• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ys

Sau khi Lâm Tập Tập nghe nam thanh niên kia nói xong thì ngẩn người, cô chỉ ngủ có một giấc mà thôi, sao lại đến Hương Cảng? Chẳng lẽ đang mơ sao?

Cô vội vàng nhéo mu bàn tay mình một cái, rất đau!

“Tiểu thư, sao cô lại tự nhéo mình?” Cô gái vừa lấy nước cho cô ngờ vực hỏi.

Cái quỷ gì vậy? Ai là tiểu thư? Tiểu thư ở đâu ra?! Lâm Tập Tập quay đầu nhìn cô gái kia, thấy cô ấy đang lo lắng nhìn cô.

Lúc nãy choáng váng nên không để ý, cô gái này mặc một bộ quần áo vải bông nhạt màu, hàng cúc trên áo xéo xuống đến dưới cánh tay, lại còn là bàn khấu(*)! Đây là trang phục chỉ có ở triều Thanh hoặc dân quốc mới có thôi!

Cô vội cúi đầu nhìn lại bản thân, mặc dù vải dệt có hơi cứng nhưng cũng là một bộ váy liền áo.

Dù là người, khung cảnh hay quần áo thì đều làm Lâm Tập Tập lạnh cả người, cô muốn ra ngoài xem tình hình thử.

Đứng dậy mở khoang cửa nhỏ hẹp ra, bên ngoài là một hành lang chật chội, hai người không thể đi song song được, cuối hành lang có một cầu thang đơn giản thông lên boong tàu.

Lâm Tập Tập quan sát một hồi, thấy có người đi đến cầu thang, cô cũng quyết định cùng đi ra ngoài nhìn xem, lúc này cô gái đi cùng cô vội la lên gọi cô: “Tiểu thư, bên ngoài gió lớn, cô khó chịu không nên đi đâu.”

“Tôi đi hít thở không khí.” Lâm Tập Tập nói, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi nghe cô nói, cô gái có vẻ sửng sốt một chút, lúc thấy Lâm Tập Tập đã băng qua hành lang đi lên cầu thang thì mới đóng cửa lại, nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Tập Tập đi dọc theo hành lang đến lối ra, vừa ngước mắt lên, đập vào mắt là khung cảnh biển rộng trời cao, gió biển mang theo hương vị tanh mặn thổi tới khiến cô tỉnh táo lên không ít.

Nhìn trái nhìn phải, xác định đây là một chiếc tàu thuỷ không nhỏ, hẳn là có vài tầng, vị trí của cô là tầng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.

Tàu còn chưa vào bờ, những hành khách khác đã bước ra ngoài lan can nhìn về nơi xa.

Lâm Tập Tập nhìn theo ánh mắt của bọn họ, chỉ thấy phía xa có mấy ngọn núi, khoảng cách không gần lắm nên cứ hư hư ảo ảo.

Mặt trời rực rỡ trên cao, gió biển phần phật, nước biển xanh biếc đập vào thân tàu, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại có vài con hải âu chao liệng, bên tai có tiếng động cơ tàu thuỷ tăng tốc, cảnh tượng chân thật đến vậy, sao có thể là mơ đây? Lâm Tập Tập cảm thấy thật đau đầu, chẳng lẽ mình ngủ một giấc đã xuyên không rồi.

Từ từ… Xuyên không?

Lâm Tập Tập bỗng nhiên nhớ ra, cô đang viết một quyển tiểu thuyết ngôn tình lấy bối cảnh thời dân quốc trên Tấn Giang, nữ chính trong đó chẳng phải cũng xuyên không sao? Hơn nữa cũng giống như tình cảnh hiện giờ của cô, xuyên vào người một cô gái du học trở về, trong đó có một đoạn miêu tả thế này: “Tần Mộng tỉnh lại khi đang ở trên tày thuỷ, vừa đúng lúc con tàu cập bến Thượng Hải…

Không trùng hợp đến vậy chứ?! Chẳng lẽ cô xuyên thành nữ chính Tần Mộng trong truyện rồi?

Cô gái đi cùng cô cũng theo lên, nhìn thấy cô ngây ngẩn đứng ở lan can, không khỏi lo lắng hỏi cô: “Có phải còn khó chịu ở đâu không?”

Lâm Tập Tập lắc đầu, bây giờ cô không chỉ khó chịu trong người, mà còn tuyệt vọng nữa!

Có hơi nghi ngờ, lúc Tần Mộng du học có mang theo người hầu sao? Cô nhớ rõ mình không viết phân đoạn này, nhưng bên người Tần Mộng xác thật là có một người hầu tên Tiểu Nguyệt, nghĩ đến đây, Lâm Tập Tập nói với người hầu: “Tiểu Nguyệt, hôm nay là ngày mấy?”

Nha đầu kia kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu thư ngủ đến nỗi ngốc luôn sao, Tiểu Nguyệt nào? Em là Thuý Liễu mà! Hôm nay là mùng 1 tháng 9.”

Đúng là Lâm Tập Tập bị ngốc rồi, cô không hề xa lạ với cái tên Thuý Liễu này, người dùng chữ Thuý để đặt tên cho người hầu, chính là thương nhân giàu có Lâm Kính Đình của nhà họ Lâm! Từ từ, trong truyện của cô, nữ chính không phải là cô gái duy nhất đi du học, còn có một người đi du học nữa, chính là em gái Lâm Vãn của Lâm Kính Đình!

Dường như Lâm Tập Tập nghe thấy tiếng sét đánh giữa trời quang, nếu cô thật sự là Lâm Vãn, vậy thì Lâm Kính Đình chính là anh trai ruột của cô. Lâm Kính Đình là ai chứ? Anh ta chính là phản diện số một mà mọi người ghét nhất trong tiểu thuyết, đại ma đầu đó!

Phản diện đối đầu với nam chính trên mọi mặt trận, anh ta mở một tiệm thuốc lá bán thuốc phiện, cuối cùng kinh doanh thua lỗ mà đầu quân cho Nhật Bản!

Giờ cô xuyên thành em gái của nhân vật phản diện có số phận bi thảm nhất thì sẽ có được kết cục tốt đẹp gì đây?

Thuý Liễu thấy bộ dạng không thiết sống nữa của cô thì rất lo lắng, hỏi: “Nếu tiểu thư khó chịu thì đừng gắng gượng nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”

Lâm Tập Tập xua tay: “Lúc nãy ta gặp một cơn ác mộng đáng sợ, muốn ra ngoài hít thở không khí, em để ta yên tĩnh một lúc đi.”

Tuy Thuý Liễu lo lắng nhưng vẫn im lặng đứng sang một bên, không dám quấy rầy cô nữa.

Khoảng nửa tiếng sau, cảnh sắc Hương Cảng mới dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Lâm Tập Tập nheo mắt đánh giá, Hương Cảng bây giờ không hề hiện đại, lầu cao san sát như trong ấn tượng, tuy có nhà lầu nhưng không quá cao, phần lớn đều theo kiến trúc Châu Âu, vì là ban ngày nên toàn là một mảnh trắng xám, tựa như một bức ảnh xưa cũ. Bên cạnh cảng biển thực náo nhiệt, vài toà nhà lầu thấp bé treo bảng hiệu cao thấp, xanh đỏ loè loẹt, bên trên có dán áp phích, cũng có cái ghi chữ phồn thể, vì không thống nhất hình thức nên cứ chồng chất lên nhau, nhìn rất lộn xộn.

Hai bên bến tàu là hàng dài những chiếc tàu chở hàng lớn nhỏ khác nhau, rất nhiều cu li cõng hàng hoá lên xuống trên các bậc thang ở bến tàu, hệt như một bầy kiến thợ.

Lâm Tập Tập có hơi thất vọng, thời đại này, ngay cả nơi nổi danh lừng lẫy như Hương Cảng mà còn thế này thì những nơi khác có gì mà xem chứ?

Thuý Liễu ở bên cạnh lại có vẻ hào hứng: “Cuối cùng cũng đến Hương Cảng, thân thuộc quá đi, nghe nói sẽ dừng lại một ngày, tiểu thư có muốn xuống đi dạo không?”

