Tôi thấy nó dao động, vội vàng nói một đống câu mùi mẫn: "Đừng đi, em đau quá, về đi, đừng bỏ em..."
Nó lưỡng lự một lúc rồi đóng cửa lại, quay người đi về phía tôi. Nó đến gần hơn, ngồi xổm bên cạnh tôi, tay chân tôi vẫn bị trói không thể cử động được. Tôi cầu xin nó: "Thả em ra đi".
Nó không nhúc nhích: "Anh phải đi..." Nói được một nửa, tôi hiểu nó vẫn chưa từ bỏ ý định ra ngoài nên tôi nhanh chóng ngắt lời nó: "Đừng ra ngoài!"
Tôi không dám hành động hấp tấp kích thích nó nữa, chỉ có thể ngẩng cổ cố gắng lấy lòng: "Em chỉ thích anh thôi, thật đấy, em chỉ thích anh thôi. Nếu anh để em một mình ở nhà em sẽ rất buồn, xin anh đấy..."
Nếu là người bình thường, hành vi chân trước nói ghét chân sau nói thích vụng về của tôi sẽ rất dễ bị lộ tẩy trong nháy mắt. Nhưng may thay, nó không phải con người, mà cho dù có là con người thì cũng rất dễ bị lừa. ---Nó tin những gì tôi nói.
Nó cởi trói tay chân tôi, ôm chặt lấy tôi, dụi má vào tai tôi: "Vậy tốt quá."
Tôi nắm lấy quần áo trên người nó, dùng chân đẩy con dao nó ném sang một bên đi. Sau khi hoàn toàn từ bỏ ý định ra ngoài, tôi vùi mặt vào cổ nó im lặng.
Tại nơi nó không thấy, tôi lo lắng cắn môi dưới, gần như muốn cắn ra máu.
Thứ điên rồ không có lý trí này!
Không còn thời gian nữa, tôi phải, phải loại bỏ nó càng sớm càng tốt!
Để ngăn nó thực hiện hành vi cực đoan này lần nữa, tôi quyết định dỗ dành nó. Dù cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn phải chịu đựng, cố tìm biện pháp khác.
Khả năng học hỏi của nó rất mạnh, nó nhanh chóng học cách chụp ảnh bằng điện thoại di động của tôi. Tất cả ảnh của Lương Chi Đình đều bị xóa, và nó bắt đầu chụp ảnh tôi và nó từng cái một. Hầu hết thời gian, máy ảnh đều chĩa vào tôi, bất kể tôi đang làm gì, ngay cả khi tôi đang ngủ, nó chụp ảnh bất cứ khi nào có thể.
Sau khi chụp ảnh, nó in ra treo lên tường. Vốn dĩ nó không biết làm, nó nài nỉ tôi dạy nó. Bây giờ tôi sợ bất cứ hành động nào cũng sẽ chạm đến thần kinh nhạy cảm của nó. Về cơ bản, chỉ cần yêu cầu không quá quắt nó sẽ tuân theo, vì vậy tôi dạy nó một lần. Không ngờ dạy nó là nó làm được ngay, sau này không cần tôi động tay, nó tự mình chụp ảnh rồi in ảnh, chơi rất vui.
Hành vi ám ảnh điên rồ này giống hệt như khi tôi treo mấy bức ảnh chụp lén của Lương Chi Đinh khắp phòng.
Chỉ trong vòng vài ngày, toàn bộ bức tường của tôi tràn ngập ảnh của tôi và nó, số lượng ảnh thậm chí còn nhiều hơn trước kia. Nếu trần nhà không nằm ngoài tầm với thì chắc chắn nó đã bị dán khắp trần rồi.
Nếu chỉ như thế này thì thôi, nó kể từ ngày phát điên kia trở đi, mỗi ngày đều hỏi tôi câu hỏi: "Em thích ai? Anh hay hắn ta?"
Nó bắt đầu so sánh mình với Lương Chi Đình.
Tôi có thể trả lời khác đi không? Rõ ràng là không. Vì vậy, lần nào tôi cũng tự động trả lời cùng một câu: "Là anh."
"Em chỉ thích anh thôi."
Nó khi nghe được câu trả lời này, khóe miệng sẽ hơi nhếch lên. Động tác không lớn nhưng rất rõ ràng. Ngày qua ngày, nó học được cách mỉm cười.
Tôi biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
Nó đang học cách thích tôi như cách tôi thích Lương Chi Đình...nếu nó thực sự biết "thích" là gì.
Cuộc điện thoại kia từ thầy chế rối đã được hơn nửa tháng, tôi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp thoát khỏi nó.
Mỗi ngày khi tôi tắm, nó sẽ cùng tôi đi vào phòng tắm như làm nhiệm vụ đợi tôi tắm rửa xong.
Hôm nay vẫn vậy.
Phòng tắm tràn ngập sương nước, những giọt nước lăn xuống cửa kính, rơi lộp độp xuống gạch lát sàn.
Tôi nhìn chằm chằm vào giọt nước vỡ, rồi đưa mắt nhìn con rối đứng cạnh bồn tắm.
Nó cúi đầu xuống quan sát tôi, theo dõi từng cử động của tôi.
Không khí ẩm ướt, vài giọt nước nhỏ li ti ngưng tụ trên ngọn tóc trên trán nó. Tôi đảo mắt, bỗng nhiên tìm ra giải pháp.
Tôi nói với giọng khàn khàn: "Qua đây ngồi xổm xuống."
Nó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, tôi vòng tay qua cổ nó, nghiêng người hôn nó, để tôi dễ chịu hơn, nó quỳ xuống đất, như thể rất hợp tác với tôi.
Tôi hé mở mắt nhìn nó trong tầm tay. Tôi đặt lòng bàn tay lên sau đầu nó, vuốt tóc sau gáy, rồi dần dần đưa ngón tay xuống phía dưới, từng chút một, ra sau tai nó, chưa kịp chạm vào chiếc nút tròn nhỏ, tôi đã bị nó túm lại. Những ngón tay của nó siết chặt quanh cổ tay tôi, không thể cử động.
Đúng thế, trước đây tôi đã làm điều này một lần, nó đã bị lừa một lần, bây giờ cảnh giác khi hôn tôi là điều đương nhiên.
Tôi biết nó sẽ như thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nó bóp tay tôi đau đớn, nhưng tôi không vùng vẫy mà thay vào đó tôi tiến tới hôn nó sâu hơn. Nó kiềm chế tay tôi, có lẽ không còn lo lắng nữa nên thả lỏng. Tôi thấy mí mắt của nó nhắm lại, đôi mắt đầy áp bức và u tối đó thoáng chốc biến mất. ---Đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Khi dùng cả hai tay tóm cổ nó kéo mạnh vào bồn tắm, rõ ràng là nó không phản ứng.
Tôi giẫm lên thành bồn tắm dùng hết sức lực, nó quấn chặt lấy tôi như một con trăn. Trong tích tắc, phần lớn cơ thể nó chìm trong bể nước ấm đầy, nước bắn tung tóe, hai ba giây sau khi chạm nước, chuyển động của nó đột nhiên trở nên chậm chạp trong giây lát, giống như một cỗ máy bị đoản mạch, cái nắm trên cổ tay tôi cũng lỏng ra một chút.
Tôi nắm lấy khuyết điểm này, lập tức lật người ngồi dậy, ấn nút sau tai nó.
Rè——
Âm thanh của dòng điện dừng lại vài lần, đồng tử của nó từ từ giãn ra, nước bắn tung tóe lên má, nhấn chìm miệng và mũi. Sau một lúc, nó ngừng chuyển động.
Hành động này xảy ra rất nhanh, khi tôi chắc chắn rằng mình thực sự đã thành công, tôi phát hiện mình vẫn luôn nín thở, ngực tôi sưng tấy đau đớn.
Xem ra công tắc của nó không hề hỏng, vậy tại sao lần trước nó lại đột nhiên tự thức dậy?
Mấy chuyện này chỉ nghĩ về nó thôi thì không hiểu nổi, người duy nhất có thể trả lời mấy câu hỏi của tôi là thầy chế rối trên núi.
Không dám lãng phí thời gian nữa, tôi đứng dậy khỏi bồn tắm, thậm chí còn chưa kịp lau nước, tôi chạy thẳng vào phòng ngủ không kịp dừng lại, lấy hai sợi dây da trói tay chân nó lại. Nhét một cục khăn vào miệng nó, sau khi chắc chắn nó đã buộc chặt, tôi không kéo nó ra mà cứ để nó ngồi trong bồn. Nếu không có bồn nước này thì tôi đã không thành công dễ dàng như vậy.
Nó thực sự sợ nước, tốt nhất là để nó ngâm trong nước.
Tôi từng nghĩ đến việc nhét thẳng nó vào vali rồi trả lại cho thầy chế, nhưng trọng lượng và kích thước hiện tại của nó không chứa nổi trong vali. Lỡ như sự tồn tại hiện tại của nó bị phát hiện, tôi trăm miệng không giải thích được, tôi không muốn lên tiêu đề báo ngày hôm sau.
Sau khi miễn cưỡng đặt nó xuống, tôi mặc quần áo, khóa cửa và dùng tốc độ ánh sáng rời khỏi nhà.
Tôi phải đến gặp thầy chế rối.
-
Tôi mua vé máy bay ngay trong đêm, mất bảy giờ bay đến Thiền Khê.
Cái thôn nhỏ kia vẫn như ngày trước tôi đến, không hề thay đổi chút nào. Tôi đi theo lộ trình trong trí nhớ của mình đến tiệm rối phía sau biển tre xanh.
Đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp, bên trong căn phòng tối tăm, người đàn ông sau quầy đang nằm trên chiếc ghế dài đan bằng liễu gai, đắp chăn mỏng chợp mắt.
Anh ta ngủ ngon lành.
Tôi bước tới gõ lên quầy vài lần. Ngọn đèn dầu trên quầy cháy với ngọn lửa yếu ớt. Khi tôi gõ vào, ngọn lửa rung lên mấy lần gần như tắt hẳn rồi lại dừng lại.
Nghe thấy tiếng động của tôi, mí mắt của người đàn ông khẽ cử động, anh ta mở mắt ra.
Có lẽ là ảo giác, đôi mắt của anh ta dường như u ám hơn lần trước rất nhiều, xám xịt như rễ cây mục nát.
"Cậu đến rồi." Anh ta nhìn thấy tôi không ngạc nhiên, anh ta cầm lấy chiếc nạng dựa lên tay ghế tựa rồi đứng dậy, ống quần bên trái rỗng tuếch đung đưa.
Hôm nay anh ta không đeo chân giả.
"Sớm hơn tôi nghĩ."
Tôi rời mắt khỏi ống quần của anh ta và nói: "Anh bảo tôi đến..."
Anh ta lắc đầu không nghe, quay người đi vào cửa hông, hất cằm ra hiệu cho tôi đi theo: "Đi theo tôi."
Sâu trong cánh cửa, tôi lại nhìn thấy những chiếc tủ trưng bày bằng kính trong căn phòng đó. Tôi tinh mắt nhìn thấy một số thứ mà lần trước tôi chưa thấy.
Xuyên qua nhiều lớp tủ kính trưng bày, anh ta đưa tôi đến căn phòng phía sau, mở tấm rèm dày màu xanh, một cầu thang đi xuống hiện ra trước mặt tôi.
Người đàn ông nhấn công tắc trên tường, đèn mờ xanh trắng bật lên. Tôi đi phía sau anh ta, âm thanh duy nhất xung quanh tôi là tiếng bước chân đan xen của anh ta và tôi.
Cầu thang không dài, tôi rất nhanh đi đến cuối. Khi vừa xuống cầu thang, tôi chợt nhìn thấy một căn phòng rộng trước mặt - nói chính xác hơn thì đó là một cái xưởng. Bởi vì khắp nơi đều là chân tay và đầu rối, tất cả đều là mẫu gốc chưa qua xử lý.
Có vẻ như đây là nơi thầy chế rối đã tạo ra những con rối đó, trong đó có con điên bên cạnh tôi.
Không hiểu tại sao anh ta lại đưa tôi đến đây? Để cho tôi thăm môi trường làm việc của anh ta à? Thật không may là tôi không có hứng thú.
Bảy tiếng bay không nghỉ ngơi khiến tôi đã cảm thấy khó chịu. Vành mắt tôi đen xì, đau đầu như muốn nổ tung, khi người ta thấy khó chịu chẳng mấy ai có đủ kiên nhẫn.
Khi tôi sắp sửa nổi điên, anh ta dẫn tôi đến trước một cái bàn đơn và chỉ vào thứ gì đó trên đó để tôi xem.
Tôi vô thức liếc nhìn nó, hơi thở của tôi dừng lại.
- --Là một con tim đập rất tự nhiên.
Thịt đỏ tươi cùng mạch máu màu xanh lam trông rất giống thứ của con người, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói qua tim có thể tiếp tục đập sau khi rời khỏi cơ thể người.
"Đây là trái tim của con rối." Anh ta nhắm mắt lại và bình tĩnh nói.
Trong lúc nhất thời, tôi tựa hồ đã đoán được điều gì đó, trong tiềm thức tôi cảm thấy những suy đoán này quá buồn cười, tôi không nói nên lời.
Thầy chế rối không nhìn tôi mà nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa xoa những đường gân nổi lên trên trái tim, như thể muốn bóp nát lại như thể đang vuốt ve. Một lúc sau, anh ta mới nói: "Cho nên trước khi giao thứ đó cho cậu, tôi đã đặc biệt nhắc nhở cậu."
"Bởi vì lúc đó tôi cũng giống như cậu, làm điều tương tự."