• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi tới trước chính phòng, cậu Đoạn Văn Bân lập tức ra đón, Đoạn Văn Bân mang vẻ quắc thước đặc biệt ở văn nhân, cằm để râu dài, tao nhã lễ độ, là một mỹ nam tử.

Ông nhận lấy Đoạn Mạn Nương trong tay Diệp Khuynh, quở trách: “Mạn Nương, con lại nghịch ngợm!”

Đoạn Mạn Nương bẹp môi sắp khóc, Diệp Khuynh khẽ vung cánh tay mỏi, cười nói: “Biểu muội thật đáng yêu, cháu gái rất thích thân cận.”

Đoạn Văn Bân ngẩn người, cẩn thận đánh giá cháu gái, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt lắm!”

Mọi người nói cháu gái giống Hiếu Hiền Hoàng hậu, hôm nay trang điểm như vậy lại có vài phần giống muội muội ông đã mất đi, làm ông cảm khái trong lòng.

Mấy người được một đoàn nha hoàn vú già vây quanh vào chính ốc, Diệp Khuynh quét mắt xung quanh, xác định nơi thường ngày mợ Phó thị xử lý nội vụ, trên chỗ cao nhất đặt hai ghế bát tiên song song, chính giữa là bàn trà khắc hoa, bên dưới mỗi bên có bốn ghế dựa cao bằng gỗ hoa lê phủ đệm ngồi nửa mới nửa cũ, góc tường bày biện bình hoa lớn sứ men xanh cao cỡ một người, mặt đất vừa mới quét qua dầu thơm, sạch sẽ mà thơm tho.

Vợ chồng Đoạn thị ngồi trên cao, có nha hoàn cầm đệm mềm lại, Diệp Khuynh một lần nữa hành đại lễ với cậu mợ, rồi mới ngồi xuống, Đoạn Tu Nguyên đứng sau phụ thân còn Đoạn Mạn Nương được Phó thị ôm ngồi vào lòng.

Diệp Khuynh ngồi chếch bên dưới, nhìn Phỉ Thúy Trân Châu phía sau, hai nha hoàn lập tức tiến lên, lấy lễ vật đã chuẩn bị trước, cũng mau đều nhỏ nhắn tinh xảo không nặng nề, hai nha hoàn luôn cầm trên tay.

Trước tiên Diệp Khuynh lấy ngọc bội Phúc Lộc, tự tay nâng đến chỗ cậu: “Không phải đồ gì đáng giá, được cái ngụ ý tốt lành.”

Đoạn Văn Bân nhận lấy, cười mắng: “Đến nhà cậu chính là về nhà mình, lễ vật làm gì.”

Mở ra nắp hộp gỗ đàn hương, ông kinh ngạc, nắm ngọc bội nho nhỏ trong tay, nghi ngờ khó tin hỏi lại:

“Cái này, chẳng lẽ là ngọc bội Hiếu Hiền Hoàng hậu từng dùng —“

Nói đến việc này lại là một vụ án phức tạp, năm đó mừng thộ Diệp Khanh, Tam Hoàng tử, cũng chính là Trưởng tử Nguyên phi sinh, tặng ngọc bội Phúc Lộc song toàn cho nàng, đừng nhìn nó nhỏ mà thế ngọc thông thấu, xanh mướt say lòng người, theo lời Tam Hoàng tử lúc đó nói là được làm từ ngọc tâm của một khối ngọc thạch thật lớn.

Sản xuất từ quốc gia Đại Lý xa xôi, quốc gia đó thừa thãi ngọc thạch, thịnh hành loại trò chơi gọi là đổ thạch, trước tiên bỏ nhiều tiền  mua một khối nguyên thạch mình thích, rồi phá ra từng chút một, nếu bên trong có ngọc vậy thì phát tài.

“Lúc đó mua xuống nghĩ một tảng ngọc lớn như vậy, tốt xấu gì cũng ra được khối ngọc lớn như cầu xúc cúc! Kết quả phá mãi phá mãi, trái tim nhi thần càng lúc càng lạnh, một chút ngọc cũng không có.”

“Ai ngờ, đến cuối cùng chỉ còn lại một khối nhỏ như nắm tay lại ra được ngọc, chỉ có bấy nhiêu, xanh lục mượt mà, còn trời sinh hình dạng hồ lô, nhi thần nghĩ, tuyệt lắm, đây không phải lễ sinh nhật dành riêng cho mẫu hậu ta sao!”

Không thể không nói, mấy người con của Lương Bình đế đều là người tài, nhìn xem lão tam mở mồm quả thật có thể nói đến chết đi sống lại.

Một thứ đồ chơi nho nhỏ, chỉ hơi chút tinh xảo mà được hắn tâng lên thành thứ trân quý trời đất chỉ có một, giá trị nâng gấp trăm lần.

Thọ yến lần đó, lão tam nổi bật vô cùng.

Đáng tiếc chưa được vài ngày đã lộ dấu vết, ai bảo hắn có mẹ ruột thích tranh cường háo thắng!

Trong tay Nguyên phi có một hồ lô ngọc giống như đúc, mà lớn hơn nhiều để trang trí trên bàn, vài ngày sau tất cả mọi người biết hết.

Ngọc bội lớn bao nhiêu, đồ trang trí lớn cỡ nào, trong lòng mỗi người đều có tính toán, chung quy là mẹ ruột, tất nhiên không giống nhau.

Lúc đó Diệp Khanh cười lạnh một tiếng, bảo mấy nữ quan thân cận truyền lời ra ngoài, Tam Hoàng tử có tâm là tốt rồi, thân thiết với mẹ ruột hơn cũng là chuyện thường tình, nàng rất hiểu, nàng có được ngọc bội đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Về sau, cùng với toàn thành ca tụng Hoàng hậu hiền lương thục đức còn có đồ trang trí hồ lô ngọc Tam Hoàng tử tự mình đem tới chỗ nàng.

Hai cái hồ lô ngọc một lớn một nhỏ cũng nổi danh, trở thành thứ tiếng tăm lừng lẫy trong Hoàng cung.

Diệp khuynh thu lại ký ức, mỉm cười gật đầu, lúc đó nàng tức vô cùng, hiện giờ nhìn lại chỉ là chút mây khói mà thôi, Tam Hoàng tử có tốt với mẹ ruột bao nhiêu còn không phải bị mẹ ruột kéo chân sau!

Đoạn Văn Bân khó nén kích động, ngọc bội này không đáng giá bao tiền nhưng ý nghĩa trọng đại, đeo ra ngoài cực kỳ có thể diện.

Ngón tay ông thon dài run nhè nhẹ, lập tức đổi ngọc bội, nhìn Diệp Khuynh càng thân cận hơn vài phần, không hổ là cháu gái ngoan, luôn hướng về nhà cậu!

Diệp Khuynh lại nâng hộp gỗ thật dài bên cạnh, đưa tới trước mặt mợ Phó thị, Phó thị cười, không để ý lắm mở ra, nhìn lướt qua, thấy là hai thất tơ lụa tốt, lơ đễnh gật đầu với Diệp Khuynh, đang định đặt sang bên cạnh lại cảm thấy có chút quen mắt, lập tức nhấc ra nhìn cẩn thận.

Càng xem càng vui mừng, đây rõ ràng là thất vải lần trước lão mẹ Lại Bộ Thượng thư mặc hôm chúc thọ, chất liệu giống, mà màu sắc cùng hoa văn không giống lắm, hai thất thêu hoa này tươi sấng hơn, cũng thích hợp với tuổi bà hơn!

Lúc đó lão thái thái rất kiêu ngạo, nói là vải trong cung ban xuống, chỉ được xem không được sờ!

Hừ, hiện giờ bà cũng có, bà sẽ làm hai bộ, một bộ chuyên để xem, một bộ chuyên để sờ!

Phó thị lại nhìn Diệp Khuynh, tươi cười cũng thêm vài phần thật lòng, nhà quan lại như bọn họ làm quan mấy đời, trong nhà không thiếu tiền mà thiếu mấy thứ đồ nâng thể diện, lễ vật Diệp Khuynh có thể nói là trúng đến tâm khảm bọn họ.

Diệp Khuynh lại lấy bộ văn phòng tứ bảo cho Đoạn Tu Nguyên cùng cầu huân hương cho Đoạn Mạn Nương, Đoan Tu Nguyên nhận lễ vật, quy củ đáp tạ, Đoạn Mạn Nương cầm cầu huân hương khéo léo tinh xảo, tò mò nhìn Diệp Khuynh.

Diệp Khuynh ôm bé con vào lòng, mở cầu huân hương ra, thứ này làm đặc biệt tinh xảo, bên trong có nội cầu, bên ngoài có ngoại cầu, cầu trong giấu mười hai ô vuông đồng thời đựng được mười hai loại hương liệu, xoay tròn cầu ngoài, khi chốt cầu ngoài và cầu trong chạm nhau sẽ tỏa ra một loại hương hoa trong số đó.

Đeo cầu huân hương bên người, hương thơm có thể biến hóa tùy lúc tùy nơi.

Tài liệu làm ra thứ này không khó kiếm, nhưng chế tác rườm rà, năm đó tổng cộng chỉ có ba cái, ngoại trừ nàng, tứ phi không thiếu tranh đấu gay gắt vì hai cầu huân hương này.

Nói trắng ra là Lương Bình đế thích huân hương trên người nữ tử thôi.

Thứ lúc nào cũng có thể đổi hương tất nhiên được mọi người yêu thích.

Đáng tiếc, tất cả những thứ Lương Bình đế thích, nàng đều chán ghét.

Tới tay Diệp Khanh chưa được mấy ngày nàng đã tìm cớ thưởng cho Diệp lão Thái quân tiến cung thăm, mà không ngờ đã vào tay Diệp Khuynh.

Hiện giờ cầm cầu huân hương nhỏ bằng nắm tay này, Diệp Khuynh chỉ coi nó như đồ chơi trẻ con.

Nàng mở ra từng tầng bên ngoài, giảng giải cách dùng cho Đoạn Mạn Nương, tiểu cô nương quả nhiên hứng thú, cầm trong tay chuyển tới chuyển lui, chơi vui vẻ vô cùng.

Diệp Khuynh một tay ôm Đoạn Mạn Nương đang chơi đùa, một tay cầm lấy phần lễ vật cuối cùng, theo thói quen nhìn về bốn phía.

Dây thần kinh phòng ngừa cháu gái trở thành con dâu trong đầu Phó thị vừa có chút lơi lỏng lập tức căng lại, bà nghĩ thầm, đến rồi!

Chỉ chờ Diệp Khuynh hỏi một câu Đại biểu ca đâu, bà sẽ giải thích vì sao Đại biểu ca nàng hôm nay không ở nhà, ngày mai không ở nhà, từ nay trở đi cũng không ở nhà.

Dưới ánh mắt mợ bao che con trai như hổ rình mồi, Diệp Khuynh hiểu rõ trong lòng lại giải bộ không biết gì cả, nhìn khắp xung quanh sau đó híp mắt giơ cuốn tranh trong tay lên: “Đây là lễ vật tặng Đại biểu ca, phiền mợ chuyển giao hộ con.”

Phó thị: “…”

Cô nương ngươi cầm sai kịch bản, nhanh đổi đi, chúng ta diễn lại lần nữa!

Phó thị buồn bực trong lòng như giơ tay đánh vào bông vải, bà cầm lấy cuốn tranh, ngượng ngùng nói: “Con xem người nào cũng được tặng lễ vật, Đại biểu ca con lại không ở nhà —“

Nói xong, bà theo tập quán mở cuốn tranh, thấy giữa muôn trùng hồng tía, vài thiếu nữ tươi đẹp nói cười vui vẻ, mang phong thái ngây thơ, một bức mỹ nhân đồ thật đẹp!

Đoạn Tu Nguyên liếc nhìn, sau đó không thể thu lại tầm mắt, vèo một tiếng hắn đứng bật dậy, giọng nói lạnh lùng: “Con đi gọi ca ca về, ca ca nhìn thấy bức Tám mỹ nhân đồ của Cố Khải Chi nhất định sẽ rất vui mừng.”

Không chờ Phó thị đáp lời, Đoạn Tu Nguyên đã sải bước chạy không còn bóng dáng.

Đoạn Văn Bân thì khẩn trương đứng lên, kêu: “Tám mỹ nhân đồ? Mau, đưa ta xem!”

Được lắm, nam nhân già trẻ Đoàn gia, cả nhà toàn con mọt sách, lần này thì bó tay rồi!

Phó thị lườm cháu gái cười mỉm bên cạnh, tự mình hờn dỗi, kẻ địch gian xảo, đội hữu như heo, thật sự nghẹn khuất muốn chết!



Kinh thành vô số tửu lâu, nổi tiếng nhất là Túy Tiên cư gần Hoàng cung, nghe nói Hoàng đế mấy lần cải trang vi hành chỉ vì rượu quán này.

Hoàng đế có ra cung hay không Đoạn Tu Văn không biết, mà đương kim Nhị Hoàng tử là ông chủ phía sau tửu lâu này thì hắn có biết.

Yến hội hôm nay hắn không muốn đi, mà nể mặt bằng hữu không thể không đến.

“Tu Văn huynh, mọi người đều làm một bài thơ, chỉ thiếu Trạng Nguyên lang, nhanh nào, mọi người đang chờ huynh làm thơ thưởng rượu đây!”

Mấy người còn lại cùng nhau hô vang, muốn hắn sáng tác một bài mới buông tha.

Đoạn Tu Văn hé miệng cười, tự động cầm chén rượu từ chối: “Hôm nay thật sự không có linh cảm, ta tự phạt một chén, chúng vị huynh đài, bao dung bao dung!”

Nói xong hắn uống cạn một chén, lại bị sặc ho khan không ngừng, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn cũng biến thành đỏ bừng.

Vị Đông Phong công tử nói trước tiên kia mới tha cho hắn.

Đoạn Tu Văn và Đổng Hạo Nhiên bên cạnh liếc nhìn nhau, Đổng Hạo Nhiên vẻ mặt hết cách, thấp giọng: “Ngươi ấy, ngươi ấy, haizz.”

Đoạn Tu Văn nhún vai chẳng sao cả, cây cao vượt rừng gió sẽ dập, hắn đã cao nhiều như vậy, còn tiếp tục cao thì không phải gió dập nữa mà là sét đánh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK