......
Tạ Thành Văn sẽ không để cậu đi xin lỗi, Lâm Chu Độ đương nhiên biết chuyện này. Nhưng nếu Tạ Thành Văn không muốn cậu xin lỗi, vậy Lâm Chu Độ sẽ sửa lại mục đích một chút, không quá phiền, chỉ là hơi tốn phí một chút, cậu xuống siêu thị dưới lầu, mua một chai bia, mới đến gõ cửa phòng Phương Hữu.
Phương Hữu đã nhận được tin từ trước, nên đang chờ ở trong phòng, vừa nghe tiếng gõ cửa đã vui sướng ra mở, không ngoài dự đoán thấy Lâm Chu Độ, trong lòng sung sướng lâng lâng, còn bày đặt làm giá: "Có gì sao?".
Lâm Chu Độ đóng cửa lại, thấy tay nắm cửa rất chắc, liền đập vỡ một nửa chai bia.
Vừa quay đầu nhìn đã thấy mặt Phương Hữu trắng bệch: "Mày làm gì vậy?!"
"Tôi đến xin lỗi." Lâm Chu Độ đi qua, "Không phải cậu nói tôi rạch mặt cậu sao, vậy tôi rạch mặt cậu trước rồi xin lỗi, rất bình thường mà."
Phương Hữu không muốn xin lỗi như vậy: "Mày đừng lại gần tao!"
"Đừng lộn xộn." Chai bĩa vỡ chạm vào cằm Phương Hữu, "Rạch phải mặt cũng không sao, nhưng lỡ mà cắt phải yết hầu thì không tốt đâu".
Cả người Phương Hữu run lẩy bẩy: "Mày đang phạm pháp đấy."
Lâm Chu Độ chả quan tâm: "Tôi biết mà, mấy ngày trước trên bàn tiệc không phải là cãi nhau dẫn đến ngộ thương sao, đây không phải là tin tức do bên cậu viết à. Sao giờ lại nói chuyện pháp luật với tôi vậy? Đại thiếu gia cậu còn đòi chặt chân người ta mà."
"Em sai rồi." Phương Hữu tỉnh táo lại, "Thật xin lỗi."
"Đừng nha." Lâm Chu Độ vẫn rất vô lại, "Tôi đã nói rồi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."
"Em xin lỗi!" Giọng nói Phương Hữu đã khàn đi, âm thanh như xé cổ họng mà thốt ra: "Em rất xin lỗi!"
Hạ chai bia xuống, Lâm Chu Độ nửa ngồi xổm xem xét cổ của Phương Hữu, sạch sẽ, một tý dấu vết cũng không có.
Cậu tìm cái chổi, hốt hết cặn vào trong túi, dọn dẹp hiện trường xong xuôi mới nhìn Phương Hữu. Phương Hữu vẫn còn kinh hồn táng đảm chưa bình tĩnh lại được, trên mặt có vệt nước mắt mờ. Lâm Chu Độ nhìn Phương Hữu cười áy náy: "Ngại quá, các cậu là hắc bang lớn, chắc chưa thấy qua tên lưu manh nhỏ bé như tôi đâu."
Thậm chí trong giọng cậu còn có ý an ủi: "Thôi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phối hợp diễn với tôi đấy."
Rồi mở cửa rời đi.
Lúc Lâm Chu Độ vứt túi xong rồi trở lại phòng, Tạ Thành Văn đã đợi rất lâu rồi.
Lâm Chu Độ vừa vào cửa đã thật thà giải thích: "Tôi nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại."
Tạ Thành Văn ăn cơm hộp mà Lâm Chu Độ xách về cho anh: "Tôi còn chửi bậy rất nhiều."
"Đúng vậy." Lâm Chu Độ nói, "Đừng nói trước mặt Tạ Kỳ là được."
"Tôi sẽ không." Tạ Thành Văn nhớ đến thằng nhóc kia lại đau đầu, "Hiện tại nó đang học chửi người bằng tiếng nước ngoài, không phải do tôi dạy."
Lâm Chu Độ cảm thấy buồn cười, đột nhiên cậu muốn gọi tên Tạ Thành Văn. Nhưng cứ bị ngượng, mà gọi "ngài Tạ" hoặc là "Tạ tổng" thì xa lạ quá, hay kêu "Thành văn"? Cậu bị ý nghĩ của mình làm cho buồn nôn.
"Tạ Thành Văn," Lâm Chu Độ không biết gọi kim chủ như thế có chọc giận người ta không, "Tôi hiểu mà, tôi sẽ không xin lỗi Phương Hữu."
Tạ Thành Văn nhận được lời hứa cũng không có dáng vẻ cảm động gì cho cam: "Tôi biết rồi, anh ta đã xin lỗi."
Vì lúc đó Lâm Chu Độ đi ra ngoài nên không nhìn di động, Phương Hữu bảo vệ mạng sống là quan trọng nhất đã công khai đăng tin lên Weibo, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, do bản thân không cẩn thận va phải đàn anh nên muốn nói xin lỗi, Lâm Chu Độ chưa từng đánh gã, chuyện bị thương chỉ là tin vịt.
Tiếc là bọn họ không nổi tiếng, hot search cũng chỉ xếp dưới mười hạng. Sự việc cứ thế trôi qua, Lâm Chu Độ cảm thấy thật nhàm chán. Sau khi cơm nước xong thì Tạ Thành Văn định đi, Lâm Chu Độ cũng không ra tiễn anh, thấy Tạ Thành Văn muốn ra ngoài, Lâm Chu Độ ngồi trên sô pha nói: "Anh mặc bộ này rất đẹp."
Cậu cảm thấy nếu như là lời nói trước kia thì sẽ khịa đểu Tạ Thành Văn: "Trông trẻ ra phết đấy."
Tạ Thành Văn vẫn không đổi kịch bản, nói y như cũ, cậu yên tâm đóng phim đi.
Lúc cửa đóng lại, Lâm Chu Độ mới biết mình đang run không khác gì Phương Hữu mấy chục phút trước.
Cũng chỉ có mấy người kém thông minh như Phương Hữu mới tin, diễn viên đoàn phim trong khách sạn người qua kẻ lại hành hung nhau. Phương Hữu không để ý lúc Lâm Chu Độ ra vào đều giấu giếm chai bia, tránh tai mắt, cũng không biết lúc cổ bị khống chế, bàn tay Lâm Chu Độ vẫn luôn che vết nứt, phòng ngừa chuyện làm Phương Hữu bị thương. Lâm Chu Độ ngồi đó, xòe bàn tay vẫn luôn che, bị nhiều miểng chai văng vào, nhưng máu chảy cũng không nhiều, chỉ là đau rát vụn vặt nên hơi khó chịu.
Lâm Chu Độ nghĩ, bản thân, hoặc là Tạ Thành Văn, thật đúng là tự rước phiền phức vào người.