.........
Lúc Lâm Chu Độ quay xong phim, thì mùa xuân cũng đã chuyển giao sang mùa hè. Mấy ngày nay Phương Hữu cũng ngoan hơn, không đi chọc ngoáy ai nữa. Vết thương trên mặt cũng lành rất nhanh, không để lại sẹo, Chỉ là lâu lâu ở phim trường Lâm Chu Độ sẽ bắt gặp ánh mắt của Phương Hữu, mới hiểu ra vết thương nơi tâm hồn trẻ thơ còn lâu mới lành nổi. Nơi nào đó trong lòng đã bị Lâm Chu Độ cứa một vết.
Lúc không có cảnh quay, Lâm Chu Độ ra ngoài quay gameshow, còn chụp tạp chí và bìa số đặc biệt. Nhiếp ảnh gia khen cậu chụp ảnh tạp chí rất đẹp, vừa đứng đã có thể nhập trạng thái, hơn nữa rất biết cách tạo dáng. Nghe qua cũng không phải khen xã giao, lúc kết thúc công việc, nhiếp ảnh gia còn thêm wechat, nói sau này chụp tuyên truyền thì có thể tìm hắn.
Lâm Chu Độ đưa phương thức liên để Hiểu Văn lưu lại rồi nói cảm ơn. Nhiếp ảnh gia lại có vẻ không muốn đi, xấu hổ một lúc mới nói: "Thật ra tôi là fans của cậu, lúc trước xem qua gameshow là lập tức xem thêm rất nhiều bộ phim của cậu, cậu có thể ký tên cho tôi không?"
Đương nhiên có thể, hoàn toàn có thể, Lâm Chu Độ ký tên còn tặng kèm ảnh chụp, cũng không biết Hiểu Văn lén chuẩn bị từ lúc nào. Chờ nhiếp ảnh gia rời đi, Lâm Chu Độ mới nghĩ đến câu nói kia "Xem thêm rất nhiều bộ phim của cậu".
Những tháng ngày đã qua, cũng không tính là lãng phí.
Nhận được tin nhắn, là Tạ Thành Văn đang hỏi cậu lịch trình chuyến bay trở lại. Lâm Chu Độ chuyển tiếp thông tin chuyến bay qua, rồi lại bổ sung thêm một câu: "Tôi tự đến."
Cậu sợ Tạ Thành Văn đến sân bay đón cậu, nhưng lại không nói rõ được. Nếu Tạ Thành Văn định đến, sẽ cảm thấy bị Lâm Chu Độ ghét bỏ, nhưng nếu Tạ Thành Văn không muốn đến đón cậu, chỉ tùy tiện hỏi thời gian chuyến bay thôi, kết quả Lâm Chu Độ nói câu anh đừng đến, lại càng có vẻ tự cho là đúng, được voi đòi hai bà Trưng. Cuối cùng Lâm Chu Độ nói, tôi tự đến.
Tạ Thành Văn nói được, chờ cậu.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, lúc nào cũng là Tạ Thành Văn đợi cậu. Lâm Chu Độ nghĩ, sau đó tưởng tượng bộ dáng Tạ Thành Văn phòng không gối chiếc, rồi bật cười.
Hiểu Văn không phải kẻ nhiều chuyện, thấy Lâm Chu Độ có vẻ vui sướng như thế cũng không nhịn được hỏi:"Được nghỉ nên vui như vậy sao?"
Lâm Chu Độ nói, chắc là thế.
Hiểu Văn là một trợ lý tri kỷ, từ đó về sau, quả nhiên lúc nào cũng mua vé máy bay khoang hạng nhất cho Lâm Chu Độ. Cô nói với Lâm Chu Độ là anh ngày càng nổi tiếng, anh thấy không, ngoài phòng chờ có rất nhiều người chụp ảnh anh. Lâm Chu Độ nói, tôi cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Vé khoang hạng được đưa lại rất nhanh.
Lâm Chu Độ trên đường về quê, gọi điện thoại cho Tạ Thành Văn, nói mẹ cậu vừa bị ngã, giờ đang ở bênh viện, tình huống có vẻ nguy hiểm.
"Không biết lúc nào mới về." Lâm Chu Độ nói.
"Không sao đâu." Tạ Thành Văn nói, "Chăm sóc bà cẩn thận."
Lâm Chu Độ cúp điện thoại, ở lại bệnh viện vài ngày. Cuối cùng mẹ cậu cũng không cấp cứu được, đợi lúc hỏa táng, an táng xong, đã qua một đoạn thời gian.
Tạ Thành Văn không hỏi nhiều, Lâm Chu Độ cũng không gọi điện cho Tạ Thành Văn. Lúc trở về, ngồi trên máy bay Lâm Chu Độ bắt đầu nghĩ, nên trở về phòng mình hay là đến chỗ Tạ Thành Văn.
Cuối cùng lúc gọi xe, cậu vẫn đưa địa chỉ của Tạ Thành Văn, phòng mình lâu rồi không ở, sợ là đã bám bụi rất dày, đến nhà Tạ Thành Văn cho đỡ rách việc.
Dù sao cậu cũng đã đồng ý với Tạ Thành Văn rồi. Mấy ngày trước, cậu ở sân bay nói với Tạ Thành Văn, cậu sẽ đến. Sau đó cậu nhớ đến lần cuối cùng nhắn tin với Tạ Thành Văn dã qua rất lâu, không biết Tạ Thành Văn, còn chờ ở nhà hay không.
Lúc đến nơi, Lâm Chu Độ kéo vali đứng trước cửa, tìm không thấy chìa khóa. Thật ra có thể nhập mật khẩu, nhưng Tạ Thành Văn lại chỉ đưa chìa khóa, chưa bao giờ đưa mật khẩu cho cậu, Lâm Chu Độ cũng không chủ động hỏi. Lâm Chu Độ nghĩ có nên yên lặng cút không.
"Về rồi à?" Giọng nói truyền từ sau lưng, Lâm Chu Độ quay đầu lại, là Tạ Kỳ, "Anh không biết mật khẩu hả?"
Lâm Chu Độ lắc đầu.
Tạ Kỳ đi lên trước, chuẩn bị nhập mật khẩu, Lâm Chu Độ tự giác mà quay đầu không nhìn, Tạ Kỳ lại không vui: "Anh nhớ kỹ đi, đỡ sau này về lại phải mang theo chìa khóa."
Nó cũng kệ Lâm Chu Độ có nhìn hay không, vừa nhập mật khẩu vừa lẩm nhẩm đọc, mật khẩu không dài chỉ có bốn con số, Tạ Kỳ đọc một lần rồi hỏi Lâm Chu Độ:" nhớ kỹ chưa?"
"Ừ." Lâm Chu Độ mở cửa, xách vali vào trước, Tạ Kỳ theo sau, không thấy vẻ mặt cậu.
Sao có thể không nhớ được. Lâm Chu Độ nghĩ.
Dãy số kia, là sinh nhật của mình.