- ---------
"Đệch! Dcm!" Lục Dư Tinh bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng móc một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong túi ra, ấn lên miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của Thời Vọng, nôn nóng nói: " Hai vợ chồng các cậu cãi nhau sao lại không kiềm chế chút nào vậy, cũng không thể thật sự rạch chết mình luôn chứ, cậu tức giận thì rạch tay mình làm gì, cậu rạch anh ta đi ấy!"
Ánh mắt Dung Dữ cực kì không vui, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm Thời Vọng, sắc mặt lạnh lẽo đến mức đóng băng.
Thoạt nhìn anh cũng thực sự tức giận, nhưng cái loại lửa giận này không hề có đạo lý chút nào, là anh khơi mào trận chiến trước, sử dụng thủ đoạn âm hiểm trước, khi đó Thời Vọng tự nhiên có đủ tư cách dùng cách thức của mình để đánh trả, dù cho cách thức đó là dùng cơn đau trên cơ thể để chống lại tác dụng của thuốc.
Nếu muốn thắng liền không cần đau lòng cho đối phương, một khắc ở đây, Thời Vọng cùng Dung Dữ đều đồng thời hiểu rõ đạo lý này.
Thời Vọng không chút nhân nhượng nhìn chằm chằm Dung Dữ vài giây, sau đó đem đao hồ điệp trả lại cho Lục Dư Tinh, xoay người đi về hướng đám thiếu niên đầu thỏ kia.
Cậu ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét thi thể của thỏ năm, phần cổ bị cắn đến lòi cả yết hầu, thân thể và tứ chi cũng có dấu vết bị cắn xé quá mức, xương cốt cẳng chân hầu như đều bị cắn đứt, chỉ còn lại một chút da thịt chồng chất lên nhau, nhìn trông rất là thê thảm.
Rốt cuộc là ai làm?
Thời Vọng nhớ tới thỏ ba lộ ra cái miệng đầy răng nanh đáng sợ kia, nhưng nó đã bị bác gái loại trừ, còn lại mấy người kia....
Không đúng, hiện tại không thể dùng phương pháp loại trừ được nữa, chỉ trong đề lựa chọn mới có thể dùng phương pháp này, giống như lời mà Lục Dư Tinh đã nói, cậu cần phải thoát ra khỏi cái bẫy rập logic này.
"Còn một phút nữa." Giám thị quan hữu nghị nhắc nhở, Thời Vọng không để ý đến hắn, nhưng trong lòng quả thật có chút nôn nóng.
Nếu mà không qua được bài thi này, cái chết ở trên đảo này không phải điều đáng sợ nhất, vì dù sao cậu vẫn còn 4 cái mạng, nhưng điểm của cậu sẽ bị giảm xuống âm 20, tất nhiên sẽ bị loại trừ, đặc quyền cũng không lớn tí nào.
Thời Vọng vô thức ấn chặt vết thương do đao cứa trên cánh tay, móng tay gần như xuyên qua chiếc khăn chạm sâu hơn vào trong miệng vết thương, cơn đau thấu xương làm cậu càng thêm tỉnh táo, ngay sau đó, một ý niệm nhanh như tia sét chợt vụt qua đầu cậu, trong chốc lát chiếu sáng những suy nghĩ hỗn loạn.
Thời Vọng coi như đã hiểu vì sao cái đề bài này lại là một câu hỏi điền vào chỗ trống, mà không phải là đề lựa chọn rồi.
Bởi vì một khi đáp án chính xác trở thành một lựa chọn xuất hiện trước mặt thí sinh thì ngay lập tức sẽ bị nhận thấy điểm đặc thù. Bởi vì đáp án chính xác cùng với những lựa chọn nghe nhìn lẫn lộn hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ đều bị bài đồng dao khủng bố kì dị lúc đầu kia mê hoặc, thực tế thì nội dung bài đồng ca kia căn bản chỉ là râu ria, mục đích nhằm hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Quay về với thực tế, vứt hết mấy cái đó đi, từ thường thức mà lí giải thì thỏ đâu thể cắn chết thỏ? Sẽ giết con thỏ hẳn là...
