Tôi đứng giữa phòng, sau một lúc lâu im lặng, tôi quỳ xuống và nhìn vào từng centimet của nó.
Ngoại trừ một đôi mắt, tứ chi và cơ thể của nó đều vẫn như trước, giữa các khớp có khe hở nhân tạo rõ ràng. Có lẽ tôi đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng mọi chuyện dường như vẫn chưa đến mức không thể vãn hồi.
Lắp ráp được thì cũng tháo rời được phải không?
Tôi nắm lấy cổ tay của nó, nhắm vào khe hở trên đó rồi vặn sang phía bên kia. Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng cạch cạch, tôi gấp đến toát một thân mồ hôi, cổ tay kia không tháo xuống được.
Tôi đến một đốt tay của nó cũng không tháo ra nổi.
- --Thầy chế rối không phải ai muốn làm cũng được.
Tôi nhất thời không nghĩ ra cách nào, chỉ có thể trói tay chân nó lại rồi nhét vào tủ cho khuất tầm mắt.
Sau khi từ chức, cuộc sống của tôi trở nên vô cùng nhàn nhã, tôi ở nhà không làm gì cả, số tiền tiết kiệm được cũng đủ để tôi sống một cuộc sống thoải mái trong vài năm, tôi cũng không hứng thú với việc tìm việc mới, trực tiếp nằm dài hưởng thụ, ngày lại ngfay, bắt đầu cuộc sống rúc trong nhà của mình.
Cuộc sống ở nhà vẫn rất thoải mái, tôi dựa vào đồ ăn đặt ngoài ba bữa một ngày, để bản thân hoàn toàn đắm chìm trong game, thức giấc lúc mặt trời đã lên ba cây sào, sau đó tiếp tục cày game. Ngày đêm đảo lộn, cuộc sống hỗn loạn và hoàn toàn biệt lập với thế giới.
Tôi đã trải qua nửa tháng trong trạng thái chán nản này. Một ngày nọ soi gương nhìn quầng mắt đen xì, râu ria tóc tai lổm chổm...quả thực luộm thuộm.
Căn phòng u ám, người trong gương quá đỗi xa lạ, ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn nôn. Đúng thế, đây mới là cuộc sống mà tôi thực sự nên sống, chẳng qua bị trì hoãn sáu năm mà thôi.
Tôi thở dài, cạo râu, rửa mặt, tưởng như thế này sẽ khiến mình sảng khoái đôi chút nhưng nhìn sao vẫn cảm thấy đáng ghét.
Keng! Tôi đập vỡ gương, quay người trở lại phòng ngủ chơi game.
Từ giờ trở đi trong phòng tôi sẽ không có gương nữa. ---Không nhìn thấy sẽ không cảm thấy đáng ghét.
Cuộc sống không điều độ ngoài việc ảnh hưởng không tốt đến sưucs khỏe ra, nhưng vẫn tính là có một ưu điểm, là khiến tôi không nhớ đến những thứ khiến mình khó chịu trong quá khứ nữa.
Sau khi nhận ra bản mặt của Lương Chi Đình, tôi xóa WeChat anh ta, đem những thứ có hình bóng của anh ta tiêu hủy sạch sẽ, sau một loạt hành động này, Lương Chi Đình đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, nhưng thứ nóng bỏng tay nhất, vẫn còn bị nhốt trong tủ quần áo, tôi suýt nữa đã quên đi sự tồn tại của nó.
Cho đến khi......
"Bình!"
Trên giao diện trò chơi hiện lên một biểu tượng chiến thắng, tiếng đồng đội vang lên: "Tiểu Lê, anh thật lợi hại."
Đây là đồng đội trong nhóm chơi game tôi gặp được, kết bạn trên mạng, tôi ngày ngày chơi game cùng cậu ta, cậu ta lắm mồm, cả ngfay nói không biết chán, dưới sự mài mòn của cậu ta tôi cuối cùng cũng mở mic nói chuyện, mở được một lần, sau đó căn bản mỗi ngày đều mở mic cùng cậu ta chơi game.