Lập Tập Tập lắc đầu, giờ cô không có cách nào tiếp thu được hiện thực trước mắt, làm gì có tâm trạng mà dạo phố Hương Cảng, nhìn từ xa đã khiến người khác thất vọng.

Đứng trên boong tàu quá lâu, Lâm Tập Tập thấy hơi mệt, muốn trở về ngủ, nói không chừng đến lúc cô tỉnh lại sẽ xuyên về được.

Đang định xoay người thì thấy ở cạnh bến tàu có một đứa nhỏ bán báo đang vẫy báo rao hàng, hành khách trên tàu đi lại tập nập, có rất nhiều người tiện tay mua một tờ, Lâm Tập Tập nói với Thuý Liễu: “Đi mua cho ta một tờ báo đi.”

Thuý Liễu gật gật đầu, lon ton đi ra ngoài, Lâm Tập Tập lại nhoài người ra lan can nhìn theo bóng lưng cô ấy.

Thuý Liễu bước xuống bậc thang của con tàu, mấy người bán thuốc lá và đồ ăn vặt vội đi tới chào hàng, Thuý Liễu không thèm để ý, vẫy tay gọi đứa nhỏ bán báo, đứa nhỏ tóc ngắn rối tung rối mù chạy nhanh đến trước mặt cô ấy, trả tiền nhận báo xong, Thuý Liễu mau chóng trở lại tàu, rồi lại lon ton chạy lên.

Thuý Liễu đưa đến hai tờ báo, một tờ 《 Trung Quốc nhật báo 》 một tờ 《 Tân thế giới 》. Lâm Tập Tập xoay người dựa vào lan can, cầm tờ 《 Trung Quốc nhật báo 》lên xem, trên đó chi chít chữ phồn thể làm cô đau hết cả đầu, kiểu chữ cũng khác nhau, sắp xếp theo hàng dọc, đọc từ phải sang trái.

Cô tìm đến này hôm nay trước, 22 tháng 10 năm 1911 (mùng 1 tháng 9 năm Tân Hợi).

Lâm Tập Tập nhíu mày nhớ lại, ngày 22 tháng 10 năm 1911 cách khởi nghĩa Vũ Xương 12 ngày, cách mạng Tân Hợi hoàn toàn bùng nổ, Đại Thanh bước vào giai đoạn đếm ngược đến ngày diệt vong, hầu như ngày nào cũng có tỉnh tuyên bố độc lập.

Đúng là cô đã xuyên đến thời kỳ dân quốc đầy biến động, hơn nữa, cô chắc chắn mình đã xuyên thành em gái của Lâm Kính Đình, bởi vì nữ chính Tần Mộng du học về nước trước khi Cách mạng Tân Hợi diễn ra hai năm, còn Lâm Vãn trở về trong thời gian diễn ra Cách mạng Tân Hợi.

Vì sao chứ? Cô xuyên không thì cũng thôi đi, vì sao lại cho cô xuyên thành em gái của đại ma đầu?! Làm sao mà sống nổi đây!

Lâm Tập Tập gần như suy sụp.

Cô đưa báo cho Thuý Liễu, sau đó quay người trở về khoang tàu, cô phải ngủ một giấc mới được, hy vọng sau khi tỉnh lại, cô có thể trở về cái phòng ngủ như ổ heo của mình.

Thuý Liễu theo cô trở về nói: “Tiểu thư đừng ngủ, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm trước đi.”

Lâm Tập Tập xua tay tỏ vẻ không đói bụng, xoay người vào phòng ngủ, nằm trên chiếc giường nhỏ lắc lư, cô mau chóng tiến vào trong mộng, ở trong mơ, cô còn đang ngồi trước máy tính hăng hái gõ bàn phím, vì để làm nổi bật nữ chính, phát huy toàn lực sức mạnh bàn tay vàng của nàng, Lâm Tập Tập quyết định để nam chính chết trên chiến trường, để nữ chính biến đau thương và phẫn nộ thành sức mạnh mà toả sáng về sau…

Kết quả là bình luận của chương này bị oanh tạc, độc giả tới tấp lên án Lâm Tập Tập không có tỉnh người, dám viết cho nam chính chết, rất nhiều người kêu gào đòi không đọc nữa, thậm chí có người còn nói: Tác giả trâu bò như thế, sao cô không xuyên qua luôn đi!

Trong mơ màng, Lâm Tập Tập nghĩ: Hoá ra cô bị sự oán hận của độc giả đưa đến đây!

Không biết ngủ được bao lâu, Lâm Tập Tập bị tiếng nói chuyện làm cho tỉnh lại, tuy đã cố tình đè thấp giọng nhưng cô vẫn nghe được rõ ràng.

“Nửa đêm nay đến Quảng Châu, hẳn là chiều mai có thể tới Thượng Hải, nghe nói hai ngày tới sẽ có bão, tàu thuỷ muốn tăng tốc.” Đây là giọng một nam thanh niên, có chút quen thuộc, hình như là giọng của thanh niên buổi sáng bảo với các cô rằng tàu sắp đến Hương Cảng.

Lâm Tập Tập nhớ, thời điểm Lâm Vãn đi du học, Lâm Kính Đình sợ cô phải chịu khổ, không chỉ phái người hầu đi theo hầu hạ mà còn cử Lâm Kính Hoà, một người anh em con vợ lẽ cùng tuổi với cô đi theo, cho nên nam thanh niên nói chuyện với Thuý Liễu hẳn là Lâm Kính Hoà.

Phát hiện mỗi một tình tiết càng ngày càng phù hợp với thiết lập của Lâm Vãn, Lâm Tập Tập càng cảm thấy tuyệt vọng.

Nghe Lâm Kính Hoà nói xong, Thuý liễu có vẻ kích động vô cùng, nghẹn ngào nói: “Cuối cùng cũng sắp kết thúc, ở trên tàu này lâu như vậy, tôi sắp phát điên rồi.”

Lâm Kính Hoà lại hỏi: “Em ấy thế nào rồi? Còn nôn nữa không? Hôm nay lúc ta dạo quanh Hương Cảng có mua thuốc say tàu xe, nếu em ấy còn khó chịu thì cho em ấy uống.”

“Hôm nay tiểu thư khá hơn nhiều rồi, rất có tinh thần, còn đứng trên boong tàu rất lâu, hai ngày trước suýt thì doạ tôi chết khiếp, cho rằng cô ấy…” Nói tới đây, Thuý Liễu như sắp bật khóc nức nở.

Lâm Kính Hoà trấn an nói: “Em ấy là người phúc lớn mạng lớn, không cần lo lắng đâu.”

Thuý Liễu lên tiếng, bảo: “Nhưng sáng nay sau khi tỉnh lại, tiểu thư có hơi kỳ lạ.”

Lâm Kính Hoà hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”

Thuý Liễu nói: “ Hôm nay tiểu thư tỉnh lại không hề mắng tôi câu nào, hơn nữa khẩu âm nghe cũng lạ lắm.”

Lâm Tập Tập nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, khẩu âm đúng là không giống với người Giang Tô như Thuý Liễu.

Lâm Kính Hoà cũng nghi ngờ nói: “Vậy mà lại không mắng cô, đúng là hiếm có.”

Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn họ nhất định không đoán được Lâm Vãn đã bị xuyên qua, nói xong, Lâm Kính Hoà mở cửa ra ngoài, Thuý Liễu thu dọn đồ đạc rồi cũng leo lên giường.

Lâm Tập Tập ở trong chăn cười khổ, cô không chỉ là em gái của boss phản diện, mà còn là đại tiểu thư tính tình cực kém, gây sự vô cớ, tuỳ hứng làm bậy. Người khác du học là đi học tri thức, Lâm Vãn đi du học là để theo đuổi đàn ông, thiếu gia nhà họ Bạch mà cô ái mộ muốn đi du học, cô liền làm loạn lên muốn đi theo, sau đó Bạch thiếu gia kết hôn ở nước ngoài, cô chỉ có thể mặt mũi xám xịt trở về.

Lâm Tập Tập nghĩ: Đây hẳn là lần xuyên không bi thương nhất trong lịch sử xuyên không!

_____

Bàn khấu: loại cúc áo của người Trung Quốc, thường thấy trên các loại áo truyền thống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK