Trương thị nghĩ, vẫn nên báo trước với Diệp Khuynh, dù sao Diệp Khuynh nhất định sẽ phản đối, đến lúc đó lão thái thái nơi này dễ nói chuyện hơn.
Ra khỏi Tùng Hạc viện, Diệp Khuynh và hai đường muội tách đường, tảng đá lớn trong lòng đã buông, cả người thoải mái, bước chân cũng thả chậm hơn, một đường thưởng ngoạn phong cảnh Tứ Quý viên.
Đáng tiếc trời nóng, mắt thấy Phù Dung cư cách đó không xa, Diệp Khuynh bước nhanh hơn, hơi nước ập đến, mang theo sự mát mẻ nhè nhẹ.
Mắt thấy sắp bước lên hành lanh dài trước Phù Dung cư, Diệp Khuynh bỗng cảm giác có thứ gì đập vào lưng, giống như bị ném trúng, nàng duỗi tay sờ, vừa trơn vừa mỡ.
Diệp Khuynh nhíu mày, cúi đầu nhìn lại, thứ dưới chân tuy đã da tróc thịt bong, mà vẫn nhìn ra được đó là bánh bao!
Bên trong có nấm hương cùng thịt băm trộn lẫn, vẫn đang nóng hổi.
Trân Châu Phỉ Thủy đều tiến lên một bước, chắn trước mặt Diệp Khuynh, Phỉ Thúy vừa tức vừa vội ngẩng đầu nhìn, uể oải nói: “Ngũ thiếu gia, ngài lại gây chuyện! Nô tỳ sẽ nói với Nhị thái thái!”
Một nhóc con cẩm y xanh ngọc ngồi trên chạc cây cách đó không xa, ước chừng bảy tám tuổi, đôi mắt đen láy loạn chuyển, nhìn qua cơ trí thông minh, thấy Phỉ Thúy uy hiếp, chẳng những không sợ mà còn dương dương tự đắc: “Diệp lão đại, vẻ ngoài xấu, tính cách xấu, mặt chịu roi, bị từ hôn, bà cô già, gả không xong, ha ha ha ha ha.”
Diệp Khuynh vừa tức vừa buồn cười, hai đời làm người, lần đầu tiên thấy gấu đứa nhỏ như vậy, nhớ năm đó nàng quý vì Hoàng hậu, chín Hoàng tử của Lương Bình đế, ngươi nào cũng kiêu ngạo mười phần, mà đến trước mặt nàng đều phải ngoan ngoãn hành lễ, cung kính gọi một câu mẫu hậu.
Theo tính khí Diệp Khuynh, gấu đứa nhỏ này phải túm xuống, hung hăng đánh một trận cho chừa mới đúng!
Không đợi nàng ra tay, chỉ thấy gấu đứa nhỏ té từ chạc cây xuống, dường như có người ở đầu cây bên kia mạnh túm hắn xuống.
Ngay sau đó, tiếng gấu đứa nhỏ tức giận mắng từ sau thân cây truyền đến rõ ràng, “Diệp An Trác, ngươi dừng tay lại cho ta, ta đánh chết ngươi đồ ăn cây táo rào cây sung!”
“Diệp An Trác, ngươi cho rằng mình là con nhà Đại bá hả! Không thấy Đại bá sắp có con của mình! Đến lúc đó ngươi sẽ không ai cần!”
Diệp Khuynh giật mình, người đè gấu đứa nhỏ xuống mạnh tay đánh, chỉ sợ là trưởng tôn Diệp tộc đưa đến làm con thừa tự dưới danh nghĩa Diệp Thịnh Quảng, cũng là trưởng tử của Diệp Thịnh Hoài, Diệp An Trác.
Có điều Diệp An Trác đè Diệp An Phong xuống mạnh tay đánh mà không nói một câu nào, cách bức tường, chỉ nghe thấy tiếng bụp bụp từng đấm đánh vào thịt, mang theo sự kiên quyết mạnh mẽ nói không nên lời, trong lòng Diệp Khuynh lo lắng.
Bụp, bụp, bụp —-
Diệp An Phong chung quy không phải làm bằng sắt, cuối cùng không chịu nổi, gào khóc thảm thiết đầu hàng: “Ca, ta gọi ngươi là ca, đừng đánh, cầu ngươi! Đau chết mất, ô ô ô ô —“
Bụp, bụp, bụp —-
“Ca, đệ sai rồi, đệ không dám nữa, đệ không bao giờ mắng họ Diệp nữa!”
Bụp bụp bụp bụp bụp bụp —-
“Gào ~ Nhị ca, lần này đệ thật sự sai rồi, đệ không bao giờ mắng Diệp Khuynh nữa, à không, Đại tỷ nữa!”
Xung quanh trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, Diệp Khuynh: “…”
Kiểu này Diệp An Trác hoàn toàn dùng nắm tay để giao lưu với đệ đệ, mà Diệp An Phong không ngờ lại có thể hiểu được.
