Beta: Ys
Quý Du Hồng ghì chặt dây cương dừng ngựa lại, con tuấn mã chưa chạy chưa đã nghiền lắc đầu vẫy đuôi, mũi thở phì phì, dù có dừng lại thì nó vẫn không cam lòng mà đi vài vòng tại chỗ, Quý Du Hồng ngồi trên ngựa dùng roi ngựa đẩy đẩy vành mũ, từ trên cao nhìn xuống mấy người ở cửa.
Khi anh lướt qua Lâm Tập Tập, ánh mắt rõ ràng loé lên, hiển nhiên là còn nhớ Lâm Tập Tập. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Kính Đình bên cạnh cô, mày tức khắc nhăn lại.
Lâm Kính Đình không hề để ý đến phản ứng của Quý Du Hồng, như tập mãi đã thành thói quen, anh ta vô cùng vui vẻ chào hỏi Quý Du Hồng: “Quý công tử, lại gặp nhau rồi.”
Quý Du Hồng quay người xuống ngựa, ném roi ngựa cho cảnh vệ đứng kế bên, nói với Lâm Kính Đình: “Ông chủ Lâm, dạo này thật chăm chỉ đến phủ Tuần Phủ nhỉ.”
Lâm Kính Đình cười lớn: “Tuy Lâm mỗ chỉ là một thương nhân, nhưng vẫn có lòng lo lắng chuyện nước chuyện dân, thời cục loạn lạc thế này, nếu Lâm mỗ có thể giúp đỡ gì đấy thì cũng là vinh hạnh của Lâm mỗ, có điều hôm nay tôi chủ yếu là dẫn vợ về thăm nhà.”
Quý Du Hồng đáp: “Vậy tôi không cản trở mọi người đoàn tụ nữa, thất lễ rồi.” Vừa nói xong đã bước dài đi lên cầu thang, lúc đi ngang qua người Lâm Tập Tập anh gật đầu với cô, không đợi cô đáp trả đã vội vã rời đi.
Lâm Kính Đình cười lạnh nhìn theo bóng lưng anh, nói với cô: “Chúng ta cũng đi vào thôi.”
Lâm Tập Tập đỡ Lý Ngọc bước vào trong cùng Lâm Kính Đình, chỉ mới chốc lát mà đã không thấy bóng dáng của Quý Du Hồng đâu nữa.
Ba người đi xuyên qua trung đình đến hậu viện, Lâm Tập Tập đi cạnh Lâm Kính Đình hỏi nhỏ: “Anh, anh có mâu thuẫn với Quý công tử đó sao?”
Lâm Kính Đình cảm thấy có chút ngạc nhiên, không ngờ đứa em gái trước giờ chỉ biết ăn chơi mà có lúc tâm tư lại kín đáo đến vậy: “Kẻ không cùng đường khó lòng hợp tác.”
“Trông anh ta rất chính trực mà, sao anh lại không cùng đường với anh ta?” Lâm Tập Tập giả vờ vô tội hỏi anh ta.
Lâm Kính Đình nhất thời sững sờ, rồi hừ lạnh nói: “Em mới gặp cậu ta một lần mà đã biết cậu ta chính trực? Em gái à, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, hiểu không?”
Lâm Tập Tập bĩu môi, thầm nghĩ: Tên đại phản diện như anh đừng hòng lừa gạt tôi!
Vợ chồng Lý Điền Dã đứng ở hậu sảnh đợi họ, Lý Ngọc vừa bước vào sảnh nước mắt đã tràn mi, vừa lau nước mắt vừa tiến lên dập đầu với cha mẹ mình, nước mắt Lý phu nhân không ngừng tuôn rơi, vội vàng đỡ Lý Ngọc dậy.
Lý Điền Dã là một trung niên vô cùng mập, quan phục trên người như sắp bị chiếc bụng lớn của ông ta làm toét ra, sau khi nói vài câu với Lý Ngọc liền đứng dậy nói với Lâm Kính Đình: “Kính Đình, đi đến phòng họp phía trước với cha, cha con Quý Khôn cũng ở đó.”
“Lúc nãy con có gặp Quý Du Hồng ở trước cửa, quân trang trên người cậu ta rất khí phách.”
Lý Điền Dã nói: “Đó là một quân đoàn Quý Khôn vừa thành lập, vũ khí trang bị đều là loại tốt nhất, năng lực tác chiến rất mạnh.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Nhất thời trong đại sảnh chỉ còn lại ba người phụ nữ, các chị em của Lý Ngọc đều đã gả đi hết rồi, hiếm lắm mới về một lần, em trai duy nhất thì phải đi học vào buổi sáng, thường ngày trong nhà chỉ có vợ chồng Lý Điền Dã, phủ Tuần Phủ lớn thế này trông có vẻ quạnh quẽ lạ thường.
Lý phu nhân hỏi thăm thân thể Lý Ngọc, Lý Ngọc nói bình thường được em chồng chăm sóc tận tình, Lý phu nhân lại vội vã cảm tạ Lâm Tập Tập.
Ba người vừa uống trà vừa trò chuyện, Lâm Tập Tập thấy mẹ con họ có rất nhiều lời nói với nhau, cô nghe đến mức mệt rã rời, nếu ngủ gật thì thật thất lễ, vì thế đứng lên nói muốn ra hoa viên đi dạo. Lý phu nhân chu đáo gọi một người hầu dẫn đường cho cô, Lâm Tập Tập huơ tay bảo cô chỉ đi dạo ở trung đình thôi.
Cảnh vật trong vườn nơi này tất nhiên không được tinh xảo như Lâm trạch, cũng không được chăm sóc tỉ mỉ, rõ là do người làm vườn đang lén lười biếng.
Lâm Tập Tập đứng trước một lu nước, trong đó trồng hoa sen, còn có vài con cá chép đuôi nhỏ, trông rất thú vị.
Nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân, Lâm Tập Tập quay đầu nhìn, vừa khéo người đang đi về phía cô là Quý Du Hồng mới gặp lúc nãy.
Anh mặc quân trang phẳng phiu, bước đi vững vàng, cả người trông như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, lộ rõ rài năng, so với cậu thanh niên tiến bộ trước đó quả thực là như hai người khác nhau.
“Thật trùng hợp, Quý công tử.” Lâm Tập Tập thấy anh đứng trước mặt liền chào hỏi.
Vốn dĩ Quý Du Hồng còn định tự giới thiệu trước, nhưng thấy cô xưng hô thế này, anh chắc chắn cô ấy đã biết tên anh, vì thế nói: “Tôi đến đây để tìm cô.”
“Có chuyện gì sao?”
Quý Du Hồng đáp: “Chuyện lần trước, cảm ơn cô.”
“Trước đó anh đã cảm ơn rồi, chiếc đồng hồ quả quýt đó rất có giá trị.”
“Là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
“Vết thương của anh sao rồi?” Hôm ấy trông có vẻ rất nghiêm trọng.
“Đã ổn hơn rồi.”
Lâm Tập Tập gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói: “Người ta thường nói, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, lần trước gặp Quý công tử hẳn là lúc anh thê thảm nhất, hôm nay gặp anh, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra.”
Quý Du Hồng cười nhạt đáp: “Lần trước mạo phạm Lâm tiểu thư, thật sự xin lỗi.”
“Thế này có tính là anh đã nợ tôi một ân huệ không?” Lâm Tập Tập nhướng mày hỏi anh.
Quý Du Hồng ngẩn người, anh chưa từng gặp ai thẳng thắn đòi ân huệ từ người khác thế này: “Lâm tiểu thư muốn Quý mỗ giúp cô làm gì? Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”
Lâm Tập Tập suy nghĩ một chốc, cười nói: “Bây giờ chưa có, sau này nghĩ ra rồi tôi sẽ đến tìm anh.”
Quý Du Hồng sảng khoái đồng ý, cả hai có chút lúng túng trò chuyện thêm một lúc, sau đó Quý Du Hồng nói lời tạm biệt. Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của anh, Lâm Tập Tập cảm thấy thật buồn cười, có lẽ Quý Du Hồng đã biết thân phận của cô rồi, trước đó thấy anh chướng mắt Lâm Kính Đình như vậy, không ngờ lại cố ý chạy đến đây để nói lời cảm ơn cô, thật thú vị.
Buổi trưa họ ở lại Lý phủ ăn cơm, mãi đến khi rời khỏi phủ Tuần Phủ, Lâm Tập Tập cũng không gặp lại Quý Du Hồng.
Sau hai ngày thoải mái ở Nam Kinh, cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của mọi người, Lý Điền Dã cũng tuyên bố độc lập, cũng thay đổi phủ Tuần Phủ thành phủ Đô Đốc, Lâm Kính Đình cũng nhân cơ hội vớt được một chức nghị viên.
Hôm ấy khi về đến nhà, Lâm Kính Đình vô cùng đắc ý, cứ nói mãi chuyện này trên bàn ăn, Lâm Tập Tập chỉ yên lặng nghe anh ta nói, trong lòng lại nghĩ, giờ anh ta cứ đắc ý đi, không bao lâu nữa sẽ bắt đầu gặp xui xẻo thôi. Chính phủ mới được thành lập thì sẽ có những đổi mới, dưới sự đề xướng của Quý Khôn, Giang Tô thi hành lệnh cấm thuốc lá toàn diện, cấm mọi hoạt động liên quan đến thuốc phiện, những tiệm thuốc phiện quy mô lớn của Lâm Kính Đình ở Nam Kinh sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu.
Lâm Kính Đình vẫn nói: “Ngày mai có một buổi tiệc chúc mừng, có rất nhiều quan chức cao tham gia, đến lúc ấy em với Vãn Nhi cũng đến tham dự đi, trước đó mẹ đã dặn anh rồi, nếu được thì giúp Vãn Nhi tìm một gia đình tốt.”
Lâm Tập Tập nghe đến vũ hội, ánh mắt không khỏi sáng lên, thầm nghĩ nhà họ Tần ở Nam Kinh cũng được xem là một hộ phú quý, phủ Đô Đốc tổ chức vũ hội, chắc chắn họ sẽ tham gia, Tần Mộng có khả năng cũng sẽ tham dự, đến lúc ấy các cô có thể gặp mặt rồi
Sáng hôm sau, Lâm Tập Tập cầm địa chỉ trường học của Lâm Kinh Hoà mà trước đó Lâm Thiến đã viết cho cô, bảo tài xế ở dinh thự đưa cô đến huyện Huyền Vũ, trường dân lập mà Lâm Kính Hòa làm việc ở bên đó.
Trường học không lớn, do hai tòa nhà dạy học tương đối đơn sơ tạo thành, Lâm Tập Tập hỏi thăm người ở trước cổng một chút, chẳng bao lâu đã tìm được văn phòng làm việc của Lâm Kính Hòa.
“Nha đầu này, sao em lại đến Kim Lăng thế? Lão phu nhân cho em đi sao?” Có lẽ bởi vì đang ở nơi đất khách quê người nên thái độ Lâm Kính Hòa đối xử với cô thân thiết hơn ở nhà rất nhiều.
“Đương nhiên là có cách khiến bà ấy đồng ý rồi, anh nhỏ sống ở đây có quen không?”
Lâm Kính Hòa cười đáp: “Không có ai ràng buộc, tự do tự tại, còn có bạn bè cùng chung chí hướng, mọi chuyện đều rất tốt.”
Lâm Tập Tập cũng cười nói: “Có thể sống cuộc sống như ý mình là chuyện tốt.”
“Lát nữa ở đây có một buổi biện luận, do những thanh niên của tân phái tổ chức, gần như ngày nào cung có một buổi, em muốn đến đó nghe thử không? Hiện giờ Giang Tô cũng đã độc lập rồi, đến nghe thử những quan niệm mới cũng rất tốt.”
Lâm Tập Tập đáp: “Được, em đi với anh.”
Lâm Kính Hòa lại lẩm bẩm: “Nghe Tử Hằng huynh nói, hôm nay có mời một nhân vật lớn đến, không biết người đó là ai nữa.”
Cả hai ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, Lâm Kính Hòa thấy sắp đến giờ liền dẫn Lâm Tập Tập rời khỏi văn phòng làm việc, đi đến một tòa nhà dạy học, bởi vì vẫn đang trong giờ học, khi đi ngang các phòng học còn có thể nghe thấy những tiếng đọc lanh lảnh.
Lâm Kính Hòa dẫn cô đi một mạch đến tầng ba, tầng này không có phòng học, diện tích phòng nhỏ hơn phòng học một chút, có phòng để trống, có phòng để đồ lặt vặt, còn có vài phòng trông như phòng thí nghiệm.
Có một phòng đã có người đến, người đứng người ngồi, đã bắt đầu thảo luận rồi, khi Lâm Kính Hòa bước vào, người đang nói dừng lại một lúc, Lâm Tập Tập ngước mắt nhìn thì thấy Triệu Chấn Hoài cao gầy, hắn cũng nhìn cô, có chút bất ngờ, rồi lại cười gật đầu với cô.
Lâm Tập Tập cũng cười nhẹ gật đầu lại.
Lâm Kính Hòa tìm một vị trí gần cuối để cô ngồi nghe, rồi nói nhỏ: “Tự do ngôn luận, nếu em có ý kiến gì thì cũng có thể phát biểu, mọi người đều sẽ hoan nghênh.”
Lâm Tập Tập đáp: “Em ngồi nghe là được rồi.”
Thật ra loại thảo luận thế này rất nhàm chán, dưới cái nhìn của Lâm Tập Tập, đây đều là một đám người không biết trời cao đất rộng, chỉ biết lý luận suông, ca tụng dân chủ nhưng lại không thể kết hợp với thực tế.
Ngay lúc Lâm Tập Tập ngồi đến nỗi suýt thì ngủ gật, cánh cửa khép hờ bị gõ vài cái, sau đó có người đẩy cửa bước vào, cô vừa quay đầu thì thấy một người đàn ông mặc trường quái màu xanh thẫm tao nhã, cổ tay áo được vén lên để lộ áo trắng bên trong, tóc chải ngược lên lộ ra vầng trán đầy đặn, trên sống mũi còn đeo một cặp kính, trông văn nhã như một thầy giáo.
Lâm Tập Tập trợn mắt há hốc mồm, đây chẳng phải là Quý Du Hồng sao, sao anh ta cũng đến đây vậy? Hơn nữa còn ăn mặc… nho nhã thế này?
Rốt cuộc người này có bao nhiêu bộ mặt vậy? Lâm Tập Tập vô cùng nghi hoặc nghĩ.