Phản ứng đầu tiên của tôi khi nghe những lời này là - tôi đã đắc tội ai khi nào?
Sau khi chuyển đến đây, tôi chưa nói một lời nào với hàng xóm, thậm chí chưa từng giao mắt, dành phần lớn thời gian trốn trong phòng, đã làm đến vậy mà vẫn có người không thích tôi, đến mức ban đêm đến cắt dây điện sao?
Đúng là một lũ thần kinh.
Thợ sửa sửa được một lúc thì trong phòng có tiếng phụt, bóng đèn kêu vo vo hai lần, đèn sáng.
"Được rồi." Anh đóng nắp hộp lại, thu dọn dụng cụ, tôi vào nhà lấy điện thoại trả tiền, trả tiền xong đứng ngoài cửa ngơ ngác.
Cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua, lăn trên đôi má nóng bừng vì rượu của tôi.
Dù đã biết từ lâu nhưng bây giờ tôi mới có cảm giác chân thực đến vậy.
Có lẽ tôi... ít được yêu thích hơn tôi nghĩ.
Cánh cửa đóng kín đối diện đột nhiên mở ra, Lương Chi Đình đeo tạp dề, mùi thức ăn bay ra khỏi phòng, anh ta lại mời tôi dùng bữa cùng, tôi nhìn anh ta chằm chằm và hỏi: "Anh làm à?"
Anh ta sửng sốt, nghiêng đầu: "Cái gì?" Sau khi suy nghĩ một lúc, nói: "Đương nhiên là đồ ăn do anh tự nấu, mùi vị khá ngon."
"..."
Quên đi, đàn gảy tai trâu, bất kể có làm hay không, tên này nhất định không tốt bụng như vẻ ngoài, nhất định có ý xấu nào đó.
Tránh xa anh ta tuyệt đối không sai.
"Đúng rồi, anh..."
Anh ta chưa kịp nói xong, tôi đã quay người vào nhà, đóng sầm cửa lại, không muốn nghe thêm một lời nào.
Tôi nghĩ mình sẽ phải đối mặt với đợt mất điện thứ hai, nhưng có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều rồi. Đèn của tôi vẫn sáng từ đêm đến sáng, không bị tắt nữa.
Sáng sớm hôm sau, Trần Ưng lại đúng giờ đến gõ cửa nhà tôi, lần này là mang bữa sáng cho tôi.
Tôi thực sự khó chịu với cậu ta: "Sao cậu lại đến đây?"
Trần Ưng cười rạng rỡ: "Hôm qua em đã nói rồi, hôm nay em lại tới!"
"Tôi đã nói mấy lần rồi, cậu... thôi quên đi," có lẽ võ mồm không thể khiến Trần Ưng bỏ cuộc nhanh như vậy. Tôi bước sang một bên, nâng cằm nhìn cậu ta, "Vào đi."
Đây là lần đầu tiên tôi để cậu ta vào nhà mình, cậu ta rõ ràng rất vui vẻ.
Khi tôi đóng cửa lại, tôi nhìn thấy một khe hở ở cánh cửa đối diện.
"Tiểu Lê." Trần Ưng rũ hai tay trước người, bộ dáng không biết nên làm gì.
"Đến đây."
Tôi dẫn cậu ta đến một góc, nơi tất cả những thứ cậu ta tặng cho tôi được chất thành đống, tôi chưa từng động đến. Có vài đồ ăn vặt theo thời gian đã lâu mốc xanh, rõ ràng không ăn được nữa.
"Đây là......"
Tất nhiên cậu ta nhận ra rằng đây là những thứ cậu ta đã tặng cho tôi, trong đó có một vài thứ cậu ta phải tốn khá nhiều công lao mới có được, bây lại bị tôi tùy tiện ném xuống đất.
Tâm huyết chồng lên từng lớp một, ném vào góc, từ từ mục nát.
Những bó hoa được gói đẹp đẽ nằm trong thùng rác, mấy con gấu nhồi bông dễ thương cùng vài chiếc bánh kem chưa mở, trên thế gian này có biết bao mối quan hệ mà người này thì chân thành còn người kia thì thờ ơ.
"Cậu không cần ngày nào cũng đến nữa, cũng không cần tốn tiền với sức lực cho tôi, tôi cũng không thể cho cậu cái gì cả." Hình như tôi đã đi quá xa nên nói thêm vài câu: "Cậu cũng đã thấy rồi đấy, cái đức hạnh này của tôi, sẽ không có ai thích cũng không ai chịu nổi. Con người cậu tốt bụng, còn trẻ lại đẹp trai, đừng lãng phí thời gian của cậu cho tôi, cậu xứng đáng với người tốt hơn."
Trần Ưng tựa hồ có chút tức giận nói: "Sao anh lại hạ thấp bản thân, nói bản thân không đáng một phân tiền như vậy?"
...Cậu ta tức giận một cách khó hiểu. Tôi hạ thấp bản thân? Rõ ràng tôi nói đều là sự thật, không phải sao?
"Anh không cần tự ti như thế, em chính là thích kiểu người như anh."
Thế thì khẩu vị của cậu cũng thật đặc thù.
Tôi chỉ vào đống đồ đạc trên mặt đất: "Hôm nay cậu đã đến đây rồi, những thứ này cậu có thể mang đi. Nếu cậu không đem đi, vậy tôi sẽ vứt ở chỗ này cho ăn bụi."
Trần Ưng cười: "Cái gì tặng cho anh đều là của anh, không có đạo lý lấy lại, anh muốn vứt đi thì có thể vứt đi, em lại có thể tặng anh thứ khác."
"Tại sao cậu nghe không hiểu..."
"Em nghe hiểu," Trần Ưng nói, "Nghe hiểu không có nghĩa là muốn nghe, em muốn tặng chúng cho anh, em vui vẻ, em thích thế."
"..." Tại sao tôi lại gặp toàn những kẻ không hiểu tiếng người này?
"Cậu......"
Cốc cốc——
Khi tôi còn định nói thêm thì có tiếng gõ cửa, tôi gần như ngay lập tức đoán được người đứng sau cánh cửa là ai.
Trần Ưng sợ từ miệng tôi nghe thêm điều gì đó, nói: "Em đi mở cửa!"
Cậu ta chạy tới, mở cửa, đối mặt với Lương Chi Đình, hai người đứng đối diện nhau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cứ như vậy đứng im tại chỗ, không khí xung quanh dường như đông cứng lại.
"Anh có chuyện gì?" Trần Ưng hỏi.
Lương Chi Đình chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói gì. Trần Ưng bị anh ta nhìn có hơi lúng túng, quay đầu nhìn lại tôi. Tôi bước tới, đứng sau lưng Trần Ưng, ánh mắt của Lương Chi Đình Chinh xác khóa chặt vào mặt tôi.
"Chuyện gì thế?" Tôi hỏi anh ta.
"Tặng em đồ." Trong tay anh ta cầm một hộp bánh bao thơm lừng, đưa về phía tôi lắc.
Trần Ưng cũng đang cầm bữa sáng cậu ta mang tới.
Đệt, lại tới nữa sao? Hai người này coi tôi như ma đói à? Người nào người đấy mang đồ ăn tới. Bọn họ không sợ phiền nhưng tôi thì có.
"Vậy... em đi trước đây." Trần Ưng bị kẹp giữa hai chúng tôi, bối rối một lúc lâu mới thì thầm với tôi.
Tôi không muốn đối mặt với sự quấy rối của Lương Chi Đình, Trần Ưng ít nhất nhân phẩm cao hơn anh ta nhiều lắm, nghĩ cũng không nghĩ, tôi nói: "Tôi tiễn cậu."
Vẻ mặt Lương Chi Đình dường như cứng lại: "..."
"Hả?" Trần Ưng hiển nhiên sửng sốt, hồi lâu không có phản ứng.
"Sao, cậu không muốn à?" Tôi nhướng mày hỏi.
"Muốn! Tất nhiên là muốn anh tiễn em! Chúng mình đi thôi!"
Tôi đóng cửa lại, cùng Trần Ưng ra phía cửa thang máy.
Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi thấy Lương Chi Đình vẫn đứng ở cửa phòng tôi, quay mặt về phía thang máy, vì quá xa không nhìn rõ vẻ mặt anh ta.
Cho đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại.
Trong thang máy nhỏ chỉ có hai người chúng tôi, Trần Ưng ho khan một tiếng, nói: "Cảm ơn... đã tiễn em."
Liếc nhìn đôi tai đỏ bừng của cậu ta, tôi không chớp mắt nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn ra ngoài yên tĩnh chút."
"A..." Trần Ưng cúi mặt xuống, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Lê, người hàng xóm đối diện nhà anh, có lẽ không phải là ảo giác của em, cảm giác không phải là người tốt."
Nói không sai, Lương Chi Đình quả thực không phải là người tốt.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng lại hỏi: "Như thế nào?"
"Anh xem, em cũng không quen anh ta, nhưng mỗi lần anh ta nhìn em, ánh mắt anh ta rất kỳ quái, hôm qua cũng vậy, ánh mắt anh ta rất lạnh lùng, em lại không có thù giết cha với anh ta, anh ta vẻ mặt hung hãn như muốn giết em vậy."
Tôi cười khẩy một tiếng, trong đầu có một suy đoán. Lương Chi Đình ai cũng ăn, đừng nói là nhìn trúng vẻ ngoài của Trần Ưng đi. Nghĩ tới cảnh hai người này quấn lấy nhau, ừm, khẩu vị nặng đô phết.
Tôi cũng cậu ta đi trên con đường nhỏ, lúc ngang qua hồ nhân tạo, hôm nay mặt trời lên cao ủ cả người ấm áp.
Tôi ngồi xuống ghế dài cạnh hồ, nói: "Được rồi cậu đi đi, tôi ngồi một lúc. "
"Em ngồi cùng anh." Trần Ưng lập tức ngồi bên cạnh tôi, nghiêm túc đến không chịu được.
Tôi không làm thế nào xử lý được nhóc này nên đành tùy cậu ta vậy.
Gió xuân thổi qua, mặt hồ lấp lánh, vài cánh hoa nở rộ ven đường rơi xuống vai và đầu gối tôi.
Tôi nhặt những cánh hoa đào trên đầu gối, dùng móng tay nặn ra những vầng trăng lưỡi liềm nhỏ đẫm nước.
Tâm trạng tôi nhờ vậy mà tốt lên rất nhiều, nhưng đúng lúc này lại có kẻ phiền phức mở miệng cắt ngang: "Tiểu Lê, anh không có ý định thử hẹn hò lần nữa sao?"
Sao lại kéo sang chủ đề này rồi?
Tôi thậm chí còn không ngẩng đầu lên, tùy tiện lấy cớ trước đó: "Tôi đã nói rồi, tôi góa chồng."
"Vậy cũng cần phải có người chăm sóc cho anh."
"Tôi không cần ỷ lại vào người khác, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình."
"Chuyện tương lai ai nói chắc được? Anh phải tính toán cho bản thân." Trần Ưng gần như nói toẹt ra cậu ta hy vọng cái "tương lai" này có phần của cậu.
Tôi phiền quá, thổi bay mấy cánh hoa tôi ngắt thành từng mảnh, nói: "Vậy cậu có biết anh ấy chết như nào không?"
Chủ đề đột nhiên chuyển sang nguyên nhân góa chồng, cậu ta sửng sốt hỏi: "Cái gì?"
Tôi quay lại nhìn thẳng vào cậu ta, thì thầm: "Tôi đã tự tay giết chết anh ấy."
Tuy rằng tôi cố ý muốn hù dọa cậu ta nhưng những gì tôi nói đều là sự thật.
Cậu ta im lặng một lúc, thay vì bỏ chạy như tôi tưởng tượng, cậu ta hỏi: "Tại sao?"
Vậy mà còn hỏi hung thủ giết người tại sao. Tôi nói: "Bởi vì tôi ghét anh ấy."
Trần Ưng lắc đầu, tưởng rằng cậu ta sẽ phản bác tôi, nhưng cậu ta lại nhẹ nhàng nói: "Anh không ghét anh ta."
Tôi quả thực bị tức đến buồn cười, cậu lại không phải tôi, làm sao cậu biết được?
"Nếu anh ghét anh ta thì anh đã không buồn đến thế."
Lần này tôi sững lại.
Cậu ta nói cái gì? Buồn á?...Tôi?
Nói cái quái gì vậy?
"Mỗi lần nhắc đến anh ta, trông anh đều rất buồn." Cậu ta nói: "Bất kể lời anh nói có phải là sự thật hay không, bây giờ anh có phải rất hối hận không?"
Tất nhiên là tôi không hối hận.
Lẽ ra tôi nên sảng khoái trả lời cậu ta, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng, tôi không thể nào thốt ra được.
Cậu ta gạt những cánh hoa vương trên tóc tôi, nhẹ nhàng nói: "Cho dù trước đây anh đã trải qua chuyện gì, chỉ cần anh muốn, em đều có thể cùng anh đối mặt."
Tôi ngửa đầu ra sau, né tránh bàn tay của cậu ta, cố gắng thoát khỏi hành động mập mờ rõ ràng này: "Cậu còn không hiểu rõ tôi, nói như vậy có phải quá tuyệt đối không?"
"Nếu như anh nguyện ý, em có thể tìm hiểu anh."
"Đợi khi cậu hoàn toàn hiểu tôi, cậu nhất định sẽ chán ghét." Tôi lẩm bẩm, "...không có ngoại lệ."
Vài con chim trắng bay qua mặt hồ, để lại những gợn sóng trên mặt nước.
"Anh ấy nấu một bát mì." Thật lâu sau tôi mới lên tiếng.
Trần Ưng không nói. Cậu ta có thể không hiểu những lời nói lan man của tôi, nhưng cũng không ngắt lời.
"Rất kông ngon."
"Sau đó tôi đột nhiên muốn ăn lại, nhưng mì lại bị đổ đi rồi".
Trần Ưng lặng lẽ ngồi bên hồ với tôi rất lâu, đại khái khoảng hơn hai tiếng, tôi mặc hơi ít, gió bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Tôi cũng muốn quay lại rồi.
Sau khi Trần Ưng tạm biệt tôi rời đi, tôi đứng bên hồ một lúc, nhặt vài cánh hoa xoa xoa trong lòng bàn tay. Lúc tôi quay người rời đi, tôi ngước lên.
Các căn hộ khu chung cư cao tầng về cơ bản đều giống nhau, đều có một ban công thoáng đãng. Tôi đứng bên dưới tòa nhà nơi tôi ở, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng trên ban công một tầng nào đó. Tôi không nhìn thấy mặt anh ta nhưng tôi biết anh ta đang nhìn tôi.
Ai biết đã đứng đó xem bao lâu.
Tôi lại bị ảo giác nữa rồi.
Trước đây nó cũng thích nhìn tôi như thế này, chờ tôi về.
Tôi đi thang máy lên nhà, thay vì bước vào trong, tôi khoanh tay dựa vào cửa, nhìn vào cánh cửa đóng kín đối diện.
Quả nhiên, một phút sau, cửa đối diện mở ra, Lương Chi Đình bước ra ngoài.
Tay cầm chiếc áo khoác.
"Bên ngoài gió lớn, ra ngoài sao không mặc áo khoác?"
Anh ta đưa tay khoác áo lên vai tôi, nhưng tôi lùi lại một bước tránh ra.
Nhìn chằm chằm vào mắt kính hơi đổi màu của anh ta, đôi mắt bị che rất kỹ, tôi không thể nhìn rõ được. Tôi hỏi: "Anh mặt dày vô liêm sỉ như vậy, Phó Thiến có biết không?"
Anh ta im lặng suốt hai phút, sau đó thờ ơ hỏi: "Cái gì?"
Thấy vậy, hai tay ôm trước ngực của tôi bỏ xuống, cau mày: "Sao vậy, anh không biết Phó Thiến sao?"