*Thường thức: tri thức phổ thông, được nhiều người biết đến.
Thời Vọng ngẩng đầu lên, nhìn về phía giám thị quan trên bục giảng, một dư ảnh màu đỏ cam như ngọn lửa lướt qua trong nháy mắt hấp dẫn tầm mắt cậu.
Ah, thì ra là thế, đây là vừa ăn cướp vừa la làng đây mà.
Thời Vọng đứng lên, từng bước từng bước tiến về phía giám thị quan.
Giám thị quan cười nói: "Làm sao vậy bạn học Thời Vọng, muốn bỏ quyền sao?"
Khóe môi Thời khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh nhiếp nhân tâm phách*, ngay sau đó cậu nắm lấy cổ áo của giám thị quan, hung hăng ấn hắn lên trên bảng đen, dùng sức đè nặng lên ngực hắn, u ám nói: "Hung thủ chính là ngươi đấy, lão sư."
*Nhiếp nhân tâm phách – 摄人心魄- Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
"....." Giám thị quan trầm mặc vài giây, lại dùng cái ngữ khí không đàng hoàng kia cười nói: " Ngài nói gì vậy chứ, tôi là người giám thị mà."
"Đừng có giảo biện." Thời Vọng duỗi tay túm lấy một cái đuôi to lông xù màu đỏ cam từ phía dưới áo bành tô của giám thị quan kéo ra, "Đuôi cáo của ngươi đều lộ ra cả rồi, thỏ năm bị cắn thê thảm như vậy, hồ ly ăn thịt thỏ, viết rành rành trên chuỗi thức ăn kìa."
—— Sở dĩ đây là câu hỏi điền vào chỗ trống mà không phải câu hỏi lựa chọn, là bởi vì cái từ 'Giám thị quan' này một khi xuất hiện giữa các lựa chọn lập tức sẽ biểu hiện sự bất đồng nhất, thí sinh có thể nhận ra ngay lập tức.
Giám thị quan lại trầm mặc, nhưng hiển nhiên hắn cũng không có cách nào phản bác, đành phải cởi chiếc mũ dạ màu đen xuống, lộ ra đôi tai hồ ly xù lông trên đỉnh đầu.
Hắn nhún vai, "Được, được rồi, là cậu thắng."
Thời Vọng buông lỏng hai tay thả hắn ra, "Thế này còn tạm được."
Giám thị quan lại đội mũ lên, theo bản năng nhìn về phía Dung Dữ nơi xa xa, sắc mặt người kia rõ ràng không quá tốt, khí tràng* âm trầm xung quanh cơ hồ đều ngưng kết thực thể hóa thành đao kiếm, ánh nhìn trống rỗng khiến người hít thở không thông.
*Khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Trong lòng giám thị quan có nỗi khổ mà không thể nói ra.
Các người qua cửa là vui vẻ, hắn cũng chẳng cần phải thu dọn ai.
Hắn giơ tay búng tay một cái, tất cả thi thể trên mặt đất cùng những thiếu niên đầu thỏ kia đều biến mất không một tiếng động, cùng lúc đó, cửa kính đen như mực cũng lại một lần nữa trở nên trong suốt, ánh nắng tươi đẹp chiếu vào phòng học, xua tan khói mù tử khí, khóa cửa trước và sau vang lên một tiếng 'cạch' mở ra.
Trên mặt đồng hồ của Thời Vọng nhảy lên một chút, từ 40 biến thành 50.
Cậu rất không vừa lòng mắng thầm một câu, "Đệt, thật keo kiệt."
Thắng được cộng thêm 10 điểm, thua bị trừ 60 điểm, đây là cái hiệp ước không bình đẳng gì đây chứ, cmn mấy nhà tư bản, ai thấy đều muốn rơi lệ.
