Edit: Ys
Mấy ngày gần đây trời cứ lạnh dần, dù dinh thự có lò sưởi và hệ thống sưởi sàn nhà(1) thì Lâm Tập Tập vẫn cảm thấy lạnh, ngày nào cũng quấn mình thành cái bánh chưng.
Hôm nay là ngày hẹn đến chùa Thê Hà với Quý Du Hồng, thời tiết được một hôm ấm lên hiếm có, bầu trời buổi sớm trong lành, ánh nắng chan hoà.
Tâm trạng Lâm Tập Tập cũng giống như thời tiết vậy, cực kỳ tốt.
Hôm nay cô dậy rất sớm, phơi nắng trên ban công một lúc lâu mới lười biếng vào nhà rửa mắt.
Vì để tiện đi ra ngoài, Lâm Tập Tập chọn mặc quần dài, lại trang điểm nhẹ nhàng, lúc đang kẻ lông mày, Thuý Bình đứng bên cạnh cười trộm, nhanh chóng bị cô ném cho một ánh mắt xem thường: “Ta trang điểm xấu lắm sao? Có gì mà buồn cười?”
Thuý Bình đi theo cô lâu như vậy, biết cô sẽ không dễ dàng nổi giận, cho nên bây giờ cũng có chút không biết lớn nhỏ: “Cô trang điểm rất đẹp, em cười là vì hiếm khi mới thấy cô trang điểm một lần, xem ra hôm nay có lịch trình rất quan trọng đây, hoặc là đi gặp một nhân vật rất quan trọng.”
Lâm Tập Tập kẻ lông mày xong rồi son môi, lại vừa đấu võ mồm với cô ấy: “Em khôn khéo đấy, ta không nói cho em biết đâu, em từ từ đoán đi.”
“Muốn em đoán? Vậy em đoán cô đang muốn đi gặp vị công tử nào đó mà cô ái mộ.”
Thuý Bình nói lời này là muốn cô chọc cô xấu hổ một chút, không ngờ Lâm Tập Tập lại nhướn mày hào phóng thừa nhận: “Ồ, thật thông minh, đoán đúng rồi!”
Lần này đến phiên Thuý Bình ngây ngốc, trừng lớn hai mắt, tò mò truy hỏi: “Ai vậy ạ? Là công tử nhà ai thế? Tiểu thư mau nói cho em biết đi.”
Lâm Tập Tập trang điểm xong, đứng lên đi đến chiếc gương soi toàn thân ngắm nhìn một phen, sau khi xác định mình xinh đẹp rồi mới hài lòng ra khỏi phòng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thuý Bình ôm áo khoác đi theo sau cô, bày ra dáng vẻ ruột gan cồn cào: “Tiểu thư, cô còn chưa nói là công tử nhà ai mà!”
“Không phải em rất giỏi đoán sao? Vậy em tiếp tục đoán đi.” Lâm Tập Tập chớp chớp mắt nhìn cô ấy, nhẫn tâm kích thích sự tò mò của cô ấy.
Thuý Bình thầm nghĩ cô ấy ở nhà cả ngày, nào biết đâu được cô đi gặp công tử nhà ai chứ.
Đi xuống lầu, Lý Ngọc đã ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy cô đi xuống lập tức gọi cô lại ăn sáng, Lâm Tập Tập thấy sắc mặt nàng ấy không tốt bèn hỏi: “Chị dâu làm sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ sao?”
Lý Ngọc thở dài lắc đầu, đưa chén đũa cho Lâm Tập Tập, còn cẩn thận lột cho cô một quả trứng gà, Lâm Tập Tập nhận lấy quả trứng gà, hỏi: “Có phải hôm qua chị dâu đến phủ Đô Đốc không? Cơ thể mẹ chị không khoẻ sao?”
“Vài bệnh cũ thôi, thời tiết không tốt sẽ mắc phải, bây giờ không sao rồi.” Lý Ngọc trả lời.
Lâm Tập Tập thấy dáng vẻ nàng ấy mặt ủ mày chau, đoán rằng lúc nàng ấy đến phủ Đô Đốc nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là biết được chuyện gì, chẳng lẽ trước khi Lý Điền Dã trốn đi đã nói cho nàng ấy điều gì, hoặc là bảo nàng ấy cùng đi? Không có khả năng, người muốn chạy trốn đều sẽ không mang theo quá nhiều gánh nặng gia đình.
Có điều nếu Lý Ngọc đã không muốn nói thì cô cũng không ép người ta nói ra.
“Vậy chị không có việc gì thì qua đó ở cùng bọn họ nhiều hơn đi.” Lâm Tập Tập nói, dù sao cũng sống chung với nhau một khoảng thời gian rồi ai đi đường mấy, đợi khi bọn họ đi rồi, trời nam đất bắc cuối cùng cũng không có cơ hội gặp lại.
Lý Ngọc nở nụ cười nhạt, gật gật đầu, nói: “Em chồng, chị thật hâm mộ em.”
Lâm Tập Tập khó hiểu nhìn nàng ấy: “?”
“Tuổi trẻ, có sức sống, tự do tự tại.” Nàng ấy nói.
Lâm Tập Tập ngẫm nghĩ, đáp lại: “Có rất nhiều thứ đều cần dựa vào bản thân tự mình phấn đấu và thay đổi.”
Lý Ngọc lắc đầu, nàng ấy cảm thấy mình không có năng lực này, hoặc là nói, nàng ấy không có dũng khí để thay đổi.
Lâm Tập Tập ăn bữa sáng xong thì ngồi xe ra ngoài, chùa Thê Hà ở cùng ngoại ô, quãng đường không ngắn, Quý Du Hồng lại không nói thời gian cụ thể với cô nên cô chỉ có thể lựa chọn ra ngoài vào sáng sớm.
Xe đi nửa giờ mới ra khỏi thành, ngoài thành có một quan đạo(2), trên đường không có nhiều người qua lại lắm, mấy ngày trước khi nhiệt độ hạ xuống còn kèm theo vài trận mưa nhỏ, con đường có chút lầy lội, chiếc xe chạy rất khó khăn, lắc lư làm Lâm Tập Tập có cảm giác như quay lại con tàu ngày ấy.Quan đạo
Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi — Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đi thêm một đoạn đường nữa, xe đột nhiên dừng lại, Lâm Tập Tập nghi hoặc hỏi tài xế: “Làm sao vậy?”
Tài xế chỉ vào lề đường phía trước, nói: “Người nọ hình như là Quý công tử.”
Lâm Tập Tập vội vàng mở cửa xe xuống xem, quả nhiên nhìn thấy Quý Du Hồng đang dắt một con ngựa chờ ở ven đường, hôm nay anh vẫn mặt quân trang, khoác một kiện áo choàng màu đen, gió thổi vạt áo choàng vén lên lộ ra lớp lót đỏ tươi bên trong.
Lâm Tập Tập bước nhanh đến đón anh, hỏi: “Anh tới từ bao giờ thế? Chờ bao lâu rồi?”
Quý Du Hồng đáp: “Tôi đến dinh thự nhà họ Lâm, bọn họ nói cô vừa rời đi, cho nên tôi mới đi đường tắt đuổi tới đây.”
Lâm Tập Tập nhịn không được mà nhếch khoé miệng lên, mỗi lần nhìn thấy Quý Du Hồng, tâm trạng của cô đều trở nên rất tốt. Sau đó nhìn thấy con ngựa cao lớn phía sau anh, bèn hỏi: “Cưỡi ngựa đi sao?”
Quý Du Hồng gật đầu: “Dạy cô cưỡi ngựa.”
Lâm Tập Tập vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chan hoà, đúng là thời tiết thuận lợi để cưỡi ngựa dạo chơi ngoại thành.”
Không ngờ Quý Du Hồng lại nghiêm túc nhắc nhở cô: “Chúng ta phải đi gặp pháp sư.”
“Gặp pháp sư tất nhiên là chính sự, nhưng cũng có thể nhân tiện dạo chơi ngoại thành mà, tôi còn chưa từng đến chùa Thê Hà đâu, đến lúc đó anh dẫn tôi đi dạo nhé?”
Quý Du Hồng không đồng ý ngay mà lấy một đôi bao tay da từ trong túi ra đưa cho cô: “Đeo cái này vào đi.”
Lâm Tập Tập giơ hai tay lên cho anh xem bao tay len của mình: “Tôi có bao tay.”
“Cái này của cô không thích hợp để cưỡi ngựa.” Quý Du Hồng nói.
Lâm Tập Tập gật gật đầu, nghe lời cởi bao tay len của mình ta, thay vì cầm lấy bao tay da của anh, cô lại cười tủm tỉm giơ tay ra nói: “Vậy anh đeo vào giúp tôi đi.”
Quý Du Hồng: …
Lâm Tập Tập nhướn mày, rất có điệu bộ nếu anh không đeo giúp tôi thì tôi sẽ không đeo.
Bởi vì anh cũng đeo bao tay da dày dặn, không tiện di chuyển nên cuối cùng đành cởi bao tay của mình ra trước, kẹp dưới cánh tay rồi giúp cô đeo bao tay vào.
Chỉ mới cởi bao tay có một lát mà ngón tay Lâm Tập Tập đã lạnh cóng, bàn tay to lớn ấm áp của Quý Du Hồng vừa nắm lấy đã lập tức bị lạnh cóng vì sự lạnh lẽo của cô, ngón tay cũng theo đó mà run lên.
Hơi lạnh truyền đến lòng bàn tay anh, khiến anh không nhịn được mà nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn sưởi ấm cho cô.
Lâm Tập Tập nhìn bàn tay hai người nắm chặt, trên khuôn mặt cong lên nụ cười xinh đẹp nhất.
Quý Du Hồng dùng khoé mắt liếc cô một cái, không hề kiêng kỵ, nắm tay cô, nhanh nhẹn giúp cô đeo bao tay vào.
Cảm giác da thịt thân mật cọ xát thật làm tim người ta đập nhanh không thôi.
Lâm Tập Tập được anh đeo bao tay cho, nắn nắn bàn tay thử độ thoải mái xong mới hài lòng gật đầu, bao tay rất mềm rất ấm, độ rộng vừa phải, quan trọng nhất là kiểu dáng rất đẹp.
“Cái bao tay này mua ở đâu vậy?” Loại hàng cao cấp này có lẽ phải đến tận Thượng Hải mới có bán.
Không ngờ cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này, Quý Du Hồng mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phản ứng này của anh khiến Lâm Tập Tập càng thêm hăng hái, không ngừng quấn lấy hỏi: “Nói đi mà, mua ở đâu vậy, tôi muốn mua thêm vài đôi.”
Quý Du Hồng bị quấn lấy không còn cách nào khác, vành tai đỏ ửng đáp: “Lúc tôi mua bao tay này, ông chủ nói là… Chỉ bán theo cặp.” Lời vừa nói xong, ánh mắt của anh lại đảo khắp nơi, chính là không muốn đối diện với Lâm Tập Tập.
Lâm Tập Tập nhìn bao tay anh vừa đeo cho mình, phát hiện hai đôi bao tay ngoại trừ kích cỡ khác nhau ra thì kiểu dáng giống nhau y đúc, không khỏi cảm thấy kinh ngạc xen lẫn vui mừng, hoá ra bây giờ đã có bao tay cặp rồi à? Cũng thời thượng quá đi chứ!
Cô lại nhìn bao tay trên tay mình thêm lần nữa, càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng vô cùng.
Lâm Tập Tập quay đầu lại tống cổ tài xế về, tài xế không yên tâm lắm, nói ông ta lái xe theo phía sau, nhưng Lâm Tập Tập sao có thể bỏ lỡ cơ hội này cho được, thế là nhất quyết đuổi tài xế về.
“Cô ngồi phía trước đi.” Quý Du Hồng nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Tập Tập gật gật đầu, có chút háo hức muốn thử, vốn định bước chân lên bàn đạp như lần trước thì nhận ra eo hông đã bị một đôi tay đỡ lấy, chỉ cảm thấy bàn tay to kia dùng sức đẩy mạnh, vừa nhấc một cái, cả cơ thể cô đã bị nâng lên một cách dễ dàng, Lâm Tập Tập lập tức bị doạ sững người, vội vàng mượn lực nhấc chân ngồi lên yên ngựa.
Đợi khi cô ngồi vững, Quý Du Hồng mới dẫm lên bàn đạp nhanh nhẹn phi thân lên ngựa, Lâm Tập Tập cảm thấy lưng bị va vào, quay đầu lại nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hướng nội và sâu lắng của anh.
“Hai tay nắm dây cương, eo thẳng, hai chân kẹp tự nhiên, cơ thể di chuyển theo nhịp…”
Giọng Quý Du Hồng đều đều vững vàng, giảng giải cặn kẽ cách cưỡi ngựa cho cô, Lâm Tập Tập lắng nghe lại xấu hổ mà đỏ mặt, hai chân kẹp chặt, cơ thể đong đưa theo nhịp… Tục tĩu quá đi, con người anh sao có thể giảng những lời đồi truỵ bạo dạn một cách nghiêm túc thế chứ!
Dưới sự chỉ đạo cẩn thận của Quý Du Hồng, Lâm Tập Tập nhanh chóng điều khiển con ngựa chạy nhanh lên, bởi vì phía sau có một vòm ngực rắn chắc an toàn, cho nên Lâm Tập Tập không hề kiêng kỵ mà điều kiển con tuấn mã phi nước đại, tiếng vó ngựa rơi xuống, Lâm Tập Tập cảm nhận được trái tim mình đang đập dữ dội, mà bàn tay to vốn chỉ hờ hững đỡ eo cô không biết từ bao giờ đã biến thành ôm chặt lấy.
Chùa Thê Hà bất luận ở trong thời đại nào cũng đều là thánh địa Phật giáo nổi tiếng gần xa, vào thời kỳ nào, trụ trì tiền nhiệm Nhất Hoằng đại sư lại càng là một cao tăng tài giỏi, ông ấy chu du khắp nơi, nhận lời mời giảng pháp, thời gian ở lại chùa Thê Hà hàng năm không nhiều lắm.
Lần này Quý Du Hồng dẫn cô đến để gặp pháp sư Nhất Hoằng.
Gương mặt pháp sư hiền từ, lúc gặp người luôn mang theo ý cười, làm người ta bất tri bất giác thả lỏng tinh thần.
Sau khi Quý Du Hồng nói ra mục đích đến đây của bọn họ, pháp sư vui tươi hớn hở nói: “Đây là muốn lão nạp lừa gạt người?”
Lâm Tập Tập không ngờ đại sư sẽ trực tiếp như vậy, nhất thời không nhịn nổi mà phụt một tiếng phì cười.
Pháp sư cười lắc đầu: “Người xuất gia không nói dối, các tiểu thí chủ làm khó lão nạp quá.”
Lâm Tập Tập xua tay nói: “Không dám không dám, tôn chỉ của Phật pháp là phổ độ chúng sinh, bây giờ chúng sinh gặp nạn, pháp sư cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, thuốc phiện đầu độc người quốc gia ta nhiều năm, là vật chí ác, nếu pháp sư có thể chỉ bảo cho anh tôi chút ít, đó cũng coi như là tạo công đức.”
Pháp sư vẫn vui tươi hớn hở: “Nữ thí chủ thật biết cách ăn nói.”
Lâm Tập Tập không dám mạo phạm nữa, vội vàng nhìn về phía Quý Du Hồng.
Quý Du Hồng nói: “Pháp sư có thể giảng giải cặn kẽ cho anh ta về nhân quả luân hồi trong kinh Phật.”
Pháp sư nghe xong gật gật đầu, cười ha hả nói: “Việc này thì có thể thử một lần xem.”
Pháp sư nói vậy hẳn là đã xem như đồng ý rồi?
Lâm Tập Tập nghiêng đầu, là ảo giác của cô sao? Sao cô cứ cảm thấy pháp sư cười tinh quái thế nhỉ, giống như cuối cùng cũng gặp được chuyện thú vị, hứng thú bừng bừng ấy.
Buổi trưa ở lại chùa ăn cơm chay, nói thật ra là có hơi khó ăn, cô ăn một lúc đã buông đũa, còn Quý Du Hồng thì lại rất điềm tĩnh ăn một chén cơm lớn.
Sau khi ăn xong, Quý Du Hồng dẫn cô đến một vài nơi danh lam thắng cảnh, đến khi cô dạo chơi mệt rồi mới đề nghị về nhà.
Trên đường trở về, Quý Du Hồng điều khiển ngựa, tuy rằng cô ngồi phía trước nhưng nghiêng người, nhẹ nhàng dựa vào anh.
Hai người không ai nói câu nào, có điều lại có cảm giác tâm ý đã tương thông từ lâu.
Buổi trưa Lâm Tập Tập không nghỉ trưa, trên đường về dựa vào lồng ngực Quý Du Hồng, dần dần chìm vào giấc ngủ, Quý Du Hồng thả chậm tốc độ, kéo áo choàng qua cẩn thận ôm cô vào trong lồng ngực, để cô ngủ được thoải mái một chút.
Không biết qua bao lâu, con ngựa bỗng nhiên chạy nhanh hơn, tiếp đó cô nghe thấy tiếng Quý Du Hồng nói bên tai mình: “Vãn Nhi, dậy đi, ngồi vững.”
Lâm Tập Tập chợt bừng tỉnh: “Làm sao vậy?”
“Có người đuổi theo, cô ôm chặt tôi vào.” Quý Du Hồng trầm giọng ra lệnh.
Lâm Tập Tập vội xốc lại tinh thần, cố hết sức ngồi vững, hai tay ôm chặt eo anh: “Là ai thế?”
“Không rõ lắm, bọn họ có súng.”
Lâm Tập Tập vừa nghe, trái tim đã giật thót.
______
Hệ thống sưởi sàn nhà