Beta: Thng
.....
Rốt cuộc cũng sắp đóng máy rồi.
Ấy thế mà, Lâm Chu Độ đã thật sự đóng chung một cảnh với Thiệu Ngân Hà. Cô ấy là khách mời đặc biệt do đoàn phim mời đến, chỉ diễn có mấy phút thôi, không được xếp trong phiên vị, mời cô ấy đến diễn một cảnh đặc biệt, cũng rất quan trọng.
Lâm Chu Độ diễn nhân vật chính, là một chàng cảnh sát nhân dân, bời vì thất bại xưa nay, nên tha thiết mong được lập công, khao khát được công nhận, nên cố chấp truy tra tên hung thủ của một vụ án giết người.
Điều này đã phá hủy cuộc đời cậu và trở thành nỗi ám ảnh mà cậu phải thực hiện cho bằng được. Nhưng khi cậu chắc chắn đã tìm được hung thủ rồi thì gã lại được thả ra vì không đủ bằng chứng, lúc ấy cậu chọn cách nợ máu phải trả bằng máu.
Anh đi tự thú với một bộ quần áo nhuốm đầy máu, cùng lúc đó, người vợ ở nhà đang chuẩn bị báo cho anh một tin tốt lành - cô ấy mang thai rồi.
Điều tàn khốc nhất chính là trong trại giam còn đang giam một phạm nhân khác. Cảnh sát xử lý vụ án đã phá lệ cho nam chính - kẻ đã mặc vào áo tù xem một đoạn video thẩm vấn, hóa ra ten "hung thủ" bị Lâm Chu Độ chế tài chỉ là lỡ đánh ngất người chết trong lúc xung đột mà thôi, sau đó anh ta hoảng sợ và chạy trốn, cũng không rõ bản thân có giết người hay không. Nạn nhân ngã bên lề đường, sau đó bị một ả gái điếm đi ngang qua moi túi tiền, rồi bị ả đeo găng tay đâm chết.
Ả ta cũng chỉ là một con lưu oanh, địa điểm công việc không cố định, nên lúc cảnh sát bài tra cũng không để ý đến người này.
Trong video, người phụ nữ này vô cùng thờ ơ, "Tại sao giết anh ta à? Bởi vì tôi không tìm được tiền, rất buồn bực. Mà sao càn quét tệ nạn lại bắt trả lời những chuyện này?"
Ả ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn camera, cười: "Bởi vì tôi bị HIV-AIDS đấy, cũng sắp chết rồi."
Chỉ diễn vài phút thôi, nhưng Thiệu Ngân Hà lại đủ chói mắt, giống y như một con người thối nát thật sự.
Rõ ràng cũng không đối diễn, nhưng Lâm Chu Độ vẫn phải chuẩn bị tốt nhất, để tránh việc bị Thiệu Ngân Hà lấn áp trong phân đoạn cuối.
Đạo diễn giải thích cảnh quay cho Lâm Chu Độ nghe: "Chút nghị lực còn sót lại cuối cùng chống đỡ cậu bị cô ta hủy mất. Cậu nghĩ rằng sau khi mất đi tất cả, ít nhất cậu vẫn giữ được chính nghĩa, mặc dù cậu đã dùng cách cực đoan để thực hiện nó. Nhưng sự xuất hiện của cô ta đã biến tất cả hành động của cậu thành một trò cười. Yêu cầu cảm xúc của cậu phải như sụp đổ mất, nhưng sự phẫn nộ này không phải hướng về phía cô ta mà là chính bản thân cậu. Cậu cần nhận ra và thừa nhận rằng mình chính là một thằng hề hài hước."
Ôi, đ*ch, khó vl. Lâm Chu Độ liên tục điều chỉnh cảm xúc và biểu cảm của mình, không hiểu tại sao cậu lại chọn một kịch bản thế này để làm khổ chính mình cơ chứ. Cậu vốn có lựa chọn thoải mái hơn thế.