Đồng hồ của những người khác cũng không có động tĩnh, nhưng bài thi đã kết thúc, đại khái là chỉ cần có người ở trước tìm ra được đáp án chính xác, thì những người phía sau đều có thể trực tiếp qua màn, chỉ là không được cộng thêm điểm cũng không bị trừ bớt điểm.
"Vậy nha các vị bạn học, lão sư liền cáo từ trước." Giám thị quan tùy ý vung tay lên, trên mặt đất xông ra một làn khói trắng nồng đậm, chờ sương khói một lần nữa tan đi, trên bục giảng đã không còn thấy bóng dáng của hắn nữa ---- nhanh chóng biến mất.
Tóm lại, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi như vậy, phòng học liền khôi phục như bình thường, cái trường hợp máu me quỷ dị vừa rồi kia không hề khiến bất kì ai để tâm, phảng phất giống như trần ai lạc định*, nhưng hai cái người đã chết kia cũng sẽ không trở lại, điều này khiến cho tâm tình của Thời Vọng trở nên nặng nề hơn.
*Trần ai lạc định: có nghĩa rằng đó là một chuyện không hề tốt. Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa. Thì cũng chẳng thay đổi được gì cả. Có cố cách mấy đi chăng nữa thì ta cũng chỉ nhận lại đắng cay mà thôi. Hoặc là số trời định sẵn.
Thật ra Nghiêm Đình cũng chẳng sinh ra bất kì cảm giác bứt rứt lương tâm nào cả, xua xua tay liền tính toán tiêu sái bỏ đi, nhưng đến khi hắn đi tới cửa, bỗng nhiên một âm thanh lên nòng rất nhỏ phía sau gấp gáp gọi lại bước chân.
Nghiêm Đình đầu cũng không quay lại, bất cần đời nói: "Tề trưởng quan, bản lĩnh của tôi như thế nào anh cũng biết đấy, chỉ cần tôi tránh thoát được viên đạn này của anh, trong vòng 1/3 giây là tôi có thể tùy ý rút súng bắn chết một người ở đây, chúng ta dễ thân khả kính, Tề trưởng quan muốn mạo hiểm như vậy sao?"
Tề Triết mặt vô biểu tình nhìn hắn, tay cầm súng ổn trọng như núi Thái Sơn, họng súng thẳng tắp nhắm vào gáy Nghiêm Đình.
Không khí nhất thời thần hồn nát thần tính*, giương cung bạt kiếm.
*Thần hồn nát thần tính: là hiện tượng những hình ảnh trong thế giới ý niệm được nhân cách hóa theo hướng tiêu cực (thần hồn) gây ra sự cảnh báo đe dọa "y như thật" đối với hệ thần kinh yếu (thần tính)
Thời Vọng chau mày, cậu thầm nghĩ diệt trừ cái tai họa ngầm này, nhưng giống như Nghiêm Đình đã nói, nổ súng có nguy hiểm rất lớn, không cần biết là súng bắn trúng hay không, Lục Dư Tinh, và cả cậu nhóc vô tội kia đều không phải là kết cục cậu muốn nhìn thấy.
Tề Triết hiển nhiên là cũng đắn đo tới việc này, giằng co một lúc liền hạ tay xuống, lạnh giọng nói: "Lần sau còn nhìn thấy anh, tôi sẽ giết anh."
Nghiêm Đình phẩy phẩy tay, thuận miệng nói:" Tôi cũng thế, Tề trưởng quan, hy vọng là anh có thể sống sót đến khi tôi muốn giết anh."
Trong ánh mắt đề phòng nghiêm ngặt của mọi người, hắn đút tay vào túi quần, lường biếng rời đi, thân ảnh cao lớn kia thật nhanh đã biến mất giữa tầm mắt của bọn họ.
