Beta: Thng
......
Tạ Thành Văn đang gọi video với Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ báo cáo thành tích gần đây nhất cho anh, tham gia câu lạc bộ nào, còn có hôm nay lại thấy mấy mỹ nữ tóc vàng.
"Ba và anh ấy chia tay rồi hả?" Tạ Kỳ đột nhiên hỏi, "Anh ấy gọi điện thoại cho con luôn rồi này."
"Cậu ấy có cuộc đời của chính mình." Xem như Tạ Thành Văn ngầm thừa nhận.
Tạ Kỳ ở trước màn hình nhìn chằm chằm vào camera, một lát sau mới nói: "Ba ba, trước đây con cảm thấy trong hôn nhân của hai người, có lẽ mẹ sai nhiều hơn. Bởi vì trước giờ ba không hay lên tiếng, thế nhưng mẹ lại phàn nàn ba với con, nói ba có lỗi với mẹ chỗ này chỗ kia. Khi đó, con nghĩ thầm không phải như vậy, rõ ràng là do mẹ đi trước, hồi con còn chưa được một tuổi mẹ đã ly hôn rồi, lại còn nói rằng vì ba không quan tâm mẹ mấy."
"Vậy con đổi ý rồi à?" Tạ Thành Văn hỏi, anh mới vừa tắm xong, cuối sợi tóc còn có nước nhỏ xuống, trên mặt còn có ánh nước.
"Ba quá vô tình." Câu nói này gần như chỉ trích, "Bởi vì người đau lòng nên mới làm sai, bởi vì quan tâm mới tìm lý do cho mình, ba không học được đau lòng, cho nên không nói gì cả."
Tạ Thành Văn cau mày, dường như anh không tán thành mấy với kết luận của Tạ Kỳ, nhưng cuối cùng anh chỉ nói với Tạ Kỳ: "Ở tuổi này của con, không nên nghĩ đến mấy thứ này."
Anh tắt video trò chuyện.
Tạ Thành Văn ngủ một giấc, lúc thức dậy thì phát hiện điện thoại đã hết pin tự động tắt nguồn. Lúc khởi động lại thì thấy Tạ Kỳ đã gọi cho anh rất nhiều lần, thấy anh vẫn luôn không nhận, cuối cùng gửi rất nhiều tin nhắn.
"Ba ba, con xin lỗi."
"Con biết ba không phải như vậy, con chỉ muốn bức ba nói ra hết, nói thật ra ba cũng rất khó chịu."
"Nhưng ba chưa bao giờ kể với người khác, bọn họ sẽ không biết. Ba nên nói cho họ biết, đừng đau lòng một mình. Ba nói anh ấy có cuộc đời của riêng mình, ba cũng nên có cuộc đời của mình đi ba."
Tạ Thành Văn sửng sốt một lúc lâu, đôi mắt hơi nóng lên, anh lấy tay xoa xoa. Ở khoảnh khắc anh còn chưa nhận ra, Tạ Kỳ đã lớn đến thế này rồi.
Nhưng đối với anh, đề nghị của nó vẫn quá xa vời.
Ngày Trần Cảnh Tồn đi đến đoàn phim của Lâm Chu Độ, đã gọi điện thoại cho Tạ Thành Văn trước, nói anh có thể không ký hợp đồng nữa, thế nhưng nên giải thích rõ ràng với cậu. Anh lại không biết nên giải thích gì với Lâm Chu Độ.
Vấn đề của Phù Đồ, còn lớn hơn những gì Trần Cảnh Tồn biết. Nó phát triển quá mức khổng lồ, trở thành một con thuyền lớn, chậm chạp mà cũ kỹ, đã không theo kịp bước đi của thời đại, đuôi to khó vẫy.
Rất nhiều chuyện cũng không phải ngẫu nhiên, đổi mới, tuổi càng trẻ, càng vui thì sự mạo hiểm cũng xuất hiện. Phù Đồ của hiện tại, thỉnh thoảng đầu tư thất bại mấy bộ phim cũng không ảnh hưởng đến căn cơ, nhưng sẽ có một ngày, Phù Đồ huy hoàng sẽ biến thành quá khứ. Những quyết định của công ty không phải chỉ dựa vào Tạ Thành Văn, mà là toàn thể Phù Đồ đang biến chất, ngay cả khi anh muốn thử phổ biến những cái mới, thì những người khác cũng sẽ không đồng ý.
Chuyện Tạ Thành Văn có thể làm, chính là để Phù Đồ từ từ chuyển mình, mở rạp chiếu phim, thiết lập cơ sở điện ảnh, đặt nền tảng phim truyền hình, để sau khi Phồ Đồ mất đi một bộ phận thì có thể thu hoạch được thị trường mới. Người khác trước đây đều hỏi, Phù Đồ có ý gì, có phải do Tạ Thành Văn gõ sai chữ Phật nên mới có tên này không. Thật ra Phù Đồ chỉ là một loại xúc xắc màu, lúc đó Tạ Thành Văn cảm thấy tên này không tồi nên tùy tiện dùng, đến bây giờ lại thích hợp ngoài ý muốn. Đây là một canh bạc, không ai có thể đoán được tâm tư của khán giả, có thể dự liệu được sự phát triển của thị trường. Phim Hong Kong ba mươi năm trước không đoán được rằng Hollywood phương Đông sẽ biến mất, thị trường Trung Quốc hai mươi năm trước không đoán được rằng sẽ biến thành một kho vé thu hút sự chú ý của toàn cầu, Lâm Chu Độ mười năm trước đầy hăng hái không biết mình phải đợi lâu như vậy.
Tạ Thành Văn không cách nào giải thích tất cả với Lâm Chu Độ. Trước đây, anh tham gia tiệc rượu, những ông sếp lớn kia sẽ ôm mỹ nữ thổi phồng, không chịu thừa nhận bản thân hói đầu và mập, cũng không chịu thừa nhận bản thân đã sớm bị bệnh liệt dương.
Cuối cùng Tạ Thành Văn cũng đã hiểu tâm trạng của những người đó, đây là hư vinh ngang ngạnh. Anh không thể bày hết mọi chuyện ra, nói cho Lâm Chu Độ, cậu vốn không nên ở lại Phù Đồ. Anh chỉ có thể đẩy Lâm Chu Độ ra ngoài trước, rồi lạm dụng một chút chức quyền, thỏa mãn một chút tư tâm. Nếu như dựa theo ý nghĩ trước kia của Tạ Thành Văn, anh sẽ không nghĩ đến những chiêu trò quỷ quyệt này, nhưng Trần Cảnh Tồn là người đại diện, hắn hiểu rõ những điều này, nên lúc hắn nói với anh rằng như vậy càng dễ hot, anh sẽ bảo Trần Cảnh Tồn đi làm ngay.
Nửa đời trước của anh, có lẽ đã quá dễ dàng, cho nên mới có thể gặp phải Lâm Chu Độ. Tại sao muốn bảo Trần Cảnh Tồn lắm miệng nhắc đến tên bản thân hả? Giờ đây, Tạ Thành Văn cũng không hiểu chính bản thân mình.
Có lẽ anh hy vọng rằng, trước khi Lâm Chu Độ rời khỏi Phù Đồ, tên Tạ Thành Văn này, có thể lưu lại chút ấn tượng trong trí nhớ của cậu. Mà không phải chỉ là một cái bóng mơ hồ, một anh sếp chỉ thỉnh thoảng xuất hiện ở cuộc họp hằng năm hay trên TV. Núi Phú Sĩ có rất nhiều du khách, ai cũng đang thưởng thức cảnh đẹp, Tạ Thành Văn chính là kẻ khắc lên dòng chữ đã từng đến đây. Anh biết mình ích kỷ, không hề có đạo đức, rắp tâm hại người, nhưng anh chưa hề nghĩ muốn Lâm Chu Độ yêu anh, anh vốn tưởng rằng Lâm Chu Độ sẽ chỉ coi như bị chó cắn một cái.
Con người phức tạp khó lường, không phải vật chết, không phải đơn giản có thể một lời nói hết. Một bước đi sai, hiệu ứng cánh bướm mang đến biến động. Tạ Thành Văn thường xuyên nghĩ, nếu như năm đó, Lâm Chu Độ thuận buồm xuôi gió mà tiếp tục nổi tiếng, nói không chừng mình sẽ quên mất người này, chỉ coi cậu như một trong vô số diễn viên mình thưởng thức. Thế nhưng Lâm Chu Độ không như vậy, Tạ Thành Văn cũng không thể quên cậu một cách dễ dàng. Hay để ý, tình cảm sẽ lên men, sẽ biến chất, Tạ Thành Văn đương nhiên biết, đã sớm không chỉ là thưởng thức. Bọn họ đều là người sống sờ sờ, cố gắng giấu đi con người thật, nhưng vẫn không nhịn được biểu lộ cho đối phương biết, anh cũng vậy, Lâm Chu Độ cũng vậy.
Tối nhất là Lâm Chu Độ đang hận anh.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ có tiếng vang lên, Tạ Thành Văn tưởng cửa sổ không đóng kỹ, vừa ngẩng đầu lại ngây cả người.
Là Lâm Chu Độ đang gõ cửa sổ.
Đương nhiên Tạ Thành Văn chưa nghĩ thông, nhưng Lâm Chu Độ làm thế tay, nhìn dáng vẻ này nếu Tạ Thành Văn không lại đây, cậu sẽ tay không đánh nát thủy tinh.
Lâm Chu Độ từ bệ cửa sổ nhảy vào, vỗ vỗ đất cát trên người: "Ấy thế mà anh lại đổi cả mật mã và khóa."
Tạ Thành Văn nghiêm mặt, anh vẫn muốn làm chống cự cuối cùng: "Cậu tự tiện xông vào nhà dân đấy."
Lâm Chu Độ bật cười: "Vậy anh đi báo cảnh sát đi, nhanh lên, cảnh sát đến em sẽ nói là em và bạn trai cãi nhau, anh không cho em vào."
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây." Lần đầu tiên Tạ Thành Văn nhìn thấy bộ dáng ngay thẳng như vậy của Lâm Chu Độ.
"Em không tin tà." Lâm Chu Độ nói, "Việc anh có thích em không, anh nói không tính, cảm giác của em mới chắc chắn. Cảm giác nói với em rằng, anh đang bốc phét đấy."
Tạ Thành Văn cảm thấy Lâm Chu Độ thật sự chả nói lý lẽ gì. Nhưng Lâm Chu Độ bất chấp đạo lí như vậy, anh đuổi không được.
"Anh có thể nói là chỉ ngủ với em mà thôi." Lâm Chu Độ nói, "Em cũng không tin."
Bộ dáng này của cậu, Tạ Thành Văn càng nói không nên lời.
Anh chỉ có thể nói lý với Lâm Chu Độ: "Cậu cứ thế này thì chả có lợi gì cho bản thân cả."
"Em biết." Lâm Chu Độ nói.
"Sau này em sẽ nhận ra, tình yêu chỉ là một phần vô nghĩa, thậm chí có thể không tồn tại trong đời này. Nó là một mối quan hệ cậu không cần, không thể công khai, hơn nữa em không chỉ là một diễn viên, em còn có fans nữa, một khi chuyện này bị phát hiện, em sẽ mất đi rất nhiều."
"Em biết."
"Cho dù không bị phát hiện, em cũng chỉ có thể che giấu mãi. Lâu dần, chờ em đến độ tuổi nhất định nào đó, người ta sẽ ngầm thừa nhận em là gay, sẽ bắt đầu tám nhảm về em, lúc đấy có lẽ em sẽ lại mất đi vài cơ hội."
"Em biết." Lâm Chu Độ lặp lại như một chiếc máy.
Tạ Thành Văn đành nói về bản thân, ra sức miêu tả đến đáng sợ: "Anh sẽ già đi, tuy bây giờ không rõ, nhưng em thử tưởng tượng em, khi em hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn đang đóng phim, anh đã hơn năm mươi rồi. Lúc đó có lẽ em đã không còn yêu anh nữa, nhưng em đã mất đi rất nhiều."
Lâm Chu Độ cảm thấy cần phải chặn miệng Tạ Thành Văn lại, và cậu cũng làm như vậy. Tạ Thành Văn bị cậu chặn đến thở không nổi, lần đầu tiên phát hiện sức Lâm Chu Độ lại lớn như vậy.
"Em biết, em biết hết." Lâm Chu Độ nói với Tạ Thành Văn, "Em không thể nói em không quan tâm, em rất quan tâm. Em cần tiếng tăm, cần thành công, cần diễn phim giỏi, muốn được trở thành ảnh đế, muốn đến liên hoan phim quốc tế, muốn khắc tên mình trên đại lộ ngôi sao. Còn muốn anh nữa."
Tạ Thành Văn đột nhiên không thể nói thêm gì nữa.
Lợi hại được mất, Lâm Chu Độ còn rõ hơn anh. Nhưng nếu có thể tỉnh táo từ bỏ sau những tính toán chính xác, thì đó không gọi là tình cảm.
"Em còn biết nếu như không tìm gặp anh, em nhất định sẽ hối hận. Anh suy nghĩ thử xem, anh sẽ hối hận hay không, nếu như anh cảm thấy sẽ không, em sẽ đi ngay lập tức, như anh mong muốn." Lâm Chu Độ nhìn Tạ Thành Văn, cậu vẫn đang đánh cược.
Vừa nãy cửa sổ vẫn chưa đóng lại, gió thổi vù vù. Cuối cùng Tạ Thành Văn ôm lấy Lâm Chu Độ.