Nhưng kịch bản này thật sự rất thú vị, nhân vật chính không cam lòng chỉ làm một cảnh sát nhân dân chuyên xử lý những chuyện vụn vặt, mà tình nguyện làm thám tử, nhặt từng tàn thuốc rơi trong hẻm nhỏ, quẳng đi thời gian nghỉ ngơi để đi tìm một kẻ từng xung đột với người chết. Thật ra cậu ta cũng chẳng biết bản thân muốn làm cảm trở thành cảnh sát hình sự ư? Lên như diều gặp gió? Hoặc chỉ là cậu ta không muốn sống như thế này nữa.
Cuối cùng Lâm Chu Độ đã đến gặp đạo diễn, đề nghị đổi cách diễn khác. Cảm xúc sụp đổ không cần phải dùng sự cuồng loạn, la to để diễn tả, hay hất bay đồ vật trên bàn, rồi bị những cảnh sát khác đè chặt lại, rồi giãy giụa dưới ống kính, đương nhiên thế cũng được, nhưng Lâm Chu Độ cảm thấy rằng có lẽ không nên nói, không nên làm gì cả, cứ để ống kính quay thẳng mặt cậu, nhân vật chính chỉ có thể lặng im trong tuyệt vọng, dùng vẻ mặt và ánh mắt nói lên tất cả, đó cũng là một cách rất tuyệt.
Đạo diễn cho rằng ý nghĩ của Lâm Chu Độ rất thú vị, nên ông nói rằng như vậy cũng được, chỉ là nó yêu cầu kỹ thuật diễn cao siêu hơn, nếu Lâm Chu Độ đồng ý thì có thể thử cả hai cách. Trên con đường tự chuốc lấy cực khổ của Lâm Chu Độ lại tăng thêm một chút nghiệp tích xán lạn, nhưng sau khi diễn xong, Thiệu Ngân Hà đã lập tức đến tìm cậu.
"Xem thường cậu rồi." Thiệu Ngân Hà còn hưng phấn hơn cả đạo diễn, "Không ngờ kỹ thuật diễn của cậu cũng không tồi lắm!"
Lần đầu tiên, Lâm Chu Độ được Thiệu Ngân Hà đối xử tử tế đến vậy, có chút không quen. Cậu chợt nhớ tới chuyện gì đó, nửa đùa nửa thật đổi chủ đề: "Chị đã bao giờ nghĩ tới tình chị em chưa? Tôi có một..."
Anh muốn đưa số của Phương Hữu cho Thiệu Ngân Hà.
Thiệu Ngân Hà lại rất cảnh giác. "Cậu muốn làm gì?" Cô đánh giá Lâm Chu Độ. "Tôi gai mắt cậu lắm! Tôi cũng không muốn làm vợ của đồng tính luyến đâu!"
Lâm Chu Độ không biết sao Thiệu Ngân Hà có thể rẽ vào lối suy nghĩ này, chỉ là cậu cảm thấy kỹ thuật diễn của cô ấy rất nhạy bén, mới vừa quay xong chưa được bao lâu đã có thể trở về chính mình, nói chuyện vẫn thiếu đánh như vậy.
Xã hội loài người nên phát minh ra công tắc nói, chờ cô ấy diễn xong là tắt nút phát âm lại ngay.
Thiệu Ngân Hà còn đang suy nghĩ về phân đoạn đáng kinh ngạc vừa rồi, nói với Lâm Chu Độ: "Cậu nên dành thời gian bồi dưỡng chính quy, đã có thiên phú thì đừng lãng phí."
Lâm Chu Độ không ngờ rằng Thiệu Ngân Hà vẫn có thể nói lời hay thế này, ngay sau đó cô ấy nói tiếp: "Đừng cứ nghĩ vớ vẩn mãi, thế thì chỉ có thể làm diễn viên gà rừng hạng hai thôi."
Được rồi. Không nên chờ mong điều gì từ Thiệu Ngân Hà.