Sau khi kẻ địch rời đi, toàn thân Thời Vọng đều buông lỏng xuống, lúc ấy cả người cậu đều hãm ở trạng thái bị andrenaline kích thích, gần như không hề cảm nhận được sự mệt mỏi do mất máu mang lại. Sau khi thần kinh căng chặt được thả lỏng, cơn đau trên cánh tay liền giống như thủy triều mãnh liệt dâng lên, gần như không thể nâng cánh tay lên được nữa.
*Adrenaline, còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng. Adrenaline thường được cả tuyến thượng thận và một số lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra.
Cậu vén cái khăn tay cầm máu lên, thấy phần da thịt bên ngoài vết thương trên cánh tay kia, máu tươi đầm đìa, vừa nhìn đã thấy thập phần đáng sợ, chỉ sợ cắt sâu thêm chút nữa là cắt tới xương.
Tuy rằng Thời Vọng đã sống rất nhiều năm, nhưng tính tính tình vẫn giống như những năm hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ thịnh khí lại lỗ mãng hiếu chiến, ra tay với chính mình cũng không biết nặng nhẹ.
Nhưng mà cái này.... Cũng đau quá đi mất.
Nói cho cùng thì Thời Vọng cũng không giống với những người như Tề Triết và Nghiêm Đình, cậu chưa từng bước qua núi đao, chưa từng rơi xuống biển lửa*, lại được Dung Dữ bảo vệ cẩn thận, hầu như chưa từng chịu qua vết thương gì quá lớn, cơ thể cũng không có khả năng nhịn đau lớn như vậy.
*Ý là chưa từng ăn qua đắng, chưa từng chịu qua đau đớn quá mức.
Lấy một cái ví dụ không thích hợp lắm, ngay cả khi Dung Dữ hơi thô bạo trên giường một chút thôi, cậu cũng ngại đau.
Không biết là bởi vì đau đớn hay là bởi vì tác dụng còn sót lại của thuốc, mà Thời Vọng lại cảm thấy đầu lại phát đau, âm thanh ầm ầm vang lên bên tai, trước mắt từng trận từng trận biến thành màu đen.
Cậu bịt lại miệng vết thương, dựa theo vách tường ngồi xuống, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà bên người vang lên những bước chân lộn xộn, bóng người trước mặt lắc lư, có người nôn nóng hỏi cậu cái gì đó, có người dùng mu bàn tay áp lên trán cậu, có người trực tiếp nắm lấy cánh tay cậu, ôm cậu lên.
Thời Vọng biết đó là Dung Dữ, rất không vui giãy giụa một chút, đối với việc anh đụng chạm vào thập phần kháng cự.
Nhưng chút kháng cự yếu ớt này rất mau liền bị áp chế xuống, Dung Dữ ôm cậu, cúi đầu chạm vào trán cậu, "Có hơi nóng, sốt rồi."
Thời Vọng cố sức quay đầu trốn tránh anh, thở gấp mắng: "Cút đi, đừng chạm vào tôi..."
Dung Dữ liền giả bộ không nghe thấy, ôm cậu đi đến phòng y tế.
Tề Triết lập tức định đi theo, Lục Dư Tinh liền nhanh tay túm chặt anh, "Chờ chút, anh đi theo xen vào làm gì, muốn nóng sáng như cái bóng đèn sao?"
Mặt mày Tề Triết nặng nề, "Cậu không thấy Thời Vọng thật sự chán ghét anh ta sao?"
"......"
Lục Dư Tinh thở dài hận rèn sắt không thành thép, vỗ vỗ bả vai Tề Triết, nói lời thấm thía: "Anh chưa từng trải qua yêu đương nên không biết, cái loại đối tượng giống như này ấy, càng yêu nhau, sẽ càng cãi nhau không hề kiêng nể gì như vậy, hiểu không?"
Tề Triết: "...... Ngụy biện."
- ---------
Hết chương 21.
- ----------