Trên sân khấu, Phó Thiến váy cưới trắng tinh khiết nhấc bước chân, hòa theo tiếc nhạc ưu nhã hướng về phía chồng tương lai của mình, dưới sự chứng kiến của quần chúng, Lương Chi Đình vén tấm khăn voan trắng của Phó Thiến lên, hai người trao nhẫn cho nhau, cúi đầu hôn.
Chính vào giây này, những tiếng vỗ tay và la hét chói tai vang lên trong hội trường, còn tôi lại đang ở trong nồi súp sôi sùng sục, tim thắt lại, tôi ép mình phải mỉm cười.
Lễ cưới quá lâu, tôi không thể không buộc mình dời mắt khỏi Lương Chi Đình, mỗi một giây đối với tôi mà nói đều như tra tấn.
Đồ ăn trong khách sạn năm sao rất tinh tế, sau này có lẽ tôi sẽ không còn cơ hội ăn nữa, đến cũng đã đến rồi, tôi biến nỗi buồn và sự tức giận của mình thành sự thèm ăn, không thể để tiền mừng của mình lãng phí được, đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân, nếu không thực sự không biết phải làm sao chịu đựng được đến hết lễ cưới.
Tôi chăm chỉ cúi đầu ăn, cả trái cây trang trí trên đĩa cũng vào bụng, bộ dnags giống y như tám trăm năm chưa được ăn cơm. Cạnh chỗ ngồi của tôi có một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, đeo cà vạt, mặc vest, thế mà trông như người lớn. Từ trang phục cũng có thể nhìn ta, là một nhóc con được nâng trong lòng bàn tay, là một tiểu công tử được nuông chiều.
Nhóc ấy không hề sợ hãi nhìn tôi, cười thành tiếng..
Những vị khách đến đây đối với đồ ăn không có hứng thú, họ đã quen ăn những thứ này, chỉ nếm vài miếng, tác phong ăn uống cực kỳ tao nhã, chỉ có tôi giống như quỷ lạc đàn, quá sức nổi bật.
Tôi cũng lười để suy nghĩ xem tiếng cười của cậu nhóc là muốn mỉa mai hay gì khác. Không buồn nghĩ là một chuyện, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chịu đựng cái hành vi thô lỗ này của nhóc.
Tôi nhìn thẳng vào cậu nhóc, dùng nĩa gắp một miếng thịt bít tết ba phần chín bỏ vào miệng, miếng thịt mềm bắn ra nước, máu chảy tùm lum, lập tức nhuộm hồng răng của tôi, tôi nhe răng, nở một nụ cười nhàn nhạt với nhóc.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt cậu bé lập tức thay đổi, nụ cười tắt ngấm, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn tôi nữa.
Tôi lấy khăn giấy đưa lên miệng, nhổ ra bã thịt nhai trong miệng.
Mẹ nó, đúng là dở tệ.
Ăn đến bụng tôi sắp nổ tung, người phục vụ lại rượu, tiêu đề là một loạt tiếng nước ngoài tôi đọc không hiểu, tôi chẳng quan tâm ba bảy hai mốt cứ vậy mà uống, cũng chẳng quản xem có uống say hay không, say lại càng tốt, như vậy không cần nghĩ, cũng không cần buồn.
Trọng tâm ngày hôm nay là buông thả bừa bãi.
...Đúng như dự đoán, tôi cuối cùng quả thật uống quá nhiều.
Khi người phục vụ đánh thức tôi, tôi đang nằm bò trên bàn ngủ say, cũng không rõ uống gục từ lúc nào.
Cặp kính của tôi bị lệch trên sống mũi. Tôi dựng thẳng chúng lên và nhìn lên, hội trường vừa rồi chật ních người giờ chỉ còn lác đác, đám cưới đã kết thúc.
Xem ra tôi ngủ cũng đã lâu.
Rượu làm bỏng rát mặt tôi, tôi xoa mạnh hai cái, chống tay lên ghế đứng dậy, vừa đứng dậy tôi lập tức cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, chút nữa nghiêng đầu ngã xuống. Người phục vụ giúp tôi một tay, tôi đáp lại một tiếng cảm ơn rồi bước ra ngoài.
Đã đến lúc phải về nhà rồi.
Uống quá nhiều rượu thực sự rất khó chịu, thế giới trước mắt tôi quay mòng mòng, tôi vị tường một bước lại một bước đi về phía hành lang. Những bông hoa trang trí bày ở mép lối đi bị tôi xé thành từng mảnh, những cánh hoa đủ màu sắc rơi đầy sàn nhà, nước hoa thơm rỉ ra làm ướt ngón tay tôi.
Đợi đến khi những ngón tay của tôi không thể với tới hoa được nữa, tôi cuối cùng cũng đến được cửa thang máy.
Trước cửa thang máy, tôi thấy Phó Thiến đã thay lại bộ quần áo thường ngày, Lương Chi Đình đứng cạnh cô, còn có một người phụ nữ... là người phụ nữ mặc váy đỏ.
Tôi không thể tập trung tầm nhìn được, tất cả những gì còn lại trước mặt tôi chỉ còn chiếc váy đỏ kia.
"Uống rượu xong không được lái xe, tôi bảo tài xế đưa cô đi." Phó Khiêm nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ nói: "Không cần phiền phức thế, tôi gọi tài xế là được".
"Đã muộn rồi, cô là con gái không an toàn." Lương Chi Đình nói.
Người phụ nữ cúi đầu, vén lọn tóc xoăn một bên mặt ra sau tai, nhỏ giọng nói: "Không sao, tôi có thể tự chăm sóc bản thân, hơn nữa khách sạn tôi đang ở cũng không quá xa."
Phó Thiến nói: "Cô đã bay về đây để dự đám cưới của chúng tôi rồi, chúng ta đã là bạn bè nhiều năm như vậy, đương nhiên phải chăm sóc cô." Cô kéo tay áo Lương Chi Đình, "Như vậy đi, anh đưa Kiều Kiều đến khách sạn, sau hãy quay lại đón em, em ở đây đợi anh."
Phương Kiều Kiều im lặng nhìn chằm chằm Lương Chi Đình.
Lương Chi Đình do dự một chút, vuốt tóc Phó Khiêm: "Được rồi, đợi anh ở đây, đừng chạy lung tung biết chưa?"
Phó Khiêm dở khóc dở cười: "Em biết, em lại không phải trẻ con, anh lái xe chú ý an toàn."
"Được."
Lương Chi Đình đang định cùng người phụ nữ rời đi, bất ngờ nhìn thấy tôi đứng cách đó không xa.
"Nam Lê?"
Cả ba người đều nhìn tôi. Tôi muốn đứng thẳng lên nhưng tay chân yếu ớt nên chỉ có thể giữ dáng vẻ co rúm lại.
Lương Chi Đình hỏi tôi: "Em say quá rồi, làm sao về nhà?"
"Tôi..." Giọng tôi khàn khàn, hắng giọng nói: "Đi taxi."
Lương Chi Đình lắc chìa khóa xe với tôi: "Đương lúc thuận đường, cùng đi đi, anh tiễn em."
Tôi chậm chạp chớp đôi mắt đau nhức, muốn nói, nhưng lưỡi tôi nghẹn lại trong cổ họng, không thể phát ra âm thanh.
Phó Khiêm lúc này mới nói: "Được rồi, cậu đi cùng Chi Đình đi. Nhìn cậu kìa, đến đứng cũng không nổi."
Thế là tôi ngơ ngẩn bước lên xe của Lương Chi Đình.
Tôi nghe thấy Lương Chi Đình thì thầm với Phương Kiều Kiều trên ghế phụ, tôi nửa tỉnh nửa mơ gật gù, lúc xe dừng lại, Lương Chi Đình kéo tôi ra khỏi ghế sau, chân tôi vừa chạm đất giây sau liễn ngã nhào lên người anh ấy.
