• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thứ đồ vậy mà lại mọc ra trái tim không nên có, nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy, tôi nghĩ rằng mình hoang tưởng quá độ mà mắc bệnh thần kinh.

Nó không cần ăn, nhưng một người sống như tôi không thể sống thiếu một hạt gạo. Sau khi trưởng thành, tôi hiếm khi nấu ăn ở nhà, quãng thời gian rúc ở nhà này tôi đã ăn hết một lượt các cửa hàng quanh nhà. Lúc trước tôi nghĩ quãng thời gian này còn có thể duy trì thêm một đoạn nữa, nhưng đáng tiếc, tôi chịu hết nổi rồi.

Kể từ khi nó tự dưng thức dậy, nó liền trở thành một camera giám sát, luôn nhìn chằm chằm vào tôi 360° không góc chết.

Lúc đầu, tôi muốn nhân lúc mở cửa lấy đồ đặt ngoài chuồn đi, nhưng lần nào có chuông cửa nó cũng giữ tôi và đích thân giúp tôi lấy đồ mang về - mở cửa, từ việc lấy túi giấy từ anh trai giao hàng, nói cảm ơn rồi đóng cửa, một loạt động tác cực kỳ lưu loát.

Gọi đồ ngoài nhiều lần, tôi bắt đầu lo nó bị đôi mắt tinh tường của một anh trai giao hàng nào đó nhìn ra, từ đấy lại càng có nhiều phiền phức hơn. Việc thứ đồ như nó tồn tại, tuyệt đối không thể người khác biết.

Vì vậy tôi phải đành từ bỏ việc mua đồ ăn ngoài, bắt đầu tự nấu ăn.

Tôi hoàn toàn mất đi cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, địa bàn hoạt động chỉ còn 1/3 mẫu đất, trước không nói bí bách, chủ yếu bị cái "người" kia dính lấy không rời lấy một phân khiến cảm giác cực kỳ tồi tệ.

Đặc biệt là kể từ khi tôi gọi điện cho thầy chế rối trong phòng tắm, nó đề phòng đến điện thoại cũng  không đưa cho tôi, không thì lúc tôi nghịch điện thoại nó sẽ luôn ngồi bên cạnh, mắt chăm chăm vào màn hình, như thể xem tôi có hành động nào khác không---- quỷ mới biết nó có xem hiểu không.

Tôi rất muốn tìm thầy chế rối, nhưng tôi không nghĩ ra cách nào để lừa nó để đi.

Hôm nay tôi vẫn chưa thấy quá đói, vào bếp thấy trong tủ lạnh còn có một bắp cải khác nên cắt nhỏ chuẩn bị một bát mì.

Trong khi đang thái rau, nó lặng lẽ đi đến phía sau tôi, vòng tay qua eo tôi và tựa cằm lên vai tôi. Đây lẽ ra là một cử chỉ ấm áp, nhưng tôi lại cảm thấy như có một con nhím đang nằm trên lưng mình.

Tôi dùng khuỷu tay đánh mạnh vào nó, nói: "Cút ra."

Nó thờ ơ, vùi mặt vào cổ tôi.

Tôi cáu kỉnh trợn trắng mắt, xoay người trong vòng tay nó rồi đẩy mạnh, lần này tôi dùng hết sức lực, nó không phản ứng kịp nên bị tôi đẩy ra, nó loạng choạng lùi lại vài bước và vào tường.

Đúng lúc tôi đang định mắng nó, mắt tôi vô tình liếc lên trên ngực nó, lời nói biến mất – trên ngực nó có một khe hở nhỏ.

Đó là từ lần trước tôi dùng kéo đâm nó.

Lúc đó nó không chảy máu, vậy... còn bây giờ thì sao?

Tôi nắm lấy con dao sắc trên thớt, nắm chặt trong tay, điều chỉnh hơi thở rối loạn của mình, chậm rãi đi về phía nó, giơ tay lên và nhẹ nhàng ấn đầu dao bạc vào tim nó. Dưới mũi dao, từng nghe thấy nhịp tim nhẹ ở đây.

Nó nhìn xuống chuyển động của tôi, bất động.

Nếu chọc vào có chảy máu không? Liệu có đâm svào tim nó không?

Nếu như lời thầy chế sư nói là sự thật, nó thực sự sống lại, nếu đâm con dao này thì nó có chết không? Không, vốn dĩ nó là một thứ đã chết, không nên nói chết, phải dùng từ hỏng thì đúng hơn.

Đúng thế, nó làm sao có thể là con người được? Giữa các chi của nó vẫn còn khớp nối, thứ mà con người sẽ không có.

Đúng, đúng thế, miễn là tôi tàn nhẫn...

Chỉ cần tôi dùng chút sức...

Tôi nghiến chặt răng hàm, vì cầm dao quá chặt nên đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Tôi nhìn chằm chằm vào đầu dao sắc bén cho đến khi đầu dao từ từ chìm vào da, tốc độ cực kỳ chậm.

"Bảo bối."

