• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

".... Cậu đúng thật là điên rồ."

...

"Thời Vọng, cậu ăn được cay không?"

Nghiêm Đình đột nhiên nói một câu. Thần kinh vốn đã căng thẳng cực độ của Thời Vọng, nghe hắn nói như vậy, khiến tim cậu suýt nữa thì vọt luôn ra ngoài.

Cậu nghiến răng, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, cậu nắm chặt con dao trong tay đâm mạnh về phía cổ họng Nghiêm Đình.

Lần này cậu hoàn toàn là muốn giết người, bởi vì loại người như Nghiêm Đình, hắn giống như con sư tử thỉnh thoảng ngủ gà ngủ gật, cơ hội có thể giết được hắn chỉ xuất hiện trong chớp mắt, một khi đánh lén thất bại, sư tử sẽ lập tức mở mắt, cắn xé hắn thành mảnh vụn.

Nghiêm Đình cảm thấy phía sau nổi lên một cơn gió nồng đậm sát khí, ngay lập tức đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong nháy mắt, hắn mạnh mẽ khống chế bản thân vô thức quay đầu, kinh nghiệm sinh tử nói cho hắn biết, nếu bây giờ hắn quay đầu lại, con dao kia sẽ lập tức đâm vào khí quản và xuyên qua cổ họng của hắn.

Cho nên Nghiêm Đình đã dứt khoát quyết định, nhanh chóng lùi sang một bên, né tránh mũi dao hung ác đâm tới, sau đó chuẩn xác tóm lấy cổ tay phải của Thời Vọng, không thương tiếc vặn ngược.

"A!!!" Thời Vọng đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn, đau đớn khiến khuôn mặt cậu trắng bệch, xương cổ tay mảnh khảnh không chịu nổi sức nặng mà kêu răng rắc một tiếng, phảng phất giống như bị nẹp sắt nghiền nát!

Con dao nhỏ leng keng một tiếng rơi xuống sàn nhà, bị Nghiêm Đình dùng chân giẫm lên, thuận thế đá vào gầm tủ.

"Cậu làm như vậy khiến tôi rất buồn đấy, nhóc con."

Bàn tay to lớn của Nghiêm Đình bóp chặt lấy cần cổ Thời Vọng, dùng sức ấn mạnh vào tường, năm ngón tay chầm chậm dùng sức siết mạnh, đâm sâu vào da thịt, trên làn da đã bắt đầu xuất hiện những vệt máu bầm.

"Ưm..." Thời Vọng cảm thấy không tài nào thở nổi, cổ bị bóp chặt rất đau, tay phải căn bản là không thể động đậy, cậu giơ chân lên đá vào bụng Nghiêm Đình, dứt quãng giãy dụa: "Thả... Buông ra..."

Nhưng sự phản kháng yếu ớt này lại mơ hồ khiến cho Nghiêm Đình hưng phấn hơn, ngón tay dường như bị mất khống chế, càng siết càng chặt hơn.

Mắt thấy sự giãy giụa của cậu ngày càng yếu dần đi, huyết sắc trên gương mặt cậu gần như bị rút hết, Nghiêm Đình mới bất chợt ý thức được mình đang làm gì, vội vàng buông tay ra.

Mất đi điểm tựa, Thời Vọng lập tức ngã quỵ xuống sàn nhà, cơ thể không tự chủ được mà gập người lại, dùng tay che miệng, ho khan dữ dội, toàn thân run rẩy.

"Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"

Tình trạng thiếu Oxy nghiêm trọng chèn ép lên phổi, khiến một dòng máu tanh ngọt xông thẳng lên cổ họng, Thời Vọng mở tay ra, thấy trong lòng bàn tay phủ đầy những vết máu tươi.

Nghiêm Đình có chút nôn nóng, "Chết tiệt, hơi mạnh tay rồi!"

Hắn thừa nhận vừa rồi mình đã mất khống chế, người đàn ông kia cùng hoàn cảnh gia đình ban tặng, khiến cho bản tính tàn bạo đã khắc sâu vào tận xương tủy, đặc biệt là khi đối mặt với vật nhỏ này hợp khẩu vị của hắn, vừa muốn yêu thương chiều chuộng, đồng thời cũng muốn vươn tay ra bóp chết.

Nghiêm Đình ngồi xổm xuống, đè lại bả vai Thời Vọng, quay mặt cậu sang một bên, nhìn xuống cổ cậu, trên da có 5 vết ngón tay rướm máu, những nơi bị thương nghiêm trọng hơn thậm chí vẫn còn đang chảy máu.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã bẻ gãy cái cổ yếu ớt của cậu ta rồi.

Thời Vọng cũng không kháng cự, ngoan ngoãn ngồi rạp trên mặt đất mặc hắn đùa nghịch, Nghiêm Đình còn cảm thấy kì quái, hắn còn tưởng Thời Vọng ăn một cú đau đớn nên trong lòng sinh ra sợ hãi.

Sau đó, chỉ trong nháy mắt, dư quang trong khóe mắt thoáng thấy Thời Vọng cố vương tay trái với vào trong gầm tủ, ý muốn nhặt lại con dao kia.

".... Cậu đúng thật là điên rồ." Nghiêm Đình đè lại tay cậu, cười tà ác, nói: "Cậu vừa mới dạo từ quỷ môn quan trở về lại không sợ chết muốn giết tôi à?"

Thời Vọng im lặng không đáp, chỉ là ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

"Giết tôi cậu còn chưa đủ tư cách, lần sau tìm Tề Triết tới đi."

Nghiêm Đình lại tóm lấy cánh tay phải của cậu, đột nhiên giữ lấy tay cậu bẻ ngược trở vào, chỉ nghe cạch một tiếng, Thời Vọng cắn răng đem tiếng kêu đau đớn nuốt ngược trở về, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, nhưng ánh mắt vẫn hung ác nhìn hắn, giống như đang nói cậu sẽ không bao giờ khuất phục trước vũ lực.

Nghiêm Đình buông tay ra, "Cổ tay cậu bị trật khớp, tôi chỉ chữa cho cậu thôi, đừng nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi vừa giết cha giết anh cậu vậy, vừa nãy chính cậu đã chủ động đánh lén tôi đấy."

Hắn đứng lên, phủi phủi tạp dề, vậy mà vẫn định tiếp tục nấu cơm.

Lúc này, nhóm người Tề Triết nghe thấy tiếng động đều chạy đến phòng bếp, Lục Dư Tinh liếc mắt đã thấy được vết siết trên cổ Thời Vọng, lập tức kinh hãi chạy tới đỡ cậu dậy: "Có chuyện gì vậy? Hắn ta đánh cậu à?"

Nghiêm Đình nhún vai, "Này, cái này chính là trả đũa, tôi cũng không còn cách nào khác, cậu tới cũng không thèm hỏi ai một lời không hợp đã cầm dao đâm người."

Tề Triết nghe thấy những lời này thì đã hiểu hết mọi chuyện, bước chân anh chầm ổn bước tới, đi đến trước mặt Nghiêm Đình, túm lấy cổ áo hắn, ép sát người, u ám lạnh lùng nói: "Lần sau tao sẽ giết mày."

Nghiêm Đình cố ý cười khiêu khích anh ta, "Tề Trưởng quan muốn giết người sao? Nhưng tôi nhớ rõ mình không bị thẩm phán tuyên án tử hình, giết tôi, không phải là phạm pháp sao? Không thẹn với lời thề lúc nhập ngũ à?"

Tề Triết hoàn toàn không bị hắn lay động một chút nào, trầm giọng nói: "Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với đồng bạn, tôi chỉ cân nhắc trên dưới để đưa ra lựa chọn chính xác nhất."

Nụ cười trên khuôn mặt Nghiêm Đình dần biến mất, sau đó hắn tặc lưỡi một tiếng, cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, quay người sang chỗ khác tiếp tục nấu cơm.

Tề Triết đi qua đỡ Thời Vọng từ tay Lục Dư Tinh, dễ dàng bế cậu lên rồi đi lên lên tầng 2.

Thời Vọng rất xấu hổ, ngoại trừ Dung Dữ ra, cậu còn chưa bị người đàn ông nào khác ôm như vậy đâu, vì vậy cậu vỗ nhẹ vào cánh tay cường tráng của Tề Triết, nhỏ giọng nói: "Tôi không sao, thả tôi xuống đi."

"Sắp tới rồi, tôi vừa nhìn thấy có một hộp thuốc ở trên tầng 3."

Lục Dư Tinh đẩy một cánh cửa ra, bên trong nhìn qua hơi giống bộ dáng của một cái thư phòng, Tề Triết đặt Thời Vọng lên sofa, sau đó lấy ra một hộp nhựa y tế trong suốt từ một ngăn kéo nào đó trên giá sách.

Anh ta bảo Thời Vọng ngẩng đầu lên, sau đó bôi chút thuốc nước lên vết hằn ở cổ, rồi cuốn lên một lớp mỏng băng y tế thoáng khí để tránh nhiễm trùng.

Đôi khi bệnh tật cũng là một loại trang sức, cổ và vai của Thời Vọng vốn dĩ đã rất đẹp rồi, nhưng sau khi cuốn băng gạc lại lộ ra vẻ ốm yếu gợi cảm. Tuy rằng tính tình của cậu rất hung dữ, lại hiếu chiến, thích ngắm người đẹp, nhưng một khi bị thương như này, lại có vẻ chọc người thương tiếc.

Ngay cả Dung Dữ cũng từng nói qua, thời điểm Thời Vọng đáng yêu nhất, chính là lúc cậu sinh bệnh.

Tề Triết nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới yên lặng cúi đầu thu dọn hộp thuốc.

Thời Vọng giơ tay sơ sờ cổ mình, đầu ngón tay chạm vào băng gạc mềm mại, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh: "Đau quá, tôi còn tưởng mình sắp bị hắn giết rồi chứ."

Lục Dư Tinh cầm cốc nước ấm lại đây, có chút trách móc, nói: "Cậu nói tôi nghe xem tự dưng cậu đơn thương độc mã khiêu khích hắn làm gì, cậu đánh không lại hắn."

Thời Vọng chột dạ nhìn sang chỗ khác, không cam lòng bao biện nói: "Tôi thấy có cơ hội, đột nhiên muốn thử một chút, không được thì thôi."

"Không được thì thôi?!" Lục Dư Tinh dùng sức véo mặt Thời Vọng, trong lòng sợ hãi nói: "Cậu vừa mới dạo quanh điện Diêm Vương một vòng đấy biết không hả, suýt chút nữa là không về được rồi!"

"Không phải là đã về rồi sao..."

Thời Vọng tự biết mình đuối lý, đúng là cậu ỷ vào mình có vài cái mạng, cho nên mới nhất thời liều lĩnh, chẳng qua, Nghiêm Đình không giết cậu là ngoài dự tính, cậu càng tin chắc rằng, Dung Dữ với Nghiêm Đình nhất định là đã làm ra chuyện quỷ quái gì rồi.

Tề Triết đóng cửa thư phòng lại, trong phòng chỉ còn lại 3 người bọn họ, Thời Vọng thấy cái tư thế này giống như là muốn bàn chuyện gì bí mật vậy, vì thế cũng nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh.

"Chuyện gì vậy?"

Lục Dư Tinh và Tề Triết liếc mắt nhìn nhau một cái, "Chúng tôi vừa bàn bạc một chút, nghĩ được một cách diệt trừ Thợ săn."

"Diệt trừ Nghiêm Đình sao?" Trong tiềm thức Thời Vọng cho rằng bọn họ sẽ phải sử dụng bẫy rập nào đó hoặc là dùng ưu thế về lượng chiến đấu một trận, nhưng Tề Triết lại nói: "Chúng ta sẽ lợi dụng quy tắc trò chơi."

Thời Vọng sửng sốt một chút, nhưng cậu cũng rất thông minh, ngay lập tức đã hiểu được ý nghĩa của những lời này.

Cậu nghĩ nghĩ, "Nếu quy tắc trò chơi thật sự giống với trò Ma Sói, chỉ cần ngày mai chúng ta biểu quyết ai là sói..."

Mặc kệ ai là sói, chỉ cần 3 người bọn họ đều bỏ phiếu cho Nghiêm Đình, thì hắn nhất định sẽ bị loại vì có quá nhiều phiếu treo cổ. Dù là ngộ sát cũng không thành vấn đề, chẳng những có thể diệt trừ cái quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào này, đồng thời cũng có thể thu hẹp phạm vi của sói — — nhưng cách làm này thực sự rất bỉ ổi, khiến bọn họ rất giống kẻ xấu.

Nhưng Thời Vọng lập tức nhớ đến câu nói chắc nịch kia của Tề Triết, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với đồng bạn. Nếu anh nhân từ với kẻ địch của chính mình, thì chờ hắn quay trở lại giết sạch người thân và bạn bè của anh, cũng sẽ không có bất kì sự không đành lòng nào.

Thời Vọng gật đầu, "Tôi biết rồi, nếu mọi việc thuận lợi, Lập Lập và Tống Tân cũng sẽ đi theo chúng ta bỏ phiếu treo cho Nghiêm Đình."

Tôi chỉ hi vọng rằng hôm nay sẽ không có ai bị sói tấn công.

Bọn họ ngắn gọn hàn huyên thêm mấy câu đã quay trở lại tầng 1.

Trần Lập Lập đang bưng thức ăn nóng hổi bày biện lên bàn ăn, thấy bọn họ đi xuống thì lập tức mỉm cười, quan tâm nói: "Anh Tiểu Vọng, anh Tiểu Lục, anh Tề Triết, nhanh nhanh xuống đây ăn cơm đi, hương vị thơm lắm."

Nghiêm Đình cởi tạp dề xuống, từ trong phòng bếp đi ra, liếc mắt nhìn Thời Vọng một cái, "Yên tâm ăn đi, tôi không thèm hạ độc giết người, hay là nói cậu không biết nấu nên cũng không dám ăn đồ ăn người khác nấu?"

Thời Vọng không giống với Tề Triết, cậu nhất định không chịu nổi mấy chiêu khích tướng này, phàm là một người đàn ông thì nhất định không thể chịu nổi việc người ta nói mình vô dụng, cậu hùng hổ bước đến bàn ăn, cầm đũa gắp một miếng thịt bò xào rồi nhét nó vào miệng.

Tuy rằng không muốn khen hắn, nhưng không thể không nói, thịt bò xào ăn cũng khá được, trù nghệ bỏ xa Dung Dữ mấy con phố.

Vì đề phòng người dân bị sói tấn công, cho nên sau khi ăn xong, cả 6 người đều quay trở về phòng khách xem TV.

Ở nơi không có internet như đảo Vườn Địa Đàng, TV cũng được coi là một trong số ít những hoạt động giải trí, tuy rằng không thể xem phát sóng tin tức trực tiếp, không có cách nào biết được tin tức bên ngoài, nhưng mấy chương trình đã được thu lại thì vẫn có thể xem.

Chẳng qua là, TV có thể xem chung, nhưng điều khiển thì chỉ có 1, cho nên giữa bọn họ có nổi nên một chút tranh chấp nho nhỏ, chủ yếu là Trần Lập Lập muốn nghe các bài chia sẻ của các bậc tiền bối, Lục Dư Tinh thì muốn xem "The Temptation of Home", còn Thời Vọng lại muốn xem "Zombies Rising".

Tề Triết với Tống Tân không có hứng thú với TV, cả hai đều đang đọc báo, và cũng không muốn tham gia trận tranh giành điều khiển này.

Mà đối với Nghiêm Đình mà nói, thì việc xem người khác cãi nhau thú vị hơn xem TV nhiều.

Cuối cùng bọn họ phát hiện ra TV có thể chia đôi màn hình, vì thế nên nửa trái của TV chiếu "Ở tuổi của em mà còn ngủ được, thì sẽ không có tương lai", nửa phải của TV chiếu "Sao em lại mặc đồ hở hang như vậy?" Thời Vọng không giành được quyền chọn nội dung cảm thấy mình cmn sắp bị tâm thần phân liệt luôn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK