Buồn cười, Lương Bình đế lấy Cấm Vệ quân ra chơi đùa thì thôi, dù sao là quân đội tư nhân của hắn, Diệp Khuynh lập đội lão binh cũng không bị nói gì, nhưng nếu chọn tướng lĩnh quân đội ra chơi cưỡi ngựa đánh bóng, bị người khác dâng tấu vạch tội thì xong, Nguyên phi còn đang như hổ rình mồi ngôi vị Hoàng hậu của nàng kia!
Rất nhanh, đội Lương Bình đế đánh bại tất cả các đội của vương công quý tộc, tính lại, phát hiện chỉ cần hạ nốt đội Lúc bại lúc thắng của Hoàng hậu là lấy được danh hiệu đệ nhất Đại Lương.
Lúc đó bốn biển thái bình, dân giàu quốc mạnh, các vương công đại thần rảnh rỗi không có việc gì làm, ồn ào muốn một trận đế hậu quyết đấu, lén đặt cược rất nhiều.
Lương Bình đế động tâm, nhưng vẫn biết trước trưng cầu ý kiến Hoàng hậu, Diệp Khuynh tất nhiên không có ý kiến gì, đã sớm chờ Lương Bình đế mở miệng, mục đích chủ yếu khiến nàng lập đội chính vì đánh thẳng vào mặt Lương Bình đế.
Không phải ngươi tự hào vô địch sao, Bách chiến bách thắng sao, kết quả lại bại bởi đội Lúc chiến lúc thắng, về sau lấy đâu mặt mũi ra ngoài rêu rao!
Mỗi lần Diệp Khuynh tưởng tượng ra vẻ mặt Lương Bình đế lúc thua trận, là sảng khoái chẳng khác nào ba ngày khát nước được uống một chén canh đậu xanh ướp lạnh lớn.
Huống chi đến thương lượng thì đến thương lượng, mang theo Nguyên phi đến cùng tính làm gì, rõ ràng đang khiêu khích.
Lập tức chọn một ngày trời trong nắng ấm, lại là ngày bách quan hưu mộc, Lương Bình đế dứt khoát đặt nơi thi đấu tại khu săn bắn Hoàng gia ngoài thành, phàm là người có mặt mũi ở Lương Kinh đều đến xem xét.
Diệp Khuynh mặc triều phục Hoàng hậu sánh vai ngồi cùng Lương Bình đế, từ trên cao nhìn xuống Nguyên phi mặt khó chịu, miễn bàn thư thái cỡ nào — cho dù Nguyên phi có được sủng, mà tại hoàn cảnh thế này người được ngồi bên cạnh Lương Bình đế chỉ có chính cung Hoàng hậu!
Vạn nhân chú mục, trận đấu chính thức bắt đầu.
Ngoài dự kiến mọi người, đội Lúc bại lúc thắng của Hoàng hậu không bị chèn ép nghiêng về một bên mà ngược lại, hai bên đối kháng vô cùng kịch liệt.
Mãi đến khi kết thúc nửa trận, điểm số song phương vẫn bằng không.
Nửa trận sau, đổi sân, không ai chú ý đến, Diệp Khuynh lặng lẽ ra hiệu bằng tay, lão binh dẫn đầu đội Lúc bại lúc thắng mịt mờ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngay từ lúc bắt đầu nửa trận sau, các lão binh bắt đầu lao mạnh lên như không muốn sống, bụi đất tung bay chặn tầm mắt mọi người.
Cùng với tiếng ngựa hí, từng trận kêu rên từ trong màn khói bụi truyền tới, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết bên trong phát sinh chuyện gì.
Lương Bình đế căng thẳng đứng lên, hai tay nắm chặt, mắt trừng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ bụi mù mịt nhất, nơi đó không biết xảy ra việc gì, tiếng ngựa hí càng lúc càng lớn.
Rất nhanh mưa bụi tan đi, mọi người rốt cuộc thấy rõ tình cảnh giữa sân, cả đám há hốc miệng, vẻ mặt không tin nổi.
Chỉ thấy chính giữa sân, từng con tuấn mã nằm trên đất, cổ ngẩng cao, kêu hí không ngừng, rõ ràng đã bị gãy chân.
Các kỵ sĩ lấy ngựa làm đường ranh giới, hai mắt trợn tròn, giằng co với nhau.
Lương Bình đế nổi giận, rống lên: “Đáng chết! Các ngươi dám!”
Khó trách hắn tức giận, đội mã cầu (cưỡi ngựa đánh bóng) của hắn, tất nhiên kỵ sĩ là tinh anh ngàn chọn vạn tuyển, ngựa thì càng trân quý, mỗi một con đều bỏ giá cao mua từ Đại Uyên xa xôi, mồ hôi chảy ra lúc chạy xuôi theo bộ lông màu đỏ, dưới ánh mặt trời chẳng khác nào máu tươi, tên gọi Hãn huyết bảo mã, mỗi con là trân bảo hiếm có.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân đội mã cầu của Lương Bình đế hơn xa người khác, ngoại trừ bậc đế vương, ai có quyền thế như vậy, một đội mã cầu kiếm đủ mười hai con Hãn huyết bảo mã, người bình thường có một con đã xem như vật báu, cưỡi cũng không nỡ.
Tam ca Diệp Khuynh có một con, Đại ca Nhị ca đỏ mắt cực kỳ, nhân lúc lão Tam không ở nhà cũng chỉ dám len lén xem xét, mà không dám cưỡi lên.
Hiện tại hay rồi, mười hai con ngựa nằm ngay ngắn chỉnh tề, cho dù nối lại chân cũng sẽ không có được tốc độ như trước kia!
Cho nên Lương Bình đế mới nổi giận như vậy.
Diệp Khuynh không hề nghi ngờ, đế vương mất đi lý trí sẽ lập tức hạ lệnh xé các lão binh đội mã cầu của nàng thành từng mảnh nhỏ.
Toàn sân yên lặng như tờ, cho dù gián thần (bề tôi can gián) chính trực đến mấy cũng sẽ không chọn lúc này chọc vào đế vương.
Giữa khung cảnh tĩnh lặng, tiếng thở Lương Bình đế càng lúc càng nặng, giống một mãnh hổ chuẩn bị lao xuống, Diệp Khuynh nhìn từ trên, rõ ràng thấy được vẻ vui sướng khi người khác gặp họa trong mắt Nguyên phi.
Lương Bình đế môi mỏng khẽ nhếch, tay phải cuối cùng giơ lên cao, bên người hắn là một đám quân sĩ thiết huyết chỉ nghe theo mệnh lệnh đế vương, ngựa dưới chân bọn họ nóng nảy rảo bước, chỉ chờ tay phải Lương Bình đế hạ xuống, toàn bộ sân thi đấu, ngoại trừ đồng nghiệp mình sẽ chẳng còn người nào sống.
Thời điểm nguy kịch, Diệp Khuynh đứng lên, đại lễ bào Hoàng hậu màu vàng sáng bị gió thổi bay phấp phới, giọng nói nàng trong trẻo mà lạnh lùng, vang vọng toàn sân: “Ngô Thông, quân sĩ đệ Tam doanh thuộc Ngũ kỳ Hắc Hổ quân, chiến dịch bến đò Hoài Âm giết ba kẻ địch, chiến dịch Đồ Gia Bảo phụ trách cản phía sau, nguy hiểm đường tơ kẽ tóc mà vẫn còn sống —“
Hô hấp Lương Bình đế càng nặng hơn, tay phải lại chậm chạp không hạ xuống.
Diệp Khuynh ngâm nga hơn mười chiến dịch lớn nhỏ quân sĩ tên Ngô Thông kia từng trải qua, chính giữa sân, một lão binh trong đội Lúc thắng lúc bại đột nhiên bước lên, quỳ một gối hướng về phía Lương Bình đế, cất cao giọng: “Bảo vệ Đại Lương ta! Trăm chiến không hối!”
Tay phải Lương Bình đế từ từ hạ xuống, giọng Diệp Khuynh vẫn đang tiếp tục, “Chu Phong! Quân sĩ đệ Tứ doanh thuộc Tam kỳ Hắc Hổ quân —“
“Trần Tam Bảo, quân sĩ Thiết Ưng vệ trực thuộc Tiên Phong doanh —“
Mười hai vị lão binh đội Lúc thắng lúc bại, mỗi người đều đã trải qua hơn trăm chiến dịch, Diệp Khuynh chỉ chọn bảy tám trận quan trọng để nói, mỗi lần nói xong lại có một quân sĩ quỳ gối về phía Lương Bình đế, cao giọng khí phách giống như đang tuyên thệ: “Bảo vệ Đại Lương ta! Trăm chiến không hối!”
Bất tri bất giác, sự phẫn nộ trên mặt kỵ sĩ Ngự Lâm quân dần dần tan biến, thay vào đó là sự khâm phục cùng kích động — Ngự Lâm quân tuy rằng tinh nhuệ, nhưng phần lớn là con cháu hoàng thân quốc thích trong kinh, ít có cơ hội lên chiến trường.
Đến khi chiến tích của vị lão binh trải qua trăm chiến được Diệp Khuynh đọc xong, mỗi một tiếng “Bảo vệ Đại Lương ta! Trăm chiến không hối!” phảng phất vẫn đang xoay quanh sân, làm người nghe kích động không thôi!
Diệp Khuynh tiến lên một bước, tay phải nắm lại, giơ lên cao, dùng hết sức lực trong lồng ngực, cao giọng hét: “Bảo vệ Đại Lương ta! Trăm chiến không hối!”
Bách quan như vừa tỉnh mộng, các võ tướng hai tay nắm chặt, ngửa mặt lên trời hét dài, quan văn thì phỏng theo Diệp Khuynh cũng giơ nắm tay lên cao, hét lên, ống tay áo hạ xuống lộ ra cẳng tay trắng, nhiều cẳng tay hợp lại thành rừng, trên cao nhìn xuống chẳng khác nào đồng tâm hiệp lực, sức người lớn mạnh!
Vương công, hoàng thất, văn thần võ tướng, ngay cả gia quyến bọn họ, toàn bộ quỳ xuống hướng về Lương Bình đế: “Bảo vệ Đại Lương ta! Trăm chiến không hối!”
Diệp Khuynh là người cuối cùng quỳ xuống, Lương Bình đế cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên, “Nàng, được lắm.”
Dừng lại, Lương Bình đế bổ sung: “Hoàng hậu của trẫm.”
Lương Bình đế duỗi tay, Diệp Khuynh thức thời thả tay lên, đế hậu sóng vai đứng, quần thần phía dưới lại đổi khẩu hiệu: “Ngô Hoàng vạn tuế, Hoàng hậu vạn tuế!!”
Hai câu này không biết vang vọng bao lâu, Lương Bình đế giơ một tay lên, mọi người miễn cưỡng bình tĩnh lại, nín thở yên lặng nghe: “Trẫm có tội, trầm mê chơi đùa, không chí tiến thủ —“
Quần thần sợ hãi, cả đám kinh hãi kêu lên: “Hoàng thượng!” “Hoàng thượng!!”
Lương Bình đế phất tay, ngăn trở tiếng quần thần, nói tiếp: “Hôm nay Hoàng hậu giúp trẫm thức tỉnh, trẫm nên chăm lo việc nước, hùng dũng tiến tới, Đại Lương ta chắc chắn trở thành thiên hạ đệ nhất cường quốc, vạn quốc triều cống, láng giềng phục tùng, các vị ái khanh, có nguyện đồng hành cùng trẫm?!”
“Nguyện ý!” “Nguyện ý!!” “Chúng thần nguyện ý!!!”
Tiếng hô như dời núi lấp biển vang lên, Diệp Khuynh xem khuôn mặt Nguyên phi gần như vặn vẹo bên dưới, biết ngôi vị Hoàng hậu mình được củng cố, ít nhất thời gian tới Nguyên phi đừng hòng đấu lại nàng!
Ngày đó các kỵ sĩ tham đấu đều được Lương Bình đế trọng thưởng, mười hai con Hãn huyết bảo mã cũng được hắn dặn đưa đi trị liệu, ngay tại chỗ thưởng cho mười hai vị tướng lãnh trẻ tuổi, huynh trưởng Diệp Khuynh cũng có tên.
Từ đó về sau, Lương Bình đế quả nhiên thu lại không ít thú vui, chăm lo việc nước, quốc lực Đại Lương phát triển không ngừng.
Không còn ai dám cười nhạo đội mã cầu Lúc bại lúc thắng, không thấy đám liều mạng kia ngay cả Hãn huyết bảo mã của Hoàng đế cũng dám đánh gãy chân sao!
Ai dám trực tiếp đối nghịch bọn họ!
Thanh danh Hiền hậu của Diệp Khuynh cũng được dựng lên, đều nói Diệp Hoàng hậu cực kỳ hiền lành, khổ tâm vất vả, chỉ vì khuyên can đế vương chuyên tâm triều chính không tiếc lấy thân phạm hiểm, đích thân tuyển chọn lão binh trăm chiến, trong trận thi đấu đánh gãy chân Hãn huyết bảo mã đế vương yêu quý, cũng tại lúc đế vương thịnh nộ cao giọng ngâm nga chiến công hiển hách từ phần đông lão binh trăm chiến, cảm động thiên địa, câu “Bảo vệ Đại Lương ta! Trăm chiến không hối!” cũng thành khẩu hiệu xung phong trong quân.
Ai ngờ rằng ý định ban đầu của Diệp hoàng hậu chỉ là khiến Lương Bình đế khó chịu, đánh vài cái tát thật vang vào mặt đế vương thôi!
Có điều, nếu biết vì trận mã cầu này dâng lên phong trào thượng võ, khiến nam tử tráng niên Diệp gia chết gần hết, Diệp Khuynh tình nguyện mình lúc trước giấu tài, cho dù bị Nguyên phi đạp lên mặt thì sao, chẳng lẽ quan trọng hơn tính mệnh cha huynh!
Đáng tiếc sau này tiến triển vượt quá xa Diệp Khuynh dự kiến, nàng sớm biết Lương Bình đế hùng tài đại lược, lại không ngờ rằng mình chính là người thức tỉnh tâm đế vương trong hắn.
Diệp Khuynh đắm chìm trong hồi ức, có chút hoảng hốt, cho đến khi nghe thấy tên mình mới lấy lại tinh thần, cười xin lỗi Phó thị, Diệp Khuynh nhẹ giọng nói: “Vừa rồi nghĩ phương thuốc hơi thất thần, mợ đã nói gì?”