Anh vòng tay qua eo, đỡ tôi, tôi chống tay lên lan can cạnh đường mới miễn cưỡng đứng vững.
"Em ở tòa nhà nào? Anh dẫn em vào."
Dù tôi đã rất say, nhưng trong tiềm thức tôi biết mình không thể để anh vào nhà mình. Tôi lắc đầu: "Không... không cần, tôi tự về được."
Anh không hề ép, nói: "Được rồi, về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh nhé."
Tôi gật đầu.
Sau khi xe của Lương Chi Đình rời đi, tôi ở đó một lúc rồi mới nhớ ra phải quay lại.
Lảo đảo vài bước, tôi chợt nhớ ra điều gì đó liền ngước mắt nhìn về một hướng.
Nhìn vào tòa nhà nơi tôi sống.
Từ góc nhìn và khoảng cách này, tôi chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ một góc ban công. Căn phòng tối đen như mực, tôi không nhìn thấy gì cả.
...
Nó sẽ đứng đó nhìn sao?
Lê đôi chân mềm nhũn đi bộ hơn hai mươi phút, tôi mới đến trước cửa nhà mình, chìa khóa đung đưa vài lần mới tra vào lỗ khóa, kẽo kẹt, mửo cửa ra.
Tôi mất hết sức lực ngã về phía trước, rơi vào một bộ ngực có chút cứng rắn.
Cánh tay của nó vòng qua eo tôi và nâng tôi lên, giống như nhấc một con gà, không tốn chút sức lực nâng tôi đứng thẳng. Tôi mê mang nghĩ, thứ này... khí lực của nó quả thực mạnh hơn không ít.
Nó đỡ tôi vào phòng ngủ, tôi lập tức ngã xuống giường, nhắm mắt lại gần như ngất đi. Tôi ngất đi một lúc, căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, đầu óc tôi trong giây lát tỉnh táo lên, tôi giật mình nhớ ra mình lúc bước vào hình như tôi không đóng cửa!
Là nó đi ra ngoài sao!?
Nỗi sợ hãi giúp tôi lấy lại chút sức lực, vừa bò vừa chạy lao ra khỏi phòng ngủ. Ở lối vào, con búp bê đứng sau cánh cửa, hai ngón tay đặt trên tay nắm cửa.
"Đợi đã......"
Tôi còn chưa kịp mắng xong, ngón tay của nó đã rời khỏi tay nắm cửa, quay lại đi về phía tôi.
...Cái gì, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đóng cửa, là nó đóng cửa? Nó biết đóng cửa?
Biết đóng lại, vậy cũng biết mở ra sao?
Hay là bị gió thổi bay?
Đầu tôi đau như nứt ra, động không nổi tí não nào.
Nó bước đến chỗ tôi, đẩy tôi lại lên giường, tôi thuận theo nó nằm xuống.
Giây tiếp theo tôi cảm thấy mình sắp ngủ quên, tôi nắm lấy cổ tay nó, cố chống đỡ mí mắt đang sụp xuống của mình, cảnh cáo: "Không... mày không được phép ra ngoài."
Cảnh cáo xong vẫn không yên tâm, tôi vươn tay tới công tắc sau tai nó, muốn trực tiếp tắt máy. Kết quả tay nó chính xác tóm lấy cổ tay tôi trong không trung, siết lấy, không để tôi chạm vào cái nút đỏ kia.
Nó lẩm bẩm: "Không... đi ra ngoài."
"Ở lại với em."
Bây giờ tôi không còn dư sức lực để chống lại nó. Tôi nghĩ, nó đã ở bên tôi quá lâu, có lẽ sẽ không có vấn đề gì nên tôi bỏ tay xuống.
Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lương Chi Đình: "Tôi về rồi."
Không có câu trả lời nào.
Cũng đúng, hôm nay anh ấy kết hôn, có rất nhiều việc phải làm. Làm sao anh ấy có thời gian để trả lời một người không cần thiết như tôi?
Tôi đợi không nổi tin từ anh ấy.
Điện thoại rơi xuống gối, tôi lật người lại, khung ảnh trên bàn đầu giường đập vào mắt tôi. Bên trong là ảnh của Lương Chi Đình.
Nhìn đi nhìn lại, bên khóe mắt có gì đó chảy ra, bị gối hút lấy.
Chất lỏng kia một giọt lại một giọt trào ra, làm ướt đẫm bên má.
Tôi lặng lẽ nức nở.
Nó quỳ xuống cạnh giường, quay mặt về phía tôi trong giây lát, nó cúi đầu xuống, dùng lưỡi liếm nước mắt của tôi.
Tôi mở miệng, chẳng mấy chốc tôi không còn tâm trí để khóc nữa.
Rượu làm nhiệt độ trong cơ thể tôi bốc hơi, tôi càng cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, tôi ôm cổ nó rên rỉ không muốn buông ra.
Nó trèo lên giường hôn tôi thật chăm chú, tôi hé mở mắt, mơ hồ nói: "Anh cưới người khác rồi..." Giọng tôi run run: "Sao anh lại đáng ghét như vậy."
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy bức ảnh trên bàn cạnh giường ngủ.
"Anh, anh có yêu em không?" Tôi không biết mình đang hỏi ai. Trong ảnh là Lương Chi Đình, nhưng bức ảnh lại không trả lời tôi.
Tôi nghẹn ngào vì thất vọng, má tôi bị thứ gì đó hơi lạnh giữ lại, bị đẩy sang một bên. Thứ cuối cùng lọt vào mắt tôi là khuôn mặt của con rối.
Đầu mũi chúng tôi chạm nhau và tôi ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của mình.
"Yêu."
Nó hình như nói một từ như thế.
Một con rối có hiểu điều này nghĩa là gì không?
Tôi đưa tay ra vuốt ve đôi mắt của nó.
Có lẽ là do uóng quá nhiều rượu sinh ra ảo giác, nhưng, tôi chẳng quan tâm. Tôi hôn nó, nói: "Vậy anh chỉ có thể yêu em thôi."
Không phải là ảo giác, bởi vì giây tiếp theo nó trả lời tôi: "Anh chỉ yêu, mình em." Cách ngắt câu quỷ dị, giọng điệu kiên định, giống như một lời hứ nào đó.
Trong phòng không có đèn, ánh trăng trắng bạc từ cửa sổ tràn vào, phủ lên trên người nó.
Nó thật đẹp.
Tôi ôm lấy tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo thuộc về mình trước mặt, hôn lên má nó, lrrn chóp mũi nó. Tôi tháo chiếc kính che khuất trên mặt ra, đột nhiên tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, như thể có thứ gì đó đang chuyển động..
Rất nhanh, gần như không thể nhận ra.
Là một màu đen thẫm, xen lẫn với mau lam đậm như màu mực.
Là hai quả cầu thủy tinh.
- --Đôi mắt của nó dường như đang chuyển động.
Tim tôi như ngừng đập, tôi dụi dụi mắt thật mạnh rồi nhìn kỹ lại. Hai nhãn cầu nhân tạo vẫn còn cắm trong hốc mắt của nó, giống như trước đây.
Tôi say đến hoang tưởng rồi.
Quá buồn ngủ, tôi nằm xuống giường, nó cũng nằm xuống cạnh tôi, giữ nguyên tư thế như mọi đêm, ôm tôi vào lòng. Tôi tìm được một tư thế thoải mái trong vòng tay nó và chìm vào giấc ngủ, trước khi chìm hoàn toàn vào mộng, tôi cảm thấy con rối khẽ khàng cử động, tôi nghe thấy một tiếng cạch khe khẽ phát ra từ chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Tôi ngước mắt nhìn về phía âm thanh, bức ảnh của Lương Chi Đình trêm đầu giường, không biết tự lúc nào bị lật úp.
Chống đỡ quá lâu đã đến hạn mức, cồn trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên, khiến tôi muốn nâng người dậy cũng vô ích, trước mắt chợt đen, hoàn toàn mất đi ý thức.