Bị bộ dạng nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ, Lâm Tập Tập vội vàng nói: “Không không không, không phải anh tôi, anh ấy không biết gì hết, là Phương Ni.”
“Phương Ni?” Quý Du Hồng hơi bất ngờ, lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, hỏi: “Cô có chứng cứ không?”
“Tôi không có chứng cứ xác thực, nhưng cứ cách mười ngày sẽ có người Nhật Bản nguỵ trang thành thương nhân, lấy danh nghĩa nhập hàng tới tiệm vải của Phương Ni, Phương Ni sẽ dẫn những thương nhân bản địa khác gặp mặt người kia.”
“Làm sao cô biết được?” Quý Du Hồng hỏi.
Truyện là cô viết, sao cô không biết cho được.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thật ra tôi cũng không biết, là chị dâu nói với tôi.” Lâm Tập Tập vô tội chớp hai mắt, rất không phúc hậu mà đẩy cái nồi sang cho Lý Ngọc, lại nói thêm: “Còn vì sao chị dâu tôi biết được thì chị ấy và Phương Ni vốn là hai phe đối lập.” Sau khi đẩy cái nồi cho Lý Ngọc, cô còn không quên giúp Lý Ngọc ném cái nồi sang trạch đấu, Quý Du Hồng cũng sinh ra trong gia đình giàu có, hẳn là biết rõ sự phức tạp trong hậu trạch, không cần cô gợi ra quá nhiều, anh có thể tự tưởng tượng ra một màn kịch trạch đấu hoàn chỉnh.
“Nếu anh không tin thì có thể âm thầm phái người điều tra trước.” Lâm Tập Tập nói.
Quý Du Hồng gật đầu: “Tôi sẽ theo dõi, ngoại trừ tôi, cô có nói chuyện này cho ai khác nữa không?”
Lâm Tập Tập vội đảm bảo: “Không có không có, tôi cho rằng anh khá là đáng tin cậy.”
Thật ra cho đến lúc này, Quý Du Hồng cũng xem như hiểu được cá tính của Lâm Tập Tập, người lớn lên ở nơi nhà cao cửa rộng có mấy ai đơn giản đâu, Lâm Tập Tập bên ngoài có vẻ vô cùng dễ gạt, cả ngày cứ cười tủm tỉm, đơn thuần lương thiện như tiểu bạch thỏ, nhưng thực chất cô lại chính là một con sói đội lốt cừu.
Con sói con này đột nhiên nói anh đáng tin cậy, Quý Du Hồng có chút buồn cười, tâm trạng chợt tốt lên.
Khi dải hoàng hôn cuối cùng bị đám mây phía chân trời cắn nuốt, cuối cùng Lâm Tập Tập cũng đề nghị trở về, Quý Du Hồng tất nhiên không có ý kiến, bước nhanh đến bên ngựa cởi dây cương, Lâm Tập Tập đi theo sau anh lại có vẻ bối rối.
Dường như Quý Du Hồng cảm nhận được sự bối rối của cô, quay đầu lại nói với cô: “Xin lỗi, bên này không thích hợp để lái xe, cho nên tôi chỉ có thể cưỡi ngựa tới.”
Trước đó người đưa cô tới dùng xe ngựa, cho nên không có gì bối rối, nhưng giờ hai người buộc phải cưỡi chung một con ngựa, hơn nữa đối phương còn là một anh đẹp trai thích mắt, Lâm Tập Tập lo mình sẽ không kiềm chế được.
Nhưng dù sao cô cũng là người hiện đại, quan niệm không quá bảo thủ, chỉ bối rối đôi chút rồi cũng nhanh chóng thoải mái.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Du Hồng xoay người lên ngựa, sau đó nói với cô: “Phía trước gió lớn, cô ngồi sau đi.”
Lâm Tập Tập lên tiếng, nhìn thấy anh vươn tay về phía cô thì cũng thoải mái hào sảng nắm lấy, Quý Du Hồng hơi nghiêng người về phía trước, chỉ cô bước lên bàn đạp rồi dùng sức kéo cô lên, Lâm Tập Tập mượn lực xoay người vững vàng ngồi phía sau anh, may mà hôm nay mặc quần nên động tác vừa rồi mới có thể hoàn thành một cách lưu loát nhanh nhẹn như vậy.
Đợi đến khi cô chỉnh áo khoác trên người xong, Quý Du Hồng mới thúc ngựa chạy về phía trước, lo lắng phía sau có người, anh cố gắng làm cho ngựa chạy chậm lại, nhưng dù có vậy thì Lâm Tập Tập vẫn suýt nữa bị xóc cho nôn ra.
Thật sự khó chịu vô cùng, cô chỉ có thể buông xuôi, dựa toàn bộ cơ thể vào tấm lưng Quý Du Hồng, vòng tay ôm chặt eo anh.
Dù đang khó chịu, cô vẫn lén lút dùng lòng bàn tay cảm thụ vòng eo rắn chắc của Quý Du Hồng, dáng người này thật quá hoàn mỹ.
Lâm Tập Tập ôm eo Quý Du Hồng, đồng thời cũng đổ dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên lưng anh, cơ thể Quý Du Hồng lập tức cương cứng thành khúc gỗ.
Quý Du Hồng đã lớn thế này, nhưng đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc gần gũi với con gái đến thế, đôi bàn tay mảnh khảnh ôm chặt eo anh, xúc cảm mềm mại đè ở sau lưng làm anh không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
Gió đêm rất lạnh, ấy vậy mà Quý Du Hồng ngồi trên lưng ngựa lại cảm thấy cả người nóng ran.
Quý Du Hồng đi theo con đường nhỏ, lúc đưa Lâm Tập Tập về đến dinh thự nhà họ Lâm thì vừa đến giờ cơm.
Dinh thự nhà họ Lâm đèn đuốc sáng trưng, tuy đã tới giờ cơm nhưng chẳng ai có lòng nào mà ăn cả, Lý Ngọc ngồi trong phòng khách niệm kinh, nghe thấy có người chạy vào nói tiểu thư đã trở lại, nàng ấy cuống quýt đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Kính Đình có lẽ cũng nhận được tin báo bên ngoài, vội vàng trở về, vừa xuống xe đã thấy Lâm Tập Tập leo xuống ngựa của Quý Du Hồng, chắc do ngồi ngựa lâu mà hai chân cô vừa mới chạm đất thì cả người đã xụi lơ.
Lý Ngọc ra tới cửa đúng lúc thấy cảnh này, không khỏi kinh sợ hét lên, Lâm Kinh Đình cũng hoảng sợ, ba bước thành hai chạy tới, động tác nhanh nhất phải kể đến Quý Du Hồng, chỉ thấy anh xoay người xuống ngựa, thuận thế đỡ người lên.
“Không sao chứ?” Quý Du Hồng hỏi.
Lâm Tập Tập lắc đầu: “Ngồi lâu nên nhũn chân thôi.”
Lâm Kính Đình tức thì chạy đến, sốt ruột hỏi cô: “Vãn Nhi, sao rồi, có phải khó chịu chỗ nào không, rốt cuộc cả chiều nay em đã đi đâu?”
Lúc Lâm Tập Tập đối mặt với Quý Du Hồng vẫn còn bình tĩnh, nhưng ngay khi quay đầu lại nhìn Lâm Kính Đình thì hốc mắt đã đỏ hoe, méo xệch miệng la lớn: “Anh, oa hu hu hu…”
Quý Du Hồng:…
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Kính Đình vội bước lên đỡ cô: “Vãn Nhi đừng khóc đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt em? Nói cho anh biết, anh tuyệt đối không tha cho họ.”
Dù Lâm Kính Đình có thuyết phục đến thế nào thì Lâm Tập Tập vẫn cứ khóc, cuối cùng tiếng khóc hoá thành tiếng nấc, ngay cả nói cũng không nên lời, Lý Ngọc ở bên cạnh nhìn đến chua xót, vội tiến lên khuyên nhủ: “Anh không thấy em ấy đã sợ đến vậy rồi sao, em đưa em ấy đi sưởi ấm trước, uống chút canh sâm, những chuyện khác hỏi sau cũng chưa muộn.”
Lâm Kính Đình thấy nàng ấy nói có lý, đành giao Lâm Tập Tập cho Thuý Bình bên cạnh, bảo cô ấy đỡ tiểu thư vào.
Đến khi các cô gái đều vào nhà rồi, Lâm Kính Đình mới nói với Quý Du Hồng: “Nếu Quý công tử không chê thì ở lại ăn bữa cơm đạm bạc ch?”
Quý Du Hồng nói: “Ông chủ Lâm khách khí, tôi còn phải về quân doanh, không làm phiền nữa.”
Nói xong, anh chuẩn bị lên ngựa thì lại bị Lâm Kính Đình lên tiếng ngăn trở: “Quý công tử dừng bước, xin hỏi cậu đã gặp Vãn Nhi ở đâu?”
“Ở vùng hoang vu phía Nam thành phố.” Quý Du Hồng thành thật trả lời.
Lâm Kính Đình nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Sao em ấy lại chạy tới nơi đó?”
Quý Du Hồng mặt không biểu tình liếc anh ta một cái, nói: “Cái này hẳn anh nên hỏi em mình mới đúng, tôi và cảnh vệ đang trên đường đến quân doanh thì gặp cô ấy, cô ấy cầu cứu tôi nên tôi đưa cô ấy về.”
Lần này anh không đợi Lâm Kính Đình lên tiếng đã xoay người lên ngựa, lúc đi còn tốt bụng nói thêm một câu: “Ban nãy gặp em gái anh, dường như cô ấy rất sợ hãi, nếu ông chủ Lâm có thời gian ở đây hỏi tôi thì tốt hơn hết là nên vào đó an ủi cô ấy.”
“Đi!” Hai chân Quý Du Hồng vừa thúc, con tuấn mã cao lớn theo phản ứng mà chạy, chẳng bao lâu đã ra khỏi sân dinh thự nhà họ Lâm rồi dần dần biến mất ở cuối phố.
Lâm Kính Đình đè nén nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, xoay người đi vào dinh thự.
Vừa vào đại sảnh đã thấy Lý Ngọc từ cầu thang đi xuống, vội hỏi nàng ấy: “Vãn Nhi thế nào rồi?”
Lý Ngọc đáp: “Đã ngừng khóc, Thuý Bình đang hầu hạ em ấy tắm gội, chắc là bị lạnh hư rồi, cứ run bần bật đáng thương biết bao nhiêu, em thấy hay là gọi đại phu đến xem cho yên tâm.”
Lâm Kính Đình nhanh chóng lệnh cho tài xế đi mời đại phu, sau đó quay vào đại sảnh, Lý Ngọc thấy vậy bèn bước lên hỏi anh ta: “Hay là anh ăn cơm tối trước đi.”
Anh ta xua tay: “Không ăn uống gì cả, anh còn phải lên xem em ấy.”
Lâm Tập Tập tắm rửa xong thì trực tiếp bò lên giường nằm, vừa đặt lưng xuống, Lâm Kính Đình đã đẩy cửa bước vào, cô biết Lâm Kính Đình mà không hỏi cho rõ ràng sẽ không buông tha, vậy nên cô uỷ uỷ khuất khuất gọi một tiếng anh, không đợi anh ta hỏi mà rất tự giác kể hết mọi chuyện đã trải qua cho anh ta nghe.
“Sau khi em ra khỏi tiệm vải, đi bộ một lúc lâu thì thấy đau chân nên định gọi một chiếc xe kéo, có một chiếc xe ngựa ven đường chạy qua, em cũng không chú ý, không ngờ đột nhiên bị lôi lên xe, lúc ấy em rất sợ, muốn nhảy xuống nhưng người đó rất hung dữ, trói em lại còn bịt miệng em, mãi cho đến khi ra tới ngoại thành mới ném em ở một bãi đất hoang. Bọn họ không đánh em, lúc sắp bỏ đi chỉ nói đây là dạy cho em một bài học, đừng tưởng em là tiểu thư Lâm gia là có thể tuỳ hứng làm bậy, bọn có có rất nhiều cách để chỉnh đốn em.” Nói tới đây, Lâm Tập Tập lại oà khóc: “Anh, một mình ở đó rất đáng sợ! Xung quanh không một bóng người, gió rất lớn, em tưởng mình sắp bị lạnh chết rồi, anh, bình thường em không hại ai, sao bọn họ lại đối xử với em như vậy! Hu hu hu hu…”
Thấy cô khóc bù lu bù loa, Lâm Kính Đình thấy lòng tan nát, nắm tay cô nói: “Vãn Nhi đừng sợ, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, những ngày này em hãy ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu cả, nếu thật sự muốn đi chơi thì phải mang theo hai người, đừng một mình ra ngoài nữa.”
Lâm Tập Tập nức nở, uỷ khuất hỏi: “Anh, em thật sự rất xấu sao? Những người đó rốt cuộc là ai?”
Lâm Kính Đình vỗ vỗ tay cô an ủi: “Vãn Nhi là bảo bối của Lâm gia chúng ta, bé ngoan, đừng quan tâm lời của những người xấu đó.”
“Anh, em tới Giang Ninh chưa bao lâu, hẳn là sẽ chưa đắc tội ai đúng không?” Lâm Tập Tập vô cùng nghi ngờ hỏi anh ta.
Lâm Kính Đình thở dài, kiềm chế tức giận trong lòng, dịu dàng nói với Lâm Tập Tập: “Vãn Nhi, việc này rất có khả năng có liên quan đến Phương Ni, sau này em cách xa cô ta một chút, đừng tiếp xúc với cô ta.”
Lâm Tập Tập dẫn dụ nửa ngày, cuối cùng mới nghe được lời muốn nghe, tâm trạng tốt đến nở ruột nở gan, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ kinh ngạc, nói: “Thật là cô ta sao? Nhưng vậy thì cũng quá lộ liễu, em mới cãi nhau với cô ta xong, vừa quay lưng là cô ta đã cho người dạy dỗ em, cách làm này quá ngu ngốc.”
Lâm Kính Đình cười lạnh, nói: “Người càng không có hiềm nghi lại càng khả nghi, cô ta là người thông minh, biết hầu hết mọi người đều sẽ nghĩ giống em, cho nên mới càng không sợ hãi gì mà làm.”
Lâm Tập Tập trợn mắt há hốc mồm, sau đó khó hiểu hỏi: “Anh, cô ta lợi hại như vậy, anh lại để cô ta bên người, sẽ không sao chứ?”
Lâm Kính Đình nói: “Trước đó đúng là không thành vấn đề, nhưng cô ta dám đánh chủ ý lên em thì đã là vấn đề lớn.”