Từ thị ngây ngẩn cả người, tiếp theo Diệp Khuynh thi lễ với thím Trương thị, “Thím thì sao? Trong phủ nhiều việc phức tạp, nên lấy thân thể làm trọng.”
Từ thị cũng sửng sốt, thiếu nữ ý cười trong suốt trước mắt vẫn là thiên kim quý nữ mắt cao hơn đỉnh nhà mình sao?!
Diệp Khuynh mỉm cười, nói thật, mấy ngày đầu lúc nàng mới trở thành Diệp Khuynh có chút khó thích ứng với thân phận mới, tuy thân phận Diệp Khuynh rất cao, nhưng so với Hoàng hậu thì vẫn kém không biết bao nhiêu bậc.
Ít nhất toàn bộ phu nhân thái thái Lương Kinh, bao gồm cả lão tổ tông các phủ công hầu bá, không một ai có tư cách để Diệp Khuynh quỳ gối.
Nhưng mà dạo một vòng ở Đoạn gia nhà cậu, lại trải qua vụ việc Lâm Đống, Diệp Khuynh rốt cuộc điều chỉnh xong tâm tình, tự nhiên chào hỏi các trưởng bối trong nhà.
Dù Trương thị, Từ thị làm việc thế nào, nàng làm vãn bối không thể có chỗ nào thất lễ!
Như Diệp Khuynh, một cô nương hoàng hoa khuê nữ chưa gả, thường ngày rất ít cơ hội ra ngoài xã giao, hơn nữa phần lớn lui tới với các nữ hài cùng tuổi, các phu nhân thái thái khác nếu muốn biết phẩm hạnh nàng, tất nhiên phải dò hỏi từ Từ thị và Trương thị, cho nên lời bình của hai người kia, thật ra rất quan trọng với nàng.
Ít nhất ngoài mặt, Diệp Khuynh tuyệt đối không thể để người khác bắt được nhược điểm.
Diệp Khuynh chủ động làm thân quá mức rung động, thậm chí Trương thị và Từ thị đều chưa lấy lại tinh thần, mà Diệp lão Thái quân ngồi trên thì bắt đầu phát tác tính khí, bà tùy tiện cầm cây gãi lưng bên cạnh, quăng về phía hai cháu gái khác, mắng: “Quy củ học cho chó ăn rồi hả, nhìn tỷ tỷ các ngươi làm thế nào! Còn không biết vấn an Trưởng tỷ!”
Hai đường muội Diệp Vân, Diệp Như bất mãn bĩu môi, không tình nguyện bước lên, lần lượt hành lễ với Diệp Khuynh, Diệp Khuynh cười mỉm, theo nàng thấy đây chỉ là hai tiểu bối, nàng còn chưa đến mức so đo với hai tiểu bối, có điều bầu không khí Diệp gia xác thực phải sửa lại!
Nói đến cùng căn nguyên vẫn ở Diệp khuynh, nàng thượng bất chính, hai đường muội hạ tất loạn là đương nhiên!
Như lần trước, cô cô Diệp Quý phi tặng tráp cung hoa từ trong cung cho vài cháu gái, bởi vì Diệp Khuynh đi phủ Hộ Quốc Tướng quân không ở nhà, hai đường muội chọn trước, kết quả nàng ghét bỏ số còn lại!
Trong nhà mỗi quý làm quần áo mới cũng vậy, Diệp Khuynh luôn chọn quần áo chất liệu trước, bộ nàng nhìn trúng phải là độc nhất, hai đường muội không được phép làm giống, độc tài cực điểm!
Bất luận không thích nàng ra sao, thực tế hai đường muội cố ý vô tình đều học Diệp Khuynh, một thiên kim quý nữ được tùy ý làm bậy, quả thật có tư cách khiến người khác đố kị.
Diệp Khuynh cầm lấy tay hai đường muội, ý cười dịu dàng: “Vừa khéo, từ chỗ mợ về, tỷ cầm theo ít lễ vật cho hai muội muội.”
Diện mạo Diệp Vân cùng Diệp Như là điển hình Diệp gia, mày rậm, mắt to, ngũ quan đoan chính, bởi vì nhỏ tuổi có thể nói thanh tú đáng yêu, mà không thể coi đặc biệt xinh đẹp.
Da Diệp Vân trắng hơn, còn vóc người Diệp Như cao gầy, sở thích hai đứa cũng trái ngược hoàn toàn, Diệp Vân thích thơ từ tranh chữ, Diệp Như thích cưỡi ngựa săn bắn.
Hai người nghe thấy Diệp Khuynh nói có lễ vật cho các nàng đều nhướng mày, trước kia Diệp Khuynh tuy khinh thường Trương thị, mà vẫn thỉnh thoảng chiếu cố hai đường muội một chút.