Tiếng đánh rốt cuộc ngừng lại, sau thân cây một thiếu niên dáng người cao ngất, mặc trường bào thư sinh màu lá trúc đi ra, đáng tiếc dung mạo bình thường, hơn nữa mặt không biểu cảm, vô duyên vô cớ cho người khác cảm giác chất phác thuần hậu.
Tay hắn xách nhóc con, đúng là Diệp An Phòng vừa rồi ngồi trên chạc cây đầu tường, lúc này tuy thành thật mà đôi mắt đen láy vẫn không thành thật loạn chuyển, dường như đang có âm mưu gì đó.
Diệp Khuynh chậc chậc kỳ lạ, Diệp An Trác đánh Diệp An Phong lâu như vậy, mạnh mẽ đánh gấu đứa nhỏ biến thành thật mà trên mặt Diệp An Phong lại không một vết thương nào!
Không cần Diệp An Trác thúc giục, Diệp An Phong chủ động mở miệng, cười hì hì nhận lỗi: “Vừa rồi tiểu đệ nói năng vô lễ, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua tiểu nhân đi!”
Diệp Khuynh dở khóc dở cười, gấu đứa nhỏ hóa ra còn là người co được dãn được!
Nàng cố ý phụng phịu chỉ vào bánh bao tứ phân ngũ liệt dưới đất, mở miệng hỏi: “Đệ đánh người, vì sao dùng bánh bao —“
Lúc Lương Bình đế mới đăng cơ, một trận lũ lụt ập đến, vô số nạn dân mang con cái từ phía Nam chạy đến, ngay cả bên ngoài Kinh thành cũng có không ít dân chạy nạn.
Diệp Khuynh lấy danh nghĩa bản thân phát động mệnh phụ toàn Kinh thành đóng góp chút bạc, mở lán cháo.
Kết quả chưa được vài ngày phát sinh sự kiện tranh cướp cháo, Diệp Khuynh tự mình xuất cung xem xét, tận mắt thấy một bé con chỉ mới bốn năm tuổi, quỳ trên mặt đất, vội vàng liếm chút cháo bị rơi xuống đất.
Từ đó về sau, Diệp Khuynh không thể chịu được khi thấy kẻ nào lãng phí lương thực.
Diệp Khuynh còn chưa dứt lời, Diệp An Trác khẽ nhíu mày, Diệp An Phong dào dạt đắc ý chắp tay sau lưng, cười to: “Ngu ngốc, ngay cả bánh bao đánh chó cũng không biết!”
Diệp Khuynh: “…”
Đây là gấu đứa nhỏ nhà ai đầu thai sai! Khẳng định không phải họ Diệp! Nhanh đến lĩnh đi!
Diệp An Trác sắc mặt xanh mét, khẽ gật đầu với Diệp Khuynh, nhấc Diệp An Phong, hai huynh đệ lại vòng ra sau thân cây, chốc lát, truyền đến tiếng đấm vào thịt quen thuộc —
Bụp bụp bụp, bụp bụp bụp —
Diệp An Phong lại gào khóc thảm thiết: “Đệ sai rồi! Nhị ca! Đừng đánh, đánh nữa ngủ không thể xoay người!”
“Nhị ca! Nhị thúc! Đệ gọi luôn Nhị gia đã được chưa!”
“Nàng ta không phải chó, đệ mới là chó! Ô ô ô ô ~ cầu đừng đánh! Nhị tổ tông!!”
Tiếng đánh dừng lại, xem ra Diệp An Trác giáo dục đệ đệ rất có kết cấu, chỉ cần thừa nhận sai lầm sẽ không bị đánh nữa!
Thiếu niên áo bào thư sinh màu trúc từ sau thân cây đi ra lần nữa, mặt vẫn không biểu cảm, tay xách nhóc con vành mắt hồng hồng, tròng mắt không loạn chuyện, xem ra lần này đã khắc sâu giáo huấn.
Nhìn lấy lòng về phía Diệp Khuynh, Diệp An Phòng dè dặt nói: “Đại tỷ, tỷ không phải chó, đệ mới là chó, gâu, gâu gâu gâu —“
Ngay cả Phỉ Thúy giận dữ đầy mặt cũng không nhịn nổi, bật cười, Diệp Khuynh cũng mỉm cười.
Thấy Diệp Khuynh lộ ra khuôn mặt tươi cười, Diệp An Phong không ngừng cố gắng, liên tiếp kêu: “Gâu, gâu gâu, gâu gâu gâu gâu —“
Diệp Khuynh duỗi ngón trỏ, đâm đâm trán nhóc con, cười mắng: “Được rồi, thật coi mình là chó chắc!”
Diệp An Phong sửng sốt, Diệp An Trác cũng ngẩn ngơ, Trưởng tỷ xưa nay mắt cao hơn đỉnh, thường không thèm để ý đến các huynh đệ tỷ muội trong nhà, thỉnh thoảng nói chuyện cũng theo kiểu mệnh lệnh lời ít ý nhiều, chưa từng thấy động tác thân thiết thế này!