Tôi đang tập trung nhìn vào mũi dao, vốn dĩ đang nín thở, âm thanh đột ngột này khiến hồn tôi gần như thoát khỏi xác, tôi thở ra một tiếng, thả lỏng lực tay, con dao ngay lập tức rơi xuống đất.

Tôi sửng sốt ngước lên nhìn nó, nó đưa tay lên chạm vào má tôi sau một lúc lâu, nó nói: "Đau quá."

Tai tôi ù đi, tôi không thể nghe thấy gì nữa.

Đau?

Nó nói...đau à?

Nó cúi xuống nhặt con dao sắc dưới chân tôi lên, chăm chú nhìn hồi lâu rồi hỏi tôi: "Tại sao..."

Tại sao? Bạn đang hỏi tôi hay đang trách tôi?

Tôi không nói nên lời cũng không có gì để nói.

Nó nhìn tôi không nói gì nữa.

Điện thoại di động của tôi cả ngày ở trên tay nó, nó mày mò rất kiên trì. Tôi cảm thấy với khả năng hiện tại của nó không thể hiểu được mấy thứ này, cũng không để ý, ai biết được một ngày, nó ngồi nhìn đăm đăm vào điện thoại bất động, tôi phát giác ra dị thường nên đi qua, phát hiện nó đang xem album ảnh của tôi.

Phần lớn là ảnh của Lương Chí Đình tôi lén chụp nhưng lại quên xóa.

Tôi chộp lấy, ấn tắt màn hình.

Nó ngồi ở mép giường, nhìn tôi từ dưới lên trên.

"Tôi nhận ra hắn," nó nói.

"..." Đương nhiên, mày được tạo ra theo khuôn mẫu của anh ta mà.

Nó đứng dậy nắm lấy cổ tay tôi: "Hắn trông giống hệt tôi."

Ngược rồi, nhưng nó không quan trọng.

"Hắn ôm em, ngày đó... Anh nhìn thấy." Dường như bị cuốn vào một loại ký ức nào đó, nó quay đầu nhìn về phía bức tường trống rỗng một bên, "Trên tường, tất cả đều là hắn... "

"Em..." nó dừng lại, ngón tay trên cổ tay tôi càng siết chặt hơn, ánh mắt nó nhìn thẳng vào tôi, "Tại sao... để hắn ôm em?"

Là ngày nó lẻn ra ngoài đụng phải tôi và Lương Chí Đình ôm nhau ở dưới lầu sao? Đã lâu như vậy, bây giờ mới nhớ tới? Hay nó chỉ mới bắt đầu có khả năng suy nghĩ?

"Liên quan gì đến mày?" Sao nó dám chất vấn tôi? Tôi cố tình tiến lại gần, hận không thể cắn đứt mũi nó. "Tao thích ôm ai thì ôm, mày quản được à? Mày là thứ gì mới được?"

"Shhh..." Vừa dứt lời, cổ tay tôi bị lực rất lớn bóp lấy như sắp gãy, tôi dùng tay còn lại đẩy nó ra, hét lên: "Buông ra!"

"Em là của anh..." nó lẩm bẩm, "Chồng... em  gọi anh là chồng."

Tôi đau đến mức cười lớn, khinh thường nói: "Mày lại còn có thể nói ra miệng sao, không thấy buồn nôn à? Mày cũng xứng?"

Nó nói: "Em đã nói như vậy."

"Tao nói dối nhiều lần lắm, cứ nói thì nhất định phải là thật, nhất định phải làm à? Cái loại không mọc não mayf thì biết cái gì? Cút!!"

Tôi đã thích Lương Chi Đình được sáu năm, nhưng điều này không ngăn được tôi bây giờ ghe tởm anh ta. Ngay cả việc nhắc đến tên anh ta cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu. Thích có cái tác dụng khỉ gì? Thích rồi cũng có thể không thích, không thích có thể biến thành ghét, ghét có thể biến thành hận.

Tôi ghét Lương Chí Đình, tôi cũng ghét con rối có khuôn mặt giống anh ta trước mặt này.

Nó cúi đầu định hôn tôi nhưng tôi quay đi.

"Biểu đạt tình yêu, phải hôn." Nó không hôn tôi mà cứ cúi đầu xuống. Nó dùng hai ngón tay nhéo má tôi để mặt tôi quay lại. Một lúc sau nó mới nói ra những lời này, giọng điệu nghe rất nghiêm túc.

Lời này là trước kia tôi nói với nó, nó vẫn còn nhớ.

Tôi nhướng mày giễu cợt: "Nhưng tao lại không yêu mày, sao tao phải hôn mày?"

"Em nói em yêu anh." Nó bướng bỉnh đến gần tôi cố xin một cái hôn.

Hành vi ngu ngốc của nó khiến tôi càng thêm khó chịu bực bội, tôi giận dữ quát: "Vậy bây giờ tao không thích nữa, được chưa?!"

Trong tiếng quát lớn, nó lâm vào trầm mặc hồi lâu, sau đó nhìn chiếc điện thoại bị ném xuống đất, lẩm bẩm: "Em yêu hắn."

Ai? À... ý nó là Lương Chí Đình?

Quỷ mới thích anh ta.

Tôi đang định mở miệng, nó chợt nói: "Không được."

Những ngón tay ôm cằm tôi dường như đang bóp nát xương cốt. Ánh mắt nó lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc lặp lại: "Không được."

Nó buông tôi ra, quay người đi vào bếp. Khi nó bước ra lần nữa, trên tay cầm một con dao sắc.

Tôi choáng váng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, vô thức bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó để tự vệ. Nó đang làm gì vậy? Muốn lấy dao đâm tôi à? Tôi lại không phải là nó, nếu tôi bị đâm, làm sao tôi sống nổi?

Nó bước nhanh đến ôm lấy eo tôi rồi nhấc tôi lên. Ánh sáng phản chiếu của lưỡi dao trong tay nó lóe lên trước mắt tôi, tôi bị nó nhét vào tủ quần áo còn chưa kịp sửa, dùng quần áo trói chặt chân tay tôi, tủ quần áo quá nhỏ, tôi đến chân cũng không duỗi thẳng, hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng.

Phong thủy luân lưu, tôi không ngờ có một ngày tôi và nó sẽ hoán đổi như vậy.

"Mày đang làm gì thế!"

Mặt tôi đỏ bừng vì tức giận. Nó cúi xuống thò nửa người vào tủ. Mặt nó bị ngược sáng, tôi chỉ có thể nhìn thấy đường viền của khuôn mặt và đôi mắt xanh đen lấp lánh sáng của nó.

Nó vuốt ve má tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi nói: "Anh sẽ quay lại sớm thôi".

Nó đứng thẳng dậy, rời khỏi phòng ngủ, đi về phía lối vào. Trong vòng vài giây, tôi nhanh chóng nhận ra ý định đi ra ngoài của nó!

Cầm dao? Ra ngoài làm gì?!

"Dừng lại!" Tôi hét lên với nó, cổ họng tôi như vỡ ra.

Tôi tuyệt vọng vùng vẫy trong tủ, cuối cùng tôi leo lên được mép tủ, tôi đá mạnh, lực mạnh đến mức tôi ngã đập đầu xuống sàn, tai ù đi.

Không để ý đến cơn choáng váng, tôi nhìn về hướng nó, giọng tôi vì đau đớn dịu đi: "Mày đi đâu?"

Trong tầm mắt mơ hồ của tôi, nó đứng ở cửa, thanh âm chậm rãi truyền đến: "Anh muốn giết hắn."

"Giết hắn rồi em sẽ chỉ là của anh mà thôi."

Mặc dù giọng điệu của nó rất nhẹ nhàng, nhưng những lời nó nói lại lạnh thấu xương.

Ai?

Giết ai?

Bộ não mơ hồ cuối cùng cũng dần dần nhận ra, nó đang ám chỉ Lương Chí Đình...

"Không được!" Tôi tiếp tục lăn lộn trên mặt đất muốn thoát khỏi trói buộc, giống như một con giòi quằn quại, đầu đầy máu, gân xanh nổi lên trên trán, "Mày không thể đi được!"

Lỡ như nó thật sự giết Lương Chí Đình thì sao? Vậy cảnh sát không phải trực tiếp tìm đến tôi sao?!

"Quay lại!"

Nó dường như hiểu lầm hành vi tự vệ của tôi, đột nhiên hét lớn: "Đều là tại hắn!" Đây là lần đầu tiên nó lớn tiếng, tôi sững sờ, trong lòng như có sóng dâng lên.

"Em thay đổi rồi, tất cả là tại hắn, đều là lỗi của hắn," tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, ghen tị đến đau lòng của nó, "Anh sao có thể thua kém hắn? Không có hắn, em chỉ thuộc về anh. "

Con rối.

Nó chỉ là một con rối thôi.

Nó không có lý trí, không có tam quan, những gì tôi ngày ngày thấm nhuần cho nó trong quá khứ, tôi không ngờ rằng một ngày nào đó, với sự lên men của thời gian, hôm nay tất cả những thứ đó lại dội lại vào tôi.

"Không, đừng đi..."

Nó phớt lờ tôi, kiên quyết quay lại mở cửa. Tôi biết nếu hôm nay nó mà ra khỏi cửa này thì cuộc đời tôi sẽ chấm hết.

Điều đang chờ đợi tôi là một bản án tù nửa của cuộc đời còn lại, không còn ánh sáng ban ngày...

Cạch, tôi nghe thấy tiếng lưỡi khóa bật mở.

Tôi lo lắng gầm lên, nước mắt chảy dài trên mặt rồi ngã xuống đất, tôi khàn giọng hét lên với nó: "Đợi đã, đừng... đừng đi..."

Vào thời điểm quan trọng, tôi mất hết mặt mũi cầu xin bất chấp: "Chồng ơi... đừng bỏ, đừng bỏ em".

Tác giả có lời muốn nói:

Nam · Không muốn vào tù ·Lê

Mị có điều muốn nói: Thực sự thương A Đình, sao tôi cứ vớ phải ngược công thế nhỉ huhuhu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK