• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: CtNguyet

...........

Tạ Thành Văn đến khiến Lâm Chu Độ rất bất ngờ.

Lúc đến đây anh hình như đã cải trang, dù sao thì Lâm Chu Độ cũng chưa từng thấy anh mặc áo hoodie đeo kính râm và khẩu trang. Tạ Thành Văn nói: "Tôi đến thăm cậu".

Lâm Chu Độ hơi giật mình, xấu hổ nói: "Ừm."

Cậu nghĩ có nên biểu hiện chút gì đó gọi là lời cảm ơn hay không, hoặc là hỏi Tạ Thành Văn có phải đang lo lắng cho cậu đúng không. Nhưng lại có vẻ hơi thừa, hơn nữa lúc này Lâm Chu Độ cũng không muốn nói, thậm chí cậu cũng không muốn ra ngoài quay phim.

Cậu lục vali lấy bánh quy và nước ra cho Tạ Thành Văn ăn sáng, Tạ Thành Văn cầm lấy, hỏi cậu không đi quay phim sao. Lâm Chu Độ nói đi ngay đây, lại hỏi Tạ Thành Văn thì sao.

Tạ Thành Văn nói, tôi chờ cậu.

Căn phòng này không lớn, không có cái gì để giải trí, nếu ở trong chờ cả ngày sẽ rất là nhàm chán. Lâm Chu Độ không biết tại sao Tạ Thành Văn lại đến, cũng không biết vì sao Tạ Thành Văn lại đợi. Không nói cho ai biết, trời vừa sáng đã đến đây.

Lúc bò lên giường Tạ Thành Văn, Lâm Chu Độ có nghĩ tại sao mình lại làm như vậy. Tựa như đang cầu mong một cơ hội, mới tìm được lý do để thuyết phục bản thân. Có thể là càng nhiều người xem thường, có thể là trơ mắt nhìn cơ hội vụt qua, cũng có thể là lâu ngày cô đơn, tất cả đều có thể là lý do. Cũng có khả năng là cơ hội rơi xuống của mỗi người, tựa như không sao vào nên không biết sợ. Lâm Chu Độ đã từng nghĩ, bản thân có lẽ sẽ hối hận.

Nhưng lúc nhìn Tạ Thành Văn, đột nhiên cậu cảm thấy...

Thôi cứ như vậy đi.

Có lẽ là khi con người trưởng thành rồi, không nên suy nghĩ quá nhiều. Nếu đây là cách đối xử của Tạ Thành Văn với người tình của mình, không cần so sánh với bất kỳ cái gì, Lâm Chu Độ cũng biết Tạ Thành văn đủ tiêu chuẩn.

Anh tôn trọng suy nghĩ của Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ không muốn anh kề sát bảo vệ, anh sẽ không ngang nhiên xuất hiện, nhưng anh vẫn ngàn dặm xa xôi chạy tới, để xác nhận Lâm Chu Độ có bình an hay không.

Nếu đây là cách đối xử của anh với người tình...

Lâm Chu Độ vỗ đầu, vào nhà vệ sinh rửa mặt để mình tỉnh táo hơn, nên đi quay phim rồi.

Hình như Phương Hữu vẫn tức giận, cả ngày không thèm nói chuyện với Lâm Chu Độ, điều cậu ta muốn là người ở cách xa ngàn dặm Trần Cảnh Tồn gọi điện thoại đến nói chuyện với Lâm Chu Độ.

Nói thẳng ra là xin lỗi, phải gặp mặt xin lỗi, lên weibo xin lỗi, thành tâm thành ý nói xin lỗi. Hôm nay độ dở tệ của cơm hộp ở đoàn phim lại lên một tầm cao mới, Lâm Chu Độ vừa nói chuyện điện thoại với Trần Cảnh Tồn vừa ghê tởm mà nhai cơm hộp có hình thù kỳ lạ. Trần Cảnh Tồn nói: "Cậu không cần đồng ý, dù sao thì Tạ Tổng...."

"Em đồng ý." Lâm Chu Độ cắn một cọng rau cải ngọt, "Nói xin lỗi thôi mà, không cần rắc rối như thế đâu."

Hôm nay Lâm Chu Độ đã tỉnh táo lại, cậu cảm thấy nếu là lúc trước, mình sẽ không xung đột với Phương Hữu, mà bản thân cậu sở dĩ trở thành kẻ ăn no rảnh rỗi lo chuyện bao đồng như thế này, tìm hiểu kỹ nguyên nhân, có lẽ là do Tạ Thành Văn tác động. Tạ Thành Văn không làm cái gì cả, nhưng vẫn ảnh hưởng đến cậu, khiến cậu giống như một gian phi cậy sủng mà kiêu ngạo. Nếu thật sự đã gây chuyện còn bắt Tạ Thành Văn đến dọn dẹp, vậy chẳng phải là tội càng thêm nặng, biến thành yêu phi hại quốc rồi sao.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu không thèm so đo với thằng ngu, Lâm Chu Độ ngẫm nghĩ, trở lại đi tìm Phương Hữu để xin lỗi.

Nếu không đi ngang qua phòng mình, thì kế hoạch này có thể dễ dàng được thực hiện.

Cách một cánh cửa cũng nghe thấy tiếng rít gào, điều này khiến người khác không tò mò cũng khó. Trước giờ Lâm Chu Độ chưa từng nghe thấy Tạ Thành Văn dùng cường độ âm thanh này để nói chuyện. Mở cửa phòng của mình dù sao cũng không sai đâu nhở, Lâm Chu Độ nhẹ nhàng mở cửa, Tạ Thành Văn đưa lưng về phía cậu gọi điện thoại nên không thấy Lâm Chu Độ: "Xin lỗi quần què, Trần Cảnh Tồn cậu chỉ có tý năng lực này à?! Đừng làm người đại diện nữa, làm ăn mày luôn đi. Hắc bang là cái khỉ gì, mấy chiêu trò marketing mà cậu cũng tin á, cậu tra quốc tịch kiểu đếu gì vậy, hắc bang ở Malaysia cũng ra vẻ ta đây phết, có phải đến mai bọn rắn độc ở Indonesia cũng đến đòi thu phí bảo kê không. Kể cả Lâm Chu Độ đồng ý cũng không được! Cậu ấy không được xin lỗi, trước tiên cậu gọi điện cho cậu ấy đi, Trần Cảnh Tồn con mẹ cậu...."

Lâm Chu Độ lập tức quyết định đóng cửa, đưa lưng về phía cửa phòng, cậu cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh.

Nhưng đầu óc lại càng mơ hồ, có thế nào cũng không rõ được. Một lúc lâu sau, Lâm Chu Độ chỉ cho ra được một kết luận.

Thì ra Tạ Thành Văn cũng không có tố chất như, thật ra anh rất hợp với cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK