tuyệt chủng mất.
Thời Vọng nhìn nàng một cái, À, vị này thuộc bộ phận giống nòi có nguy cơ tuyệt chủng tên Tiểu Trương, chức nghiệp người phụ nữ mạnh mẽ chuyên nghiệp, làm 3000 năm liền được thăng lên làm quản lí tầng.
Bên kia có một nam nhân dáng người cao cao đang răn dạy cấp dưới mới nhận chức: "Cậu thay đổi quỹ đạo sao chổi như thế này không sợ nó đâm vào trái đất sao? Cậu tính phát động tận thế hay gì! Cậu lợi hại như vậy sao không đem sao chổi về làm đèn ngủ đi!"
Nhân viên mới kia thành thật trả lời: "Bộ trưởng, đèn sáng quá tôi không ngủ được.
".... Não cậu có phải bị úng axit rồi à?! Khi nữ Oa nặn người bị thiếu bùn nên quên không đắp não cho cậu phải không? Rảnh rỗi thì đến bệnh viện khám đi, không cần tiếc tiền, công ty chi trả cho cậu!"
Đây là bộ phận hành tinh cỡ nhỏ, nội bộ bọn họ hằng ngày đều giáo huấn người, không phải người giáo huấn thì là người bị giáo huấn. Trình độ mắng chửi người của bọn họ ngang ngửa với trưởng quản mắng chửi luôn ấy, nước nổi bèo nổi, trình độ độc miệng ba năm liên tiếp đứng đầu bảng.
Q:1027083947 là lối vào văn phòng bộ phận nhân loại, Thời Vọng đẩy cửa, còn chưa bước vào đã nghe thấy một nam nhân thao thao bất tuyệt hận rèn sắt không thành thép:
"Người trẻ tuổi các cậu đều đã 2000 tuổi rồi, đúng là không lo việc nhà không biết củi gạo đắt mà, tôi nói các cậu bao nhiêu lần rồi, không biết tiết kiệm gì cả, kẹp giấy có thể tái sử dụng, đừng có vứt luôn vào thùng rác, còn giấy A4 này có thể in trên cả 2 mặt, mục đóng dấu cũng mất nguyên một trang giấy, chỉnh sửa dãn dòng ở trang trước một chút là được rồi,..."
Lải nhải, dong dài, lằng nhằng, anh ta là bộ trưởng bộ nhân loại, là người nổi tiếng dài dòng.
Nếu chỉ nghe một đống lời lải nhải kia thì ai cũng sẽ cho rằng anh là một lão già, nhưng trên thực tế thì anh ấy lại vô cùng đẹp trai, ôn tồn lễ độ, mặt mũi thanh tú, tính tình ấm áp, cơ mà đáng tiếc lại là một mĩ nam tâm hồn mẹ già.
Cậu thanh niên tóc ngắn hạt dẻ bên cạnh kho lưu trữ mang vẻ mặt như đưa đám nói:" Bộ trưởng, trước tiên anh đừng lải nhải nữa, danh sách tử vong của năm ngoái anh chưa xem đâu, cấp trên còn đang chờ tổng hợp đấy."
Bộ trưởng sửng sốt, "Phải ha, còn việc này nữa."
Bộ trưởng đại nhân nhanh chóng quay về văn phòng, cậu ta thở dài, ngay lúc quay đầu liền thấy Thời Vọng, tâm trạng vui mừng khôn xiết, chạy lên nghênh đón, "Tổ trưởng! Anh cuối cùng đã trở về...!"
Cậu ta lúc này mới thấy Dung Dữ đi sau Thời Vọng, lập tức sợ tới mức run run rẩy rẩy, cả người bỗng nhiên thu nhỏ lại còn có một vòng, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, " Đại đại đại nhân, sao hôm nay ngài ngài ngài bỗng dưng đại giá quang lâm vậy? Tôi tôi tôi..."
Dung Dữ cười nhạt, chưa kịp nói câu gì đã bị Thời Vọng cắt ngang, "Thành Nhạc, mặc kệ anh ấy, bây giờ cậu rảnh chứ"
Giang Thành Nhạc nhanh chóng trả lời: "Có bận, không phải bây giờ là đầu tháng sao, đủ thứ chuyện phải... "
Thời Vọng không để ý chuyện bên ngoài, mặt không đổi sắc đánh gãy lời cậu, "Cậu không vội là được rồi, giúp tôi một việc."
Giang Thành Nhạc: "??? "
- -----------------------------
Hết chương 6.