Beta: Thng
....
Hôm sau, cậu phải bay về.
Vé đã mua rồi, Hiểu Văn nói xong lại nhắc nhở Lâm Chu Độ, nói gần đây bọn đầu cơ đều đang bán thông tin chuyến bay của cậu, ngày mai phỏng chừng sẽ có fans đến, nhớ đi qua cổng VVIP.
Thế Lâm Chu Độ mới biết, thì ra trên cổng VIP, còn có cổng VVIP.
"Vậy có cổng VVVIP không?" Lâm Chu Độ hỏi, "Hay có cổng VVVVIP không?"
Hiểu Văn không muốn trả lời câu hỏi nhàm chán của cậu, cô gửi biển số xe ngày mai sẽ đến đón cho cậu, Lâm Chụ Độ vẫn còn đang tự hỏi, vậy có cổng VVVVIP không nhỉ?
"Đi cổng nào," Tạ Thành Văn ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, "Bao máy bay xong rồi hả.".
"Em không muốn bị mắng đâu." Lâm Chu Độ nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Lần trước anh đến đoàn phim, là bao máy bay đến ư?".
"Không có chuyến bay phù hợp." Tạ Thành Văn thừa nhận.
Lúc này, Lâm Chu Độ hết sức ghen ghét, nếu chuyện cậu bao máy bay đi làm bị người ta phát hiện có lẽ sẽ bị dân mạng mắng suốt ba ngày ba đêm mất, nhưng chả ai thèm để ý Tạ Thành Văn, xem ra anh ấy cũng nên bị bạo lực mạng một tí.
"Nè, tổng giám đốc Tạ," Lâm Chu Độ gọi đùa, "Rốt cuộc nhà anh làm gì thế, đào quặng kim cương à?"
"Phức tạp lắm, mấy chục năm qua anh có để ý đâu," Tạ Thành Văn nói, "Có thể ngày mai sẽ phá sản không chừng."
Lâm Chu Độ không hỏi nữa, cậu cảm thấy chưa đủ ấm, cần ngủ thêm một chút nữa, quấn cả tay và chân lên người Tạ Thành Văn.
Lâm Chu Độ lại bắt đầu rơi vào trong ảo tưởng quái lạ, nếu nhà Tạ Thành Văn thực sự phá sản, chính mình cũng trở thành diễn viên hạng ba, có thể bọn họ sẽ phải sống trong căn phòng chật chội, chỉ có một chiếc giường nhỏ và ánh đèn mờ nhạt, không thể chật hẹp hơn nữa, bọn họ vẫn cứ ôm lấy nhau, mặt dán mặt, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập, chỉ vì không muốn rơi xuống giường.
Nếu như Tạ Thành Văn nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chu Độ như vậy, anh còn sẽ thích ư?
Chàng trai đang ăn mì tôm trong ngôi nhà mục nát kết hợp giữa thành thị và nông thôn, thử vai hết lần này đến lần khác chỉ để diễn một quảng cáo nhỏ, gặp "cấp trên" động tay động chân, không chỉ mắng trong lòng mà thôi, còn sẽ thật tung đấm đấy.
Nếu bọn họ gặp nhau tại thời điểm đó, thì sẽ vui vẻ thêm mấy chục năm hay vốn chẳng có khả năng bắt đầu? Trong khoảng thời gian này, Lâm Chu Độ hay suy nghĩ rất nhiều. Trong cuộc đời của cậu và Tạ Thành Văn, có lẽ cả hai đều là người đến trễ.
Tại khoảnh khắc trầm lắng và ấm áp như vậy, Khưu Văn Lễ thật không nên gọi điện thoại tới đánh vỡ.
Huống chi Khưu Văn Lễ vừa mở miệng đã hỏi: "Cậu suy xét xong chưa?"
"Tôi phải suy xét chuyện gì?" Lâm Chu Độ hỏi lại, "Đạo diễn Khưu, hình như tôi đã nói rõ với anh rồi mà."
Có lẽ Khưu Văn Lễ cũng cảm thấy ý nghĩ của bản thân thật sự rất không hợp lý, người ta có thể hiểu được tại sao trở mặt với đồng bọn hợp tác trước kia, nhưng chia tay Tạ Thành Văn xong mới được diễn phim của hắn, lời này Khưu Văn Lễ cũng không nói nổi nên lời. Nghe có khác gì "Cho cậu năm trăm vạn, rời khỏi con trai tôi đi" đâu?
Tất nhiên là khác rồi, hắn không muốn trở thành người ba tự dâng tới cửa của Tạ Thành Văn!
Khưu Văn Lễ gọi cho Lâm Chu Độ, đương nhiên là đã qua cân nhắc mới quyết định, lắm miệng hỏi một câu quả nhiên không được. Khưu Văn Lễ không muốn dây dưa nữa: "Được rồi, chọn cậu, hài lòng chưa?"
Dĩ nhiên đây chỉ là ý kiến ban đầu của hắn, nếu muốn chính xác thì phải chờ những người khác đồng ý nữa. Chỉ có điều, quyền uy đạo diễn của Khưu Văn Lễ rất cao, nếu hắn đã vừa ý Lâm Chu Độ, thì sau này sẽ không xảy ra vấn đề gì to tác lắm. Nhưng hiện tại, Lâm Chu Độ sẽ không vì có vai diễn mà cảm động đến rơi nước mắt, cậu thù rất dai, vẫn còn nhớ chuyện Khưu Văn Lễ nói xấu Tạ Thành Văn: "Không phải ngài bảo không cần diễn viên ở công ty anh ấy à?"
Ấy thế mà Khưu Văn Lễ còn bào chữa cho mình: "Cậu đã không còn là người của công ty anh ta mà, tôi đâu có nói sai đâu."
"Thật ra giờ vẫn còn đấy." Chỉ là không ký tiếp mà thôi, còn một khoảng thời gian nữa mới hết hạn hợp đồng.
"Thì lúc bắt đầu quay cũng đã không phải rồi." Khưu Văn Lễ hùng hồn nói.
Lâm Chu Độ không biết tại sao Khưu Văn Lễ lại có thể chuyển miệng mồm đanh thép kiên quyết không cần nghệ nhân của Phù Đồ thành mạnh mẽ lợi dụng sơ hở như vậy: "Vậy coi như tôi không phải diễn viên của công ty anh ấy nhưng tôi vẫn là......"
Loa vẫn luôn mở đều, Lâm Chu Độ quay đầu hỏi Tạ Thành Văn - người vẫn luôn ngồi cạnh bên lắng nghe: "Em là gì của anh?"
Tạ Thành Văn phát hiện Lâm Chu Độ ngày càng ngây thơ, muốn anh trả lời là trà sữa You Le Mei (Ưu Nhạc Mỹ) à? Anh bảo Lâm Chu Độ đưa di động lại gần, ung dung nói: "Anh nghĩ thế nào thì chính là thế ấy."
Lúc này, Khưu Văn Lễ mới phát hiện, Lâm Chu Độ không những không có ở đoàn phim, mà còn ở bên cạnh Tạ Thành Văn nữa chứ, tức chết đi được: "Ai bảo anh nghe!"
"Lâm Chu Độ bảo." Tạ Thành Văn dứt khoát cầm điện thoại nói chuyện với Khưu Văn Lễ. "Anh biết đấy, mặc kệ em ấy là gì của tôi, thì tốt nhất anh cứ chọn em ấy. Bỏ qua Lâm Chu Độ là tổn thất của anh, không thì anh lại đi kiếm người thích hợp đi? Ồ, đúng rồi, có phải anh chưa biết không, nhà đầu tư chính - Truyền hình và điện ảnh Du Nghệ, cũng do tôi mở đấy, chỉ để tên bạn tôi trên mặt pháp lý thôi. Đến lúc đó chẳng những tôi sẽ tới tham ban, còn sẽ đến xem tiến độ quay chụp, quan tâm anh bạn cũ anh nhiều hơn nữa. Anh có cần Lâm Chu Độ hay không thì tôi vẫn có thể tiếp tục chỉ tay năm ngón với phim của anh đấy."
Không đợi Khưu Văn Lễ kịp phản ứng, anh đã nói: "Tôi cúp máy đây, đừng có gọi điện thoại quấy rối diễn viên công ty tôi vào nửa đêm nữa. Nhớ gửi hợp đồng qua đấy."
Thậm chí Tạ Thành Văn còn cúp điện thoại của Lâm Chu Độ, rồi ném nó sang một bên, anh hơi bực bội ôm lấy Lâm Chu Độ: "Thật không muốn để em về đó đóng phim đâu."
Đây là chuyện không thể nào, Lâm Chu Độ nói: "Bộ phim này sắp bị đóng máy rồi".
Nhưng rất nhanh sẽ có bộ tiếp theo.
Fans của Lâm Chu Độ rất thích điểm này ở cậu, họ nghĩ rằng điều đó cho thấy rằng sự cố gắng và cầu tiến sẽ luôn được đền đáp. Lâm Chu Độ cũng hy vọng như vậy, thế thì cậu mới có thể chạy vạy ở mỗi đoàn phim. Nhưng dù thế nào đi nữa, đó là chuyện không chắc chắn, và điều duy nhất cậu có thể xác định là người nằm bên cạnh cậu. Trời tối rồi, bọn họ sắp chìm vào giấc ngủ say, bước vào cõi mộng nào đấy, nếu đây là một giấc mơ đẹp, Lâm Chu Độ hy vọng mình không tỉnh dậy.