Cậu ta tự gọi mình là Trần Ưng, một sinh viên đại học, tôi trao đổi tên với cậu ta, cậu ta sau đó luôn gọi tôi là Tiểu Lê. Cậu ta còn gửi cho tôi xem ảnh của bản thân, là ảnh mặc áo T-shirt đen ở phòng gym, cơ bắp cân đối không quá khoa trương, mặt bất ngờ là cũng không tồi, lf một cậu nhóc đẹp trai nhiệt huyết.
Cậu ta khen giọng tôi hay, nói tôi chắc phải đẹp trai lắp, còn xin ảnh chụp nhưng tất nhiên tôi không đưa, cậu ta nếu như ngồi đối diện tôi, chắc sợ đến bảy ngày không ăn nổi cơm mất.
Sau một hiệp, giọng nói của Trần Ưng vang lên từ máy tính: "Tiểu Lê, dạo này anh có thời gian không?"
"Làm sao?"
Cậu ta dừng lại chốc lát, có vẻ hơi xấu hổ: "Trường tôi sắp nghỉ lễ, anh sống ở thành phố nào? Tôi muốn đến chơi với anh."
Là muốn hẹn gặp tôi sao?
Tôi nghịch con lăn chuột, nói chiếu lệ: "Tôi phải đi làm không có thời gian".
"Vậy khi nào anh rảnh?"
"..." Có vẻ như cậu ta không hiểu được lời từ chối của tôi.
"Gặp được rồi thì làm gì?"
"Hả?" Cậu ta ngơ ngác trước câu hỏi của tôi, trả lời: "Thì ăn cơm... nếu có thể thì xem phim hay gì đó..." Giọng anh ta ngày càng nhỏ hơn, cho đến khi hoàn toàn rơi vào im lặng.
"Hai thằng đàn ông gặp mặt để làm mấy chyện này? Thật khó khiến người ta không nghĩ nhiều."
"...Tôi..." Trần Ưng ho vài tiếng, lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ muốn gặp anh."
Tôi chế giễu hỏi: "Cậu có đối tượng chưa?"
"Tôi... độc thân......"
Tôi giống như quan tòa đang thẩm vấn tù nhân: "Vậy cậu thích đàn ông hay phụ nữ?"
Cậu ta không nói.
"Tôi hỏi ngươi một lần nữa, cậu thấy tôi, sẽ làm gì?"
Bên kia im lặng như thể bị ngắt kết nối, nhưng tôi biết cậu ta vẫn đang nghe.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Muốn lên giường với tôi à?"
Câu nói này đã đánh thức cậu ta, bên tai truyền đến mấy tạp âm vụn văn, tiếp đó là giọng nói khàn khàn của cậu ta: "Không! Tôi tuyệt đối không làm vậy! Tôi chỉ là...tôi không như vậy!" Nghe giọng hoảng hốt như thế, mặt chắc cũng đỏ rồi.
Việc ẩn mình sau màn hình có một lợi thế như vậy đấy, bất kể bạn có vẻ ngoài kỳ trân dị quái như thế nào, chỉ cần giọng nói của bạn nghe đủ hay, cũng sẽ thu hút được mấy kẻ thường ngày không dám nhìn bạn lấy một cái.
Bất kể cậu ta thực sự không muốn hay chỉ là giả vờ, ít nhất những người như anh ta ngoài đời chắc chắn sẽ không thiếu người tỏ tình. Nếu tôi lại bị người như vậy lừa dối, tôi chắc là ngu đến không có thuốc chữa.
Tôi nói: "Nếu cậu không muốn thì quên đi, tôi còn việc khác phải làm, tôi off trước".
"Đợi...đợi đã!"
Cậu ta đột nhiên gọi tôi lại.
Tôi kiên nhẫn đợi cậu ta nói.
Đúng như dự đoán, giọng cậu ta có vẻ run run: "Nếu, nếu tôi nói... tôi muốn thì sao?"
Tôi nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm vào hình đại diện của cậu ta trên màn hình, nói: "Vậy thì tìm cách bò tới chỗ tôi."
Nói xong tôi cúp máy, thoát game.
Tôi nghĩ có lẽ sau này cậu ta sẽ không tìm đến tôi nữa. Tôi thở ra một hơi, mẹ nó, cuối cùng cũng tỉnh táo rồi.
Chơi game đủ rồi, tôi đi tắm rồi lên giường, chọn một bộ phim kinh dị rồi bật nhạc thôi miên để chìm vào giấc ngủ.
Tôi tưởng lúc mở mắt trời sẽ sáng nhưng nửa đêm tôi lại bị đánh thức bởi tiếng xoèn xoẹt.
Phim đã chiếu xong và tự động tắt. Căn phòng tối om, tôi không rõ âm thanh phát ra từ đâu.
Kỳ lạ, trong nhà có chuột sao?
Tôi ngồi dậy và lắng nghe, tôi hoàn toàn tỉnh táo. --Âm thanh phát ra từ tủ quần áo.
"..."
Cuối cùng tôi nhớ ra trong nhà còn có thứ chưa được xử lý sạch sẽ.
Tôi nghển cổ nhìn vào tủ quần áo, không dám chớp mắt.
Không phải chứ.
Tôi nhốt nó trong tủ nửa tháng rồi chưa hề chạm vào, công tắc của nó vẫn tắt. Làm sao nó có thể "tỉnh dậy" được?
Tim như thắt lại, tôi lặng lẽ ra khỏi giường, đi chân trần đến phía tủ quần áo.
Tôi áp tai vào cửa, chăm chú lắng nghe hồi lâu nhưng không có âm thanh nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm... có lẽ, tôi nghe nhầm rồi.
Tai tôi rời khỏi tấm cửa, tôi muốn bật đèn lên, nhưng vừa quay đầu lại, tôi bắt gặp một con mắt mở to trong khe tủ.
"!" Tôi lập tức nhảy lùi lại. Một giây tiếp theo, cánh cửa tủ lại kêu lên cọt kẹt, những ngón tay mảnh khảnh của nó từ trong khe hở vươn ra, mò mẫm lên xuống, cuối cùng dừng lại ở ổ khóa phía trên.
Nó đang cố mở khóa.
Tôi lùi lại cho đến khi tới mép giường sợ hãi ngã ngồi xuống.
Không thể được, không thể thế được! Rõ ràng là tôi đã tắt nó đi, tại sao nó lại di chuyển?
Không có chìa khóa thì dù có chạm mạnh đến mấy cũng vô ích.
Tôi lấy lại được ý thức sau cơn hoảng loạn, bắt đầu nhìn xung quanh xem có ổ khóa nào khác trong nhà không, lắp thêm một số ổ khóa vào đó.
Tôi trong trạng thái hoảng loạn, tiếng động trong tủ ngày càng lớn.
Nó phát hiện không mở được ổ khóa nên rút ngón tay ra. Sau đó, tấm cửa tủ quần áo rung lên, phát ra tiếng động lớn. Cánh cửa gỗ rung chuyển, nứt ra, các ốc vít ở các góc dần dần lỏng ra, nó muốn phá vỡ cửa tủ.
Tôi sững sờ, ngơ ngác nhìn chiếc tủ sắp sập. Khi tôi nhận ra dù có khóa bao nhiêu chiếc cũng không thể khóa nó lại được. Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn bỏ cuộc.
Tôi không quản nữa lao ra khỏi nhà. Vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, phía sau vang lên tiếng động lớn, tấm ván cửa đập mạnh xuống đất, tôi đầu cũng không dám ngoái lại hướng về phía cửa chính chạy như bay. Đoạn đường ngắn ngủi này quá dài, khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, còn chưa kịp vặn, có một lực mạnh mẽ ập vào phía sau người tôi, khiến cả người tôi ngã nhào xuống đất, cằm dập mạnh xuống khiến tôi đau chảy cả nước mắt.
Tôi bị đè gần như không thở nổi, cả chân lẫn tay cũng không đứng lên nổi, tôi hoảng sợ quay đầu lại, mặt của con rối ở ngay trước mặt tôi, thậm chí cách còn chưa đến một centimet. Hơi thở của tôi phả vào mặt nó. Trong bóng tối, đôi mắt nó sáng lên một tia sáng yếu ớt nhưng rõ ràng.
Nó khóa chặt cánh tay quanh người tôi, hỏi, "Đi đâu vậy, bảo bối?"
Giọng nói nó rất trầm và kéo dài, tôi như nghe thấy tiếng quỷ từ Tu La đến đoạt mệnh.