Gọi là chiếu cố thực ra lấy mấy đồ nàng không thích làm lễ vật cho Diệp Vân Diệp Như thôi.
Bởi vì Diệp Khuynh là đích tôn đích nữ, cơ hội tiến cung hơn các nàng nhiều, cô cô Diệp Quý phi ban cho gì đó, Diệp Khuynh chọn trước, số còn lại mới thuộc về hai đường muội.
Tình huống như vậy, cho dù được thứ gì tốt cũng chỉ đồ thừa của Diệp Khuynh, đều là quý nữ phủ Quốc công, ai vui mừng cho nổi!
Diệp Khuynh nhìn thấu tâm tư hai đường muội nhưng không vạch trần, nói thật ra, nàng một đường thăng chức từ Thái tử phi đến Hoàng hậu, Hoàng Thái hậu, không biết bao nhiêu thứ tốt chảy qua tay nàng, tùy tiện để lậu vài món cũng khiến vốn riêng Diệp Khuynh phong phú hơn nhiều những người đồng lứa, chọn bừa chút lễ vật đi phủ Đại Học sĩ đủ để dỗ người Đoạn gia vui mừng.
Đối với ngoại vật, nàng quả thật không để vào mắt.
Diệp Khuynh vẫy tay với Phỉ Thúy cách đó không xa, Phỉ Thúy ôm hai tráp gỗ, chần chờ cọ xát mãi mới đi lên, nhìn bàn tay Diệp Khuynh vươn ra, do dự, cuối cùng đánh bạo nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, thật sự phải cho Tam cô nương Tứ cô nương tranh chữ của tiểu Đoạn Trạng Nguyên sao!”
Diệp Khuynh buồn cười xem tiểu thị nữ nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đau lòng không nỡ buông, giơ tay gõ vào trán nàng, “Bướng bỉnh, còn không lấy ra!”
Diệp Vân Diệp Như bên cạnh đã ngây người, nhìn nhau như mộng du, vừa rồi không nghe lầm chứ? Tranh chữ của tiểu Đoạn Trạng Nguyên?!
Ngay cả Từ thị cùng Trương thị cũng động tâm, hai phụ nhân tha thiết ngóng trông hộp gỗ Phỉ Thúy không tình nguyện giao vào tay Diệp Khuynh.
Khắp phòng người duy nhất có thể duy trì trấn định chỉ có mỗi Diệp lão Thái quân, bà nhíu mày oán trách: “Tiểu Đoạn Trạng Nguyên tuy là thân thích, mà chung quy vẫn quy về ngoại nam, thơ họa tự con giữ lại thưởng thức thì thôi, sao có thể đem tặng hai muội muội!”
Trương thị như bừng tỉnh trong mộng, vội vàng chạy đến, khẩn cấp nói: “Đúng rồi đúng rồi, vẫn nên để mẫu thân bảo quản hộ hai đứa đi!”
Diệp Như tay mắt lanh lẹ cướp một cái vào tay, Diệp Vân chậm nửa nhịp chỉ có thể ai oán trừng Trương thị, “Mẫu thân, đây là lễ vật tỷ tỷ tặng nữ nhi, mẫu thân không biết xấu hổ cứ thế đến cướp là sao!”
Trương thị đỏ mặt, tay lại cầm chắc hơn: “Ta đây là thay mấy đứa bảo quản trước! Như Nương, mau giao cho mẹ!”
Diệp Khuynh xem ba mẹ con lời qua tiếng lại, yên lặng cười, Đoạn biểu ca quả nhiên nổi danh toàn Kinh, chỉ cần là nữ tử thì hoàn toàn không thể thoát khỏi mị lực hắn.
Diệp Khuynh ho nhẹ hai tiếng, buồn cười chen lời: “Tuy là tranh chữ của biểu ca, mà hai vị muội muội giữ lại cũng không sao.”
Nàng vừa dứt lời Diệp Vân Diệp Như cười tươi như hoa, đồng thời có chút tò mò, rốt cuộc là tranh chữ gì mà tránh được nghi ngờ nam nữ tự tiện trao nhận.
Diệp Như vẫn thấy lo lắng, cẩn thận lùi ra sau mới mở tráp gỗ trong tay ra, quả nhiên là một xấp giấy, chữ viết thanh tú uyển chuyển, đường nét cứng cáp giống như cành thương tùng, mang theo luồng sinh cơ bừng bừng.
Diệp Vân không biết từ lúc nào lặng yên ra phía sau Diệp Như, kiễng chân ngó vài lần, lập tức kêu lên: “Là tranh chữ của tiểu Đoạn Trạng Nguyên, quả thật là chữ chàng!”