Thật sự không còn cách nào khác, người đàn ông chỉ có thể chấp nhận đề nghị của Lâm Tập Tập, cầm váy đi vào nhà vệ sinh thay, váy có kiểu dáng công chúa châu Âu, tà váy dài chấm đất, lưng áo phía sau dùng dây lưng siết chặt, miễn là anh mặc vừa thì cô có thể điều chỉnh độ co giãn của dây lưng.
Qua mười phút, cuối cũng người đàn ông cũng đi ra, anh thực sự mặc chiếc váy đó vào, nhưng bởi vì khung xương rất lớn cho nên thoạt nhìn cường tráng đến doạ người, nếu có cô gái nào có dáng người như vậy thì khả năng không gả đi được.
Lâm Tập Tập đi tới thắt dây lưng phía sau cho anh, nhìn nhìn thành quả, rồi lại tìm cho anh một cái áo choàng, khoác lên mới miễn cưỡng che được bả vai cứng cáp của anh, sau đó lại cột tóc cho anh, Lâm Tập Tập cảm thấy với thái độ phục vụ của mình, lấy một cái đồng hồ quả quýt Patek Philippe của anh là không hề đắt!
Cuối cùng, một đại soái ca đẹp trai toả nắng bị cô làm cho thành một ả đàn bà xấu xí doạ người! Lâm Tập Tập tỏ vẻ hài lòng với kiệt tác của mình.
Mà người đàn ông bị cô dày vò, cuối cùng cũng từ kinh hãi mà chậm rãi trở nên bình tĩnh, khi cô tuyên bố hoàn thành, anh còn đứng dậy lịch sự nói cảm ơn.
Lâm Tập Tập cố gắng nhịn cười, xua xua tay: “Chúc anh thành công.”
Người đàn ông gật gật đầu, cũng không nhiều lời, xoay người đi ra cửa, mở ra một khe nhỏ quan sát tình hình bên ngoài, phát hiện không có người tuần tra liền nhanh chóng lắc mình đi ra.
Lâm Tập Tập chậm rãi đi ra cửa, cách một cánh cửa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, không nghe được gì cả, vì thế mới khoá trái cửa lại rồi đi đến bên cửa sổ nhìn lén, đợi một hồi lâu, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ cao lớn vội vàng ra khỏi khách sạn, đi đến cây cầu Ngoại Bạch Độ(1) phía đối diện. Thật ra, muộn như này mà lại có một cô gái đi ngoài đường cũng thật kỳ lạ, không ngoài dự đoán, anh vừa đi thì phía sau đã có người phát hiện ra mà đuổi theo.
Cầu Ngoại Bạch Độ
Ánh sáng nơi đó quá mờ, Lâm Tập Tập chẳng nhìn thấy gì cả.
Rời khỏi cửa sổ quay lại mép giường, đồng hồ quả quýt tinh xảo lặng lẽ nằm trên tủ đầu giường, Lâm Tập Tập cầm lên nhìn, có chút yêu thích không nỡ buông tay, lúc lơ đãng lật đến mặt trái, cô vội vàng giơ sát lên nhìn, trên đó có một dòng chữ “Quý” khắc mờ.
Quý!
Trong truyện của cô chỉ có một họ Quý duy nhất, đó chính là họ nhà nam chính Quý Du Hồng!
Vậy nên người đàn ông ở cùng phòng với cô suốt mấy tiếng thật ra là nam chính dưới ngòi bút của cô? Là nam chính, bạn thời thơ ấu của nữ chính, cùng đi Châu Âu du học, sau lại suýt chút nữa bị cô viết cho chết bi thảm trên chiến trường?
Trong truyện xác thật là có đề cập tới Tần Mộng phát hiện Quý Du Hồng bị thương, truy hỏi ra mới biết anh tham gia vào một vụ án sát người Nhật, vì đồng đội sơ ý dẫn đến thất bại, anh mới bị thương, đang chạy trốn thì được người có lòng tốt tương trợ, vì vậy mới có thể thuận lợi chạy thoát.
Lâm Tập Tập tặc lưỡi, không ngờ mình mới đó mà đã tham dự vào tình tiết truyện, còn không cẩn thận mà trở thành người có lòng tốt.
Nhìn Quý Du Hồng ở khoảng cách gần, dường như có mị lực hơn so với những gì cô miêu tả bằng câu văn, đáng tiếc, người như vậy mà cô lại an bài cho một cái kết cục bi thảm. Tuy rằng chương mới nhất cuối cùng mà cô viết anh chỉ mới bị trọng thương, nhưng trong hoàn cảnh gian nan như vậy, thân bị trọng thương căn bản là cách cái chết không còn xa nữa, chương sau đáng lẽ là ngày mà anh chết, chỉ là cô còn chưa kịp viết đã xuyên qua đây.
Lâm Tập Tập để đồng hồ quả quýt lại trên ngăn tủ, đứng dậy thu dọn quần áo dính máu mà Quý Du Hồng để lại, bọc chúng vào một cái bao, ngẫm lại thấy không thể tuỳ tiện ném đi, chỉ có thể nhét nó vào trong rương, đợi khi rời khỏi nơi này rồi tìm cơ hội ném đi.
Lăn lộn một phen đã gần sáng rồi, Lâm Tập Tập nằm lên giường, hồi tưởng về sự việc xảy ra đêm nay, trằn trọc không ngủ được, gần sáng sớm mới mơ màng thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã hơn 9 giờ sáng, Lâm Kính Đình bảo người phục vụ lên giúp cô lấy hành lý xuống, đợi bọn họ ăn sáng xong sẽ về Tô Thành ngay, lão thái thái ở nhà đã mong đến dài cổ rồi.
Đưa hành lý cho người phục vụ mang xuống, Lâm Tập Tập rửa mặt xong thì xuống nhà ăn tìm Lâm Kính Đình ăn sáng, hôm nay cô mặc một bộ âu phục, trong mắt Lâm Kính Đình lại chẳng ra làm sao, chỉ thấy anh ta ghét bỏ nói: “Không giống cô nương gì cả, giống con nhóc giả trai.”
Lâm Tập Tập híp mắt cười: “Cũng khá mà, rất tuấn tú.”
“Hoá ra anh bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để cho em đi học mấy thứ lung tung rối loạn này à.”
Lâm Tập Tập nhìn bữa sáng tinh xảo đầy bàn, tâm trạng rất tốt, cũng không so đo với anh ta, anh ta nói thì nói, cô cứ ăn thôi.
Sáng hôm nay bạn gái của Lâm Kính Đình không xuất hiện, có lẽ cũng chỉ là bạn tình một đêm thôi, nhưng xem vẻ mặt túng dục quá độ của Lâm Kính Đình, hẳn là đêm qua chơi khá phóng túng.
Ăn sáng xong, hai người ngồi trên chiếc xe Ford ngày hôm qua rời Thượng Hải.
Khi xe ra khỏi trung tâm Thượng Hải, phong cảnh bên đường dần trở nên hoang vắng cằn cỗi, đường cũng không dễ đi, con đường không rộng lắm lại còn gồ ghề, xe xóc nảy cả đoạn đường, rung lắc như lúc ở trên thuyền làm Lâm Tập Tập choáng váng đầu óc.
Nhàm chán ngồi gần hai tiếng đồng hồ, xe mới tiến vào địa giới Tô Thành, con đường cũng theo đó mà trở nên bằng phẳng hơn, từ trước đến nay Tô Thành vẫn luôn là nơi đông đúc và giàu có, ngồi trong xe ngước nhìn lên, đủ loại nhà cửa san sát nối tiếp nhau mang theo vẻ đẹp quyến rũ của Giang Nam, khắp nơi đều là cầu nhỏ nước chảy, liễu xanh lả lướt.
Nếu so sánh Thượng Hải như các cô gái quần áo thời thượng, tô son điểm phấn thì Tô Thành lại là một vị tiểu thư khuê các đoan trang thanh tú, ôn nhu yêu kiều. Mỗi nơi có một phong cách và vẻ đẹp riêng, nhưng Lâm Tập Tập rõ ràng là thiên vị người sau hơn, dù sao thì cô cũng từ đô thị hiện đại đến nơi rừng rú, thích nhìn cảnh sắc trù phú truyền thống hơn.
Xe chạy dọc theo đường sông tiến vào nội thành, đi qua một cây cầu đá lớn, con đường phía trước có cảm giác rộng mở thông thoáng hơn, một bên đường vẫn là sông, bên còn lại là bức tường dài màu trắng. Chiếc xe vẫn luôn tiến về phía trước nhưng vẫn không đi đến được điểm cuối của bức tường.
Lâm Tập Tập nghĩ thầm liệu đây có phải là ngôi nhà cũ rộng gần 20 mẫu của nhà họ Lâm trong truyện không?
Lâm Kính Đình buồn cười mà ngó Lâm Tập Tập đang ngây ngẩn nhìn bức tường, nói: “Cuối cùng cũng về đến nhà rồi, vui đến nỗi đần luôn à?”
Đúng là cô đần rồi, bị doạ cho đần luôn, gần hai mươi mẫu đất rộng hơn mười ngàn mét vuông, lúc cô viết chỉ nghĩ muốn thể hiện sự xa hoa của nhà họ Lâm thôi, viết là một chuyện, nhưng tận mắt trông thấy lại là một chuyện khác, thật sự là quá sốc rồi.
Xe ngừng tại cửa chính Lâm trạch, cửa lớn đã sớm mở rộng, vài gia đinh người hầu đã chờ ở cửa, đứng đầu chính là một người đàn ông lớn tuổi với chòm râu dê và trường quái(2) xám, hẳn là đại quản gia Lâm Hoà của Lâm trạch, bởi vì nhận được sự tín nhiệm của Lâm lão gia nên rất có địa vị ở nhà họ Lâm, ngay cả Lâm Kính Đình cũng phải gọi ông ta một tiếng Hoà thúc.
Trường quái
Nghênh đón tiểu thư cũng phải phô trương lớn như vậy, có thể thấy cô tiểu thư này được cưng chiều thế nào trong nhà.
Lâm Tập Tập vừa xuống xe, lão quản gia đã tiến lên chắp tay thi lễ, nói: “Vãn tiểu thư, cuối cùng cô cũng đã bình an trở lại, lão nô thật hạnh phúc!”
Lâm Tập Tập tủm tỉm chào hỏi ông ta: “Hoà thúc, trông thúc vẫn mạnh khoẻ như ngày nào.”
“Già rồi già rồi.” Lão quản gia xua xua tay, nói: “Tiểu thư mau vào phòng đi, phu nhân rất mong ngóng cô đấy, hôm nay trời chưa sáng đã dậy rồi.”
Lâm Kính Đình đứng ở xe vẫy tay với người hầu: “Thuý Liễu Thuý Bình, bảo người đem hành lý của tiểu thư về viện của cô ấy.”
Thuý Liễu cùng đi du học, Lâm Tập Tập hiển nhiên là nhận ra, còn người hầu tên Thuý Bình lại cao gầy hơn Thuý Liễu một chút, ngũ quan tinh tế, rất có nét của một mỹ nhân, Lâm Tập Tập không khỏi nhìn thêm vài lần.
Lâm Kính Đình phân phó xong liền dẫn Lâm Tập Tập và lão quản gia vào.
Kiến trúc Lâm viên chú trọng cách bài trí và sắp xếp không gian, để cho mỗi một cái cây, mỗi một mảnh ngói đều có thể tự tạo nên cảnh sắc, trong vườn có rất nhiều bức tường, ô cửa sổ và cửa nối các sân, Lâm Tập Tập an tĩnh đi theo sau Lâm Kính Đình, chỉ là hành lang thôi đã thiếu chút nữa làm cô choáng váng.
Còn chưa vào đại sảnh của nhà chính đã nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền ra, nghe tiếng kia hẳn là có không ít người.
Tuy rằng nhất thời Lâm Tập Tập không có cách nào nhìn ra vai vế của mỗi người, nhưng thiết lập bối cảnh đại khái của gia đình Lâm Kính Đình vẫn biết rõ ràng.
Nhà họ Lâm là một gia tộc lớn, thế hệ cha của Lâm Kính Đình có bốn người anh em, cha anh ta đứng thứ nhất, đến thế hệ của Lâm Kính Đình thì có rất nhiều anh chị em họ, những ngày lễ tết mà tụ tập lại thì các trưởng bối đều thường không nhớ nổi tên bọn tiểu bối.
Trước đừng nói ai khác, riêng nhà của Lâm Kính Đình đã có rất nhiều người rồi, cha anh ta cưới một thê ba thiếp, chính thê và tiểu thiếp cạnh tranh nhau, ai cũng sinh cho nhà họ Lâm một đứa con. Lâm Kính Đình và Lâm Tập Tập là con vợ cả, nhị phòng có một đứa con trai, tam phòng giống vợ cả một trai một gái, tứ phòng một trai hai gái.
Cho nên chỉ riêng tiểu bối trong nhà bọn họ đã có 8 người.
Lâm Kính Đình tất nhiên là anh cả, Lâm Tập Tập và anh ta tuy cùng mẹ nhưng lại cách anh ta gần 20 tuổi, đứng thứ bảy trong đám anh chị em, em gái nhỏ nhất cũng chỉ nhỏ hơn cô hai tháng mà thôi.
Là con vợ cả lại là con gái nhỏ trong nhà, Lâm tiểu thư ở trong nhà có thể nói là nhận mọi sự cưng chiều, người như vậy mà lại vì một gã đàn ông chạy đến nơi ngàn dặm xa xôi để du học, Lâm Tập Tập đột nhiên cảm thấy thiết lập lúc trước của mình về người này có phải không hợp lý hay không?
Lâm Tập Tập đi theo Lâm Kính Đình vào đại sảnh, đại sảnh rất rộng, trên tường treo một bức tranh thuỷ mặc thanh tùng(3), hai bên treo câu đối: Cần cù thiên hạ không việc khó, nhường nhịn gia đình có ấm êm.
Tranh thuỷ mặc thanh tùng
Bên dưới bức tranh là một bàn thờ, hai bên bàn thờ là hai giàn hoa, bên trên là những bồn hoa màu xanh lục tinh xảo, trước bàn thờ là một bàn thờ bát tiên, hai bên là ghế thái sư, ghế thái sư bên tay phải là một phụ nhân quần áo sang trọng đẹp đẽ, có khuôn mặt phúc hậu, khoảng hơn 50 tuổi, trang điểm, tóc chải bằng dầu trà óng ả, tóc búi sau đầu, bên sườn cài một đoá hoa tươi của mùa này.
Xem tư thế kia, hẳn là lão phu nhân, chủ mẫu Lâm gia, Lâm lão gia mất từ sớm, Lâm Kính Đình lại hiếu thuận cho nên Lâm lão phu nhân rất có tiếng nói trong nhà.
Trong phòng khách kê hai hàng ghế và bàn nhỏ song song, trên ghế có mấy phụ nhân, hẳn là ba vị thiếp của Lâm lão gia, bởi vì không phân nhà, vẫn ở tại nhà cũ, nên phía sau nhóm phụ nhân là con của các bà ấy, cũng chính là anh chị em của Lâm Tập Tập.
Thoạt nhìn, phòng khách thật sự náo nhiệt.