• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ys

Vào thời kỳ này, trai đơn gái chiếc ở trong một phòng là chuyện kinh hãi thế tục, có điều Lâm Tập Tập là người hiện đại, Quý Du Hồng lại từng ra nước ngoài, quan điểm của hai người đều không bảo thủ, ở chung cũng không có quá nhiều câu nệ và xấu hổ.

Quý Du Hồng đã bị cô bắt cởi giày ra ngồi lên giường, giường tuy đơn sơ nhưng bên dưới tấm chiếu lại được lót rơm rất dày, khiến cho chiếc giường mềm mại hơn vài phần. Trên giường có chăn bông, thế nhưng vỏ chăn lại đen thui làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ, Lâm Tập Tập và Quý Du Hồng cũng không định chạm vào nó.

Lâm Tập Tập ngồi xổm xuống mép giường giã thuốc, vừa rồi cô đã lấy nước thuốc rửa miệng vết thương cho Quý Du Hồng, giờ chỉ cần đắp thuốc lên nữa là được.

Cũng chẳng biết là thảo dược gì, có hiệu quả hay không, nhưng sau khi giã nát thì mùi cũng không quá khó ngửi.

“Chỉ có thể tạm chấp nhận một đêm, ngày mai đến quân doanh rồi xử lý lại.” Cô nói.

Quý Du Hồng gật đầu, anh rất biết nhịn đau, dù cho cẳng chân có bị đâm xuyên một lỗ thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh, như thể không có thần kinh đau vậy.

Đắp thuốc lên xong, Quý Du Hồng lại cởi áo sơ mi của mình ra, xé thành mảnh vải băng bó vết thương, cuối cùng hai người cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Quý Du Hồng ngồi trên giường dựa vào tường, Lâm Tập Tập ngồi trên băng ghế dài bên cạnh bàn, đèn dầu rất tối, khiến bọn họ nhìn không rõ nét mặt của nhau.

Trải qua một cuộc truy đuổi căng thẳng và đầy kích thích, khó khăn lắm mới thả lỏng ra được, giờ đây Lâm Tập Tập mới cảm thấy toàn thân đau nhức khó chịu, cô xoa xoa cổ tay, bụng lại không biết lựa thời điểm mà réo lên.

Thật xấu hổ quá đi mất.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô gẩy gẩy đống đồ ăn trên bàn, khoai lang đỏ, mì sợi, rau dưa, thịt khô,… Có chút bối rối khi phát hiện ra mấy thứ này đều phải nhóm lửa mới nấu được, tuy rằng cô biết nấu cơm, nhưng chỉ trong giới hạn là bếp gas thôi, nhóm lửa nấu cơm bằng cái bếp lò bằng đất, thao tác tuyệt đối là khó cấp SSSS. Cũng chẳng biết đại thúc kia chạy đi đâu rồi, cô thà rằng bỏ thêm tiền để nhờ ông ấy nấu giúp bữa cơm còn hơn.

Thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của cô, Quý Du Hồng hỏi: “Có phải đói bụng lắm không?”

Lâm Tập Tập thành thật gật đầu: “Nhưng tôi không biết dùng lò đất.”

Là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều mà lớn lên, không biết nấu cơm là chuyện hết sức bình thường, nếu lúc này Lâm Tập Tập xắn tay áo chạy lại bếp nổi lửa nấu cơm thì Quý Du Hồng mới thấy không thể tưởng tượng nổi ấy.

“Để tôi nấu cho.” Quý Du Hồng nói xong rồi định xuống giường.

Lâm Tập Tập vội vàng đứng lên ngăn cản anh: “Anh còn đang bị thương đó, đừng nhúc nhích, hay là anh dạy tôi đi, tôi thử xem?”

Quý Du Hồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau cánh cửa có cái chậu than, hẳn là đại thúc dùng để sưởi ấm, cô nhóm lửa trong đó đi, chúng ta nướng hai củ khoai lang đỏ.”

Lâm Tập Tập nghe đề nghị như thế, ánh mắt sáng ngời, cười tủm tỉm nói: “Cái này được, cái này được.”

Kết quả chỉ mỗi việc đánh lửa chậu than thôi mà đã tốn không ít thời gian, hộp diêm trên bếp của đại thúc gần như bị cô quẹt sạch.

Nhóm lửa chậu than xong, ném khoai lang đỏ vào, hai người ngồi chờ. Quý Du Hồng thấy cô khó chịu nằm nhoài ra bàn, sắc mặt mệt mỏi, vô cùng đau lòng, bèn gọi một tiếng: “Vãn Nhi.”

Lâm Tập Tập chống một bên mặt nhìn anh: “Sao?”

Quý Du Hồng vỗ vỗ giường, nói: “Lên đây ngồi đi.”

Lâm Tập Tập lập tức bị doạ, bọn họ còn chưa xác định mối quan hệ mà đã trực tiếp cùng giường rồi, như vậy có tốt không?

Hiển nhiên Quý Du Hồng không nghĩ nhiều như cô, chỉ đơn thuần muốn cô ngồi thoải mái hơn chút mà thôi.

“Bên này ấm áp hơn.” Anh nói.

Lâm Tập Tập cũng không do dự lâu, cởi giày rồi bò lên giường, học theo dáng vẻ của anh, dựa vào tường ngồi.

Trên người Quý Du Hồng quấn một lớp áo choàng, thấy cô mặc phong phanh, nhịn không được mà mở áo choàng ra nói với cô: “Ngồi vào trong đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sức hấp dẫn của áo choàng dày dặn rất lớn, Lâm Tập Tập nghe lời ngồi cạnh bên anh, tiện thể rúc vào trong áo choàng của anh. Quý Du Hồng thấy cô ngoan ngoãn ngồi vào, khoé miệng hơi cong lên một nụ cười. Áo choàng phất lên rồi bọc hai người vào trong.

Trong tiếng hít thở, chóp mũi tràn ngập khí tức của Quý Du Hồng, rất dễ ngửi, Lâm Tập Tập ngọt ngào nghĩ, gần thêm một chút nữa, cô lại có thể trắng trợn ăn đậu hũ anh rồi.

Cô muốn nói gì đó, thế nhưng ngại bầu không khí quá tốt, cô không nỡ phá vỡ thời khắc tĩnh lặng này, hơn nữa dựa vào người anh thật ấm, ấm đến nỗi cô mệt rã rời, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.

Trong một lúc mơ hồ, cô nghe thấy Quý Du Hồng gọi cô, bèn vội vàng mở to mắt: “Làm sao vậy?”

“Khoai lang đỏ chín rồi, nếu nướng thêm nữa thì sẽ biến thành than mất.”

Lại thêm một chập luống cuống tay chân, đợi đến khi hai người ăn khoai lang đỏ xong, ngồi lại lên giường một lần nữa thì đã là đêm khuya.

“Có lẽ anh tôi sắp cuống chết rồi.” Lâm Tập Tập hơi lo lắng nói.

“Ngày mai tôi về cùng cô, giải thích với anh ta một chút, được không?” Quý Du Hồng đề nghị.

Lâm Tập Tập vội vàng lắc đầu: “Thế thì anh ấy chắc chắn sẽ tức giận hơn!”

Lâm Kính Đình vốn đã căm ghét Quý Du Hồng rồi, nếu biết em gái bảo bối của mình qua đêm một mình với người khác, còn không vác súng ra đấu tay đôi với anh à!

Quý Du Hồng cúi đầu nhìn cô, nhìn từ góc độ này, lông mi của cô vừa dài vừa cong, lúc cô chớp mắt, hàng lông mi kia tựa như hai cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng phe phẩy, cảm giác thật giống như có người cầm một cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi vào trong trái tim anh, thoải mái nhưng chưa thoải mãn, cuối cùng anh thấp giọng lên tiếng: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Nhất thời Lâm Tập Tập không nghĩ sâu xa, cho rằng anh muốn giúp cô gánh chịu lửa giận của ông anh, vội nói: “Không cần, anh tôi có nổi giận cũng sẽ không thật sự làm gì tôi…” Nói xong, cô đột nhiên hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh, sửng sốt một lúc mới ngẩng đầu nhìn anh, cười tủm tỉm nói: “Vậy anh chịu trách nhiệm đi.”

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, dường như họ có thể nhìn thấy pháo hoa nở rộ đẹp nhất từ trong mắt nhau.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đêm khuya, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, dù mép giường có chậu than nướng thì Lâm Tập Tập vẫn nhịn không được mà run bần bật, cô dựa vào người Quý Du Hồng, thỉnh thoảng quan sát anh, phát hiện anh bắt đầu sốt nhẹ rồi, Quý Du Hồng an ủi cô: “Chỉ sốt nhẹ thôi, không sao cả, sức khoẻ anh rất tốt.”

“Cơ thể có tốt cỡ nào cũng không chịu nổi ba lần bảy lượt bị thương.” Chỉ tính từ sau khi bọn họ quen nhau thôi mà cô đã thấy anh bị thương ba lần, nếu còn cứ như vậy, chẳng bao lâu nữa cô có thể trở thành hộ lý chuyên nghiệp rồi

Thế nhưng sốt nhẹ cũng có chỗ tốt. Quý Du Hồng sợ cô lạnh, bèn dùng cánh tay vòng qua cô, áo choàng dày dặn cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp làm toàn thân cô ấm lên, thậm chí còn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này thế mà lại còn nằm mơ, trong mơ Quý Du Hồng ôm cô vào trong lòng, nhìn cô một cách thâm tình, sau đó thừa dịp cô không phát hiện mà cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, đôi mắt, cái mũi,… Lâm Tập Tập vô cùng chờ mong anh có thể ấn lên môi cô, nhưng cuối cùng anh lại không làm như vậy. Cô ở trong mơ cực kỳ ảo não, nghĩ thầm: “Vì sao ở trong mơ anh cũng khắc chế như vậy!

Trời tờ mờ sáng, đại thúc tới gõ cửa, Lâm Tập Tập đi ra mở cửa, phát hiện có hai sĩ quan đi theo sau đại thúc, ba người đội sương sớm đến, trên người có chút ẩm ướt. Hoá ra vừa mới sáng sớm đại thúc đã tới quân doanh.

Hai sĩ quan nhìn thấy Quý Du Hồng trên giường, vội vàng kính cẩn chào, nói: “Thiếu tá, thuộc hạ tới đón ngài trở về.”

Quý Du Hồng gật đầu chuẩn bị xuống giường, Lâm Tập Tập muốn bước lên giúp anh đeo giày, nhưng động tác của sĩ quanh bên cạnh đã nhanh hơn cô, ngồi xổm xuống thuần thục giúp anh đeo giày vào.

Quý Du Hồng nhìn sắc trời bên ngoài, cởi áo choàng trên người xuống đưa cho Lâm Tập Tập: “Khoác thêm đi.”

Lâm Tập Tập không muốn nhận: “Anh còn đang bị sốt đó.”

Hai người cứ đẩy tới đẩy lui cái áo choàng, cuối cùng vẫn là sĩ quan tự cởi áo khoác ra khoác cho Quý Du Hồng, lúc ấy Lâm Tập Tập mới đồng ý cầm lấy chiếc áo choàng kia.

Lâm Tập Tập quay đầu lại cảm ơn đại thúc một lần nữa rồi mới theo bọn họ rời thôn nhỏ tuy đơn sơ nhưng lại có trải nghiệm tốt đẹp.

Bọn họ quay về quân doanh để băng bó vết thương cho Quý Du Hồng trước. Vì Quý Du Hồng còn đang sốt nên bác sĩ kiến nghị anh nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng Quý Du Hồng lại kiên trì muốn đích thân đưa Lâm Tập Tập về nhà. Mọi người khuyên thế nào cũng vô dụng, đành để mặc anh đi. Có điều lần này có ô tô nên đi đường không khó khăn lắm.

Trời dần dần sáng, dọc đường đi hai người đều im lặng, nhưng không khí lại đặc biệt hoà hợp. Bọn họ cùng nhau trải qua trận đấu súng thất hồn lạc vía, lại ở bên nhau trong đêm lạnh lẽo. Mối quan hệ ban đầu ái muội không rõ ràng, trải qua một đêm ở chung, dường như đã thăng hoa, thậm chí chỉ cần nhìn vào mắt nhau là có thể dễ dàng đọc hiểu những tình cảm bị che giấu lúc ban đầu.

Quý Du Hồng nói anh sẽ chịu trách nhiệm, Lâm Tập Tập tất nhiên là tin tưởng, nam chính của cô là người coi trọng lời hứa, chỉ cần anh đã nói thì sẽ không dễ dàng sửa đổi. Tuy rằng đó không phải câu gì lãng mạn gì cho cam, thế nhưng lại lãng mạn và dễ lay động lòng người hơn bất kỳ câu nói nào.

Nghĩ đến đây, Lâm Tập Tập ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt như thiêu như đốt.

Lâm Tập Tập cong khoé môi lộ ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh. Quý Du Hồng có chút bất ngờ, nhưng cũng rất biết điều mà lật bàn tay lại, nắm chặt tay cô, cả đoạn đường không hề tách ra.

Lúc xe tới gần dinh thự nhà họ Lâm, Quý Du Hồng hỏi: “Lát nữa anh vào cùng em nhé?”

Lâm Tập Tập cười bảo: “Không cần, em tự vào là được rồi.”

Quý Du Hồng nói: “Em ra ngoài lâu như vậy, anh em chắc sẽ nổi giận.”

Lâm Tập Tập cười tủm tỉm: “Anh ấy có nổi giận thì em cũng có cách đối phó với anh ấy.”

Quý Du Hồng thích nhất là nhìn dáng vẻ này của cô, chứa đựng một chút tính kế, một chút giảo hoạt, lại thêm chút dự liệu trước mọi việc. Mỗi lần thấy cô nở nụ cười như vậy, anh đều không rời mắt nổi.

Xe đến cửa dinh thự, Lâm Tập Tập xuống xe, sau khi vẫy tay tạm biệt Quý Du Hồng, cô mới xoay người vào nhà.

Bước vào đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy Lâm Kính Đình hai mắt đỏ bừng, nét mặt u sầu ngồi trên sô pha. Sau khi thấy cô bước vào, anh ta như trông thấy quỷ mà đứng bật dậy: “Vãn Nhi!”

“Anh…”

Lâm Kính Đình bước lên vào bước, kiểm tra cô một vòng từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Em sao rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh phái rất nhiều người đi tìm nhưng không tìm được em! Rốt cuộc em đã đi đâu?”

Lâm Tập Tập tỏ vẻ khó chịu nói: “Anh, em bị lạnh cóng cả một đêm, đầu đau quá, cơ thể cũng rất khó chịu, em có thể đi nghỉ ngơi trước không, anh mời đại phu giúp em đi.”

Vừa nghe thấy cô đổ bệnh, Lâm Kính Đình không có lòng nào mà chất vấn nữa, vội vã quay đầu bảo bà Trần gọi đại phu, còn mình thì cẩn thận đỡ cô lên lầu, vừa đi vừa uy hiếp: “Việc này chưa xong đâu, chờ em khoẻ lại thì phải thành thật cho anh một lời giải thích!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK