Không dễ dàng gì hồi phục được, khi tôi nhìn lại nó, nó lại trở lại vẻ ngu ngốc như thường lệ.
Tôi nhảy lên khỏi ghế cẩn thận đánh giá nó một hồi, một lúc lâu sau mới cảm thấy nhẹ nhõm.
- --Không có gì dị thường cả.
Tôi nghĩ có lẽ từ góc độ vừa rồi nhìn nó hơi kỳ lạ. Vừa thở được một hơi tôi phát hiện sau lưng ớn lạnh, chỉ vài giây ngắn ngủi đã đủ dọa tôi đổ một thân mồ hôi.
Khi nào lại trở nên nhát gan như vậy?
Tôi cười bất lực.
Chất lỏng cà phê trên ống quần đã khô đi, tỏa ra mùi ngọt ngào thoang thoảng, tôi cẩn thận đặt chiếc khăn tay lên bàn rồi bắt đầu cởi quần áo. Những lúc này con rối luôn ở trước mặt tôi, tôi cũng chẳng thèm né tránh nó.
Đầu tiên, nó không phải là người sống, nó chỉ là một vật thể. Hơn nữa, cho dù là người sống trước mặt, tôi cũng sẽ không chút do dự. Họ đều là đàn ông, đồ người ta có tôi cũng có, chẳng có gì để nhìn.
...Vậy cũng không hẳn.
Nếu người đứng trước mặt tôi là Lương Chi Đình thì chắc chắn tôi sẽ không còn sức lực để nổi cởi cúc áo của mình.
Nghĩ gì thế không biết?
Tôi thích thú với mấy suy nghĩ viển vông trong đầu.
Làm sao tôi có thể có cơ hội cởi quần áo trước mặt Lương Chi Đình? Cởi quần áo xong, tôi trực tiếp vào phòng tắm, ra lênh cho con rối: "Mang quần áo lại đây."
Dùng vòi sen đơn giản là rửa sạch mồ hôi và vết cà phê trên người tôi, tiếp đến tôi nằm xuống bồn tắm đầy nước. Khi tôi nằm xuống, nước trong bồn tắm tràn ra một ít xuống sàn.
Sau đó nó đi vào cùng với quần áo. Lòng bàn chân nó chạm vào mặt nước, phát ra tiếng lẹp bẹp nhỏ.
Tôi nằm thoải mái trong bồn tắm, dang rộng hai tay tựa vào thành bồn tắm, khi nghe thấy tiếng động, tôi từ từ mở mắt quay đầu lại nhìn.
Nó mặc chiếc áo sơ mi đen, với chiếc áo choàng tắm màu trắng khoác trên cánh tay cong cong của nó. Đen trắng tương phản thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi mua bộ áo choàng tắm này với giá rẻ trong một sự kiện, chất vải vừa kém vừa mỏng, khi mặc vào hầu như không che được gì mấy. Tôi từng nghĩ đến việc dùng nó làm giẻ lau nên tiện tay vứt nó vào tủ, không ngờ nó lại đào được ra.
Nếu không phải là biết nó đầu não rỗng tuếch, tôi đã tưởng nó có động cơ cố ý làm như vậy.
Tôi xoa mặt, cảm thấy khó chịu vì phần tóc trên trán dính vào mặt, tôi hất ngược chúng ra sau đầu.
Phòng tắm đầy hơi nước, tôi tháo kính ra, mọi thứ đều như bị che phủ bởi một lớp vải mỏng, khiến tôi khó nhìn rõ bóng tối.
Tôi cong đầu ngón tay ướt lên gọi nó: "Lại đây."
Nghe tiếng bước chân giẫm nước, cái bóng mờ ảo đó càng lúc càng tiến lại gần tôi, nó bước đến mép bồn tắm.
"Quỳ xuống."
Nó ngoan ngoãn quỳ xuống, tôi như có như không vuốt ve sườn mặt nó, trên làn da khác của con người của nó, để lại vết nước. Trong đầu nó có một loại chip nào đấy, nếu không phải lo nó rơi xuống nước sẽ bị chập mạch, tôi thật muốn tắm uyên ương cùng nó.
Tôi ngâm bao lâu thì nó quỳ ở đó bấy lâu. Sau khi ngâm mình đủ, tôi bước ra khỏi bồn tắm, uể oải đứng dậy, nói: "Khăn tắm."
Nó đi lấy khăn ở bên cạnh, nhưng khi nó đưa tới tôi lại không cầm lấy, ngâm người quá lâu khiến cả người tôi mềm nhũn, không muốn nhấc lên. Tôi ra lệnh: "Giúp tao lau người."
Nó quỳ xuống và dùng cánh tay cứng ngắc của mình lau những giọt nước trên người tôi.
Tôi từ trên cao nhìn xuống, tôi không nghĩ nhiều giật lấy khắn tắm trên tay nó rồi ném vào bồn tắm. Chiếc khăn thấm nước từ từ chìm xuống đáy.
Không còn khăn nữa.
Tôi cạy môi nó, kéo lưỡi nó và nheo mắt lại.
...
Nửa giờ sau, tôi mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, nó đi theo tôi từng bước một.
Hàng loạt dấu chân nước in lên mặt sàn, từ phòng tắm đến phòng khách.
Tôi không nhìn nổi nữa, ném khăn giấy cho nó, nói: "Lau chân đi".
Bất kể nó có hiểu hay không, tôi quay người đi lấy chiếc khăn tay trên bàn, muốn ngửi lại mùi Lương Chi Đình trước khi đi ngủ.
Nhưng lúc này nhìn lại không thấy khăn tay đâu, lật đồ trên bàn cũng không tìm thấy.
Tim tôi lỡ nhịp, chuyện gì thế? Tôi nhớ rõ đã đặt nó lên bàn trước khi đi tắm mà.
Tôi nhìn quanh, thấy một vật quen thuộc nằm trong thùng rác cạnh bàn. Còn không phải là khăn tay thì là gì? Tôi buồn bã nhặt nó lênphủi đi lớp bụi không tồn tại.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào thổi bay tóc tôi. Tôi bước tới đóng chặt cửa sổ lại. Chắc là nó bị gió thổi bay đi.
May mắn là thùng rác mới thay, chưa có rác bị vứt vào cũng không để lại vết bẩn nào trên khăn tay, việc thay thùng rác thường xuyên quả là điều đúng đắn, bằng không tôi sẽ hối hận đến chết.
Đây là thứ đầu tiên Lương Chi Đình tặng cho tôi, làm sao tôi có thể không trân trọng nó được.
Tôi cho chiếc khăn tay vào túi nhựa, buộc kín rồi cất vào ngăn kéo.
Sau khi cất đồ đạc đàng hoàng, tôi mệt mỏi ngã xuống giường, nhớ lại từng phút từng giây mình đã trải qua với Lương Chi Đình trong ngày.
Con rối giẫm phải khăn giấy trên mặt đất, toàn bộ nước ở lòng bàn chân đều bị hút đi.
Sau khi lau khô chân, nó tiến về phía tôi.
Tôi nằm yên không động, nhướng mí mắt lên nhìn nó.
Lúc nó bước đến bên giường, dưới ánh đèn khóe miệng nó ánh lên một chút, trên môi có chút vết ươn ướt.
Tôi nhếch môi lên.
Bộ áo tắm trên buộc lỏng lẻo quanh eo tôi. Món đồ rẻ tiền này hơi quá cỡ đối với tôi, đồ không vừa thân, chỉ cần cử động chút sẽ bị trượt xuống.
Tôi chống tay vào thành giường nhích vào trong nhường môt khoảng trống cho nó.
"Đến đây."
Nó ấn đầu gối lên ga trải giường, tấm nệm phát ra tiếng cọt kẹt. Nó dùng tay đỡ chiếc giường rồi từ từ bò tới.
Ánh sáng trước mặt tôi bị cơ thể của nó chặn lại, tôi hoàn toàn bị mắc kẹt trong bóng tối của nó.
Tôi giơ tay lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa gáy nó một lúc rồi di chuyển ngón tay xuống, nắm lấy cổ áo sơ mi của nó, nhẹ nhàng kéo xuống rồi nói: "Cởi ra."
...
Ngón tay tôi vô tình chạm vào công tắc điều khiển, TV bật lên, bộ phim bị tạm dừng giữa chừng tiếp tục phát.
Trên màn ảnh người người đến người đi, nam nữ chính thì thầm lời yêu thương.
Đôi mắt của nó không bị cuốn hút bởi bộ phim, tôi rất vừa ý với sự biết điều của nó, khàn giọng nói: "Tiếp tục."
...
Khoản tiền này tiêu quả không phí.
So với mấy giấc mơ quả là không cùng một đẳng cấp.
Tôi một thằng xử nam sống hơn 20 năm bị ghét bỏ, tôi biết rất rõ nếu không tìm được người bạn đời có đức tính như mình, có thể tôi sẽ phải cô đơn suốt đời, nên trong chuyện này từ trước đến nay tôi đều chủ trương "tay làm hàm nhai", mỗi lần đều là tàm tạm hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi quen với Lương Chi Đình, điều duy nhất có thể kích thích tôi đến mức mất kiểm soát là bức ảnh của anh ấy, tôi thích nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy trong bức ảnh bị tôi làm nhòe, điều đó khiến tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi không xa đến thế.
Món gì ngon đến đâu thì ăn một hai lần cũng không sao, nếu ngày nào cũng ăn, lâu ngày ai cũng sẽ ngán nên tác dụng của những bức ảnh đối với tôi cũng dần giảm đi.
Giờ đây ông trời đã gửi đến một thứ còn tuyệt vời hơn cả mấy bức ảnh, cũng tốt hơn nhiều so với năm ngón tay của tôi.
Tôi đang có tâm trạng vui vẻ, ngân nga một bài hát không giai điệu.
Nó nhìn chằm chằm vào tôi thật gần.
Nhìn nó mang gương mặt của Lương Chi ĐÌnh nghiêm túc nhìn tôi, tôi rất hài lòng. Môi nó hé mở, tôi nhìn chằm chằm nó một lúc rồi đột nhiên túm tóc sau đầu nó hôn lên.
Đây là nụ hôn thực sự đầu tiên của tôi với nó.
Mấy lần đầu tôi chỉ hôn vội lên môi, nhưng bây giờ có lẽ bầu không khí quá tốt khiến tôi mê hoặc. Cảm giác bất an đọng lại trong tâm trí tôi một giây rồi biến mất.
Tôi thờ ơ nghĩ:
Quan tâm đếch gì.
Dù sao cũng không có ai nhìn thấy nó.
Tôi để nó ôm mình, chúng tôi nép vào nhau trên chiếc giường nhỏ.
Láo noạn một hồi xong cơn buồn ngủ ập đến, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngáp, nheo mắt lại, tầm nhìn của tôi mờ dần. Nó hình như cúi đầu hôn lên môi tôi.
"Thích anh lắm." Tôi buồn ngủ, vô thức cắn nó một miếng, lẩm bẩm: "Mày nếu thực sự là Lương Chi Đình thì tốt rồi."
Động tác của nó tựa hồ dừng lại một giây, nhưng tôi không quan tâm, nói xong lời này, tôi tìm được tư thế thoải mái trên giường, hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tôi đi làm như thường lệ, trước khi đi tôi với nó hôn môi rất lâu.
Công ty vẫn lặp đi lặp lại công việc nhàm chán và mệt mỏi đó. Tôi cố gắng đến tận giờ nghỉ trưa chuẩn bị ra ngoài ăn, không ngờ lại nhìn thấy Lương Chi Đình ở cửa công ty.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, mang theo một cốc trà sữa, nhìn vào trong như đang tìm ai đó. Anh thậm chí còn không có thời gian để cởi chiếc thẻ nhân viên trên cổ ra. Chắc hẳn là anh đã vội vã chạy tới trong giờ nghỉ trưa.
Cơ bản thì mọi người trong văn phòng đều biết anh, nhưng Lương Chi Đình chưa từng thấy chạy đến đây bao giờ, chắc chắn anh không có người quen ở đây.
Chẳng lẽ dạo này công ty tụi tôi có người quen với Lương Chi Đình sao?
Lúc này đang là giờ nghỉ, Lương Chi Đình vừa xuất hiện ở cửa công ty, nhiều người trong văn phòng tự nhiên bỏ bữa, vội vàng đến bắt chuyện với anh.
Anh luôn cười ấm áp đáp lại từng người.
Tôi bắt đầu ghen tị với người mà anh đang tìm kiếm.
Không biết đó là ai.
Tôi lén nhìn anh ấy trong góc một lúc, không hề chuẩn bị ánh mắt tôi gặp anh ấy trong không trung.
Chưa kịp né tránh, anh đã nở một nụ cười còn vẫy tay với tôi.
Không sai, là với tôi đó.
Với cái vẫy tay này, mọi người đều hướng sự chú ý về phía tôi.
Da đầu tôi lập tức nổ tung, tôi bắt đầu không biết cử động tay chân như thế nào. Tôi sao cũng không lường tới chuyện này.
Người mà Lương Chi Đình đang tìm... thực ra là tôi?