• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng có một lần, đoàn xe của Trường An hầu và Uy Vũ hầu đi đường đụng phải nhau, không ai chịu lùi bước, Hoàng đế đến hòa giải không có tác dụng, dám chặn hai đầu chợ phồn hoa nhất một ngày một đêm, ngay cả ăn uống vệ sinh cá nhân hai vị Hầu gia đều tiến hành trên xe!

Cuối cùng Hoàng thượng hạ thánh chỉ, hai người đồng thời rút lui, xám xịt trở về nhà mới tính xong chuyện!

Hai vị hiển nhiên đại biểu cho các công tử ca lớn nhất trong Kinh, bọn họ vừa ra tiếng số người ồn ào ít hơn nhiều, chỉ còn dăm ba giọng nói trêu đùa, hiển nhiên song phương đều có bạn tốt, trợ uy lược trận cho nhau.

Diệp Khuynh tức đỏ bừng mặt, toàn lũ không biết hàng, ba ngàn lượng có thể mua được cung hoa ngự chế? Một tráp Nam Hải trân châu đội lên đầu có thể diện hơn đeo đồ trong cung?

Không tin thử hỏi công hầu phu nhân khắp Kinh thành xem chọn cái nào!

Đang lúc thế tử Uy Vũ hầu và thế tử Trường An hầu lời qua tiếng lại, giơ thương múa kiếm, một giọng nói lười biếng đột ngột vang lên, “Cả đám có mắt không tròng, hai đóa quyên hoa kia không có gì nổi bật, tuy nhiên đó là đồ ngự chế trong cung, tổng cộng chỉ có trăm đóa, không một đóa nào giống nhau.”

Mọi người lập tức tính toán trong lòng, một trăm đóa quyên hoa cung chế, Hoàng hậu nương nương thế nào cũng giữ lại hơn mười bông, Quý phi nương nương lại lấy hơn mười, số còn lại các tiểu chủ hậu cung mỗi người một phần, các Công chúa cũng lấy đi một ít, tính ra có được một hai bông đã là cận thần thiên tử, quan hệ với Hoàng gia không phải ít.

Thế tử Uy Vũ hầu và thế tử Trường An hầu đều không nói gì, chơi bời ở Kinh thành, ai chẳng nghe ra người mới cất lời chính là đương kim Thái tử điện hạ.

Tuy số người âm thầm bất mãn vị Thái tử này rất nhiều mà dám đối đầu với Thái tử thì chẳng có ai, người nào cũng biết Hoàng hậu lúc trước cản đao cho Hiển Khánh đế, Thái tử sinh ra thân thể yếu đuối, hơn nữa Hoàng hậu lại mất sau khi sinh Thái tử không lâu, nhớ tình cảm vợ cả, Hiển Khánh đế sủng nịnh Thái tử vô cùng.

Diệp Khuynh thở phào một hơi, hừ nhẹ, rốt cuộc có người biết hàng, không biết thần thánh phương nào, ngay cả vật trong cung mà liếc mắt đã biết, xem ra hồ nước thôn trang thật sự rất sâu.

Toàn hồ tĩnh lặng, Yên Yên trên sân khấu ý thức được dường như mình phạm phải sai lầm lớn, cảm thấy phải làm việc gì đó dời đi sự chú ý, Yên Yên miễn cưỡng cười, nhìn về phía tiểu nha đầu nâng khay, cố ý cao giọng hỏi: “Cung hoa này là vị nào thưởng?”

Hai mắt tiểu nha đầu chớp lóe, lanh lảnh đáp: “Là tiểu Đoạn Trạng Nguyên —“

… mang đến nữ quyến.

Nửa đoạn sau còn chưa kịp nói ra đã bị lấn át bởi tiếng đẩy cửa lách cách, gần như cửa sổ toàn bộ các thuyền lầu đều bị mở ra trong nháy mắt, theo đó là hàng loạt oanh oanh yến yến:

“Tiểu Đoạn Trạng Nguyên cũng tới, ở đâu ở đâu?!”

“Tỷ muội thuyền nào không phúc hậu thế, chẳng mật báo gì cả!”

Cửa sổ các thuyền lầu chật ních đủ loại giai nhân, thế tử Trường An hầu cái gì, thế tử Uy Vũ hầu cái gì, đều bị các nàng vứt ra sau đầu, đó là tiểu Đoạn Trạng Nguyên đấy!

Chúng giai nhân nỗ lực duỗi người nhìn quanh, phảng phất trăm hoa nở rộ, muôn hoa nghìn nụ!

Danh tiếng Đoạn Tu Văn quá cao, vượt xa oanh động vừa rồi Yên Yên gặt hái!

Đoạn Tu Văn ho nhẹ một tiếng, thong thả bước tới cửa sổ, nhẹ đẩy ra, dưới ánh trăng, tiểu Đoạn Trạng Nguyên quần áo thanh y, nụ cười trên môi, tựa như thần tiên hạ phàm, khiến nữ tử xung quanh hét chói tai, cùng lúc đó, vô số khăn lụa quăng về phía hắn như tuyết rơi.

Phấn, vàng, trắng, tím, đúng như mưa hoa, Ngũ công tử Uy Vũ hầu xem đỏ cả mắt, đúng là đồng nhân bất đồng mệnh!

Trong đó còn có hai ba chiếc giày thêu, không biết vị cô nương nào quên mang khăn, dưới cơn hoảng loạn cả giày cũng ném đi.

Chúng vị công tử đều không nói gì xem các nương tử điên cuồng, hận nghiến răng, tiểu tử họ Đoạn quả thực kẻ địch của mọi nam nhân!

Trên thuyền lầu ngay sát chỗ Đoạn Tu Văn, nam tử thanh niên họ Lâm cũng thong thả bước đến cửa sổ, vị trí hắn đứng rất có kỹ xảo, cả người gần như giấu trong bóng tối, khiến hắn có thể xem hết cảnh tượng ngoài thuyền mà người khác lại không chú ý đến hắn.

Hắn nhìn Đoạn Tu Văn cách đó không xa, giọng nói trầm thấp: “Đây là Đại công tử Đoạn Thị lang?”

Công tử cẩm y đứng lên, đến bên cạnh nhìn theo tầm mắt hắn, cười híp mắt gật đầu: “Không sai, đây là tiểu Đoạn Trạng Nguyên nổi danh Kinh thành, lại nói tiếp hắn cũng là biểu ca vị hôn thê huynh.”

Lâm Đống chắp tay sau lưng, hừ lạnh, âm u nhìn thuyền lầu cách đó không xa.

Cô nương Yên Yên trên sân khấu tâm tình lẫn lộn, vừa rồi còn ghét bỏ mấy đóa quyên hoa quá rẻ, hiện giờ trong lòng lại dâng lên từng trận ngọt ngào — chưa từng nghe nói tiểu Đoạn Trạng Nguyên tặng các cô nương thứ gì!

Rất nhanh, các vị oanh oanh yến yến cũng ý thức được điều này, cả đám bất mãn chất vấn Đoạn Tu Văn, Đoạn Tu Văn sờ mũi, tay túm lấy vai Đoạn Tu Nguyên, vẻ mặt vô tội: “Thật ra quyên hoa là do Nhị đệ tặng, hắn rất tò mò Yên Yên cô nương —“

Đoạn Tu Nguyên không thể nhịn nổi, quát lớn: “Đại ca!”

Tay Đoạn Tu Văn giữ chặt vai Đoạn Tu Nguyên, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ đệ muốn bọn họ biết là biểu muội thưởng? Hay là đệ hy vọng sớm có chị dâu?”

Đoạn Tu Nguyên ủ rũ, lại vẫn nhớ cò kè mặc cả, “Bức Tám mỹ nhân của huynh, phải cho đệ mượn vài ngày!”

Đoạn Tu Văn lập tức đáp ứng.

Hai huynh đệ cò kè mặc cả rơi vào mắt Lâm Đống cách đó không xa, tay hắn đặt trên bệ cửa đột nhiên nắm lại, vụn gỗ lả tả, hắn lạnh lùng nói: “Nàng ta ở ngay trên thuyền!”

Công tử cẩm y ngẩn người, bật thốt: “Ai ở trên thuyền?”

Lâm Đống âm trầm quét qua, “Vị hôn thê trên danh nghĩa của ta!”

Hắn dừng lại, bắt đầu bố trí đâu vào đấy: “Lâm Nhất, kéo thuyền nhỏ lại, Lâm Nhị, Lâm Tam, ẩn núp, lát nữa đánh chìm toàn bộ thuyền nhỏ khác, Lâm Tứ, nếu họ Đoạn đuổi theo, thuyền hắn cũng đánh chìm!”

Theo mệnh lệnh của hắn, bốn bóng hình từ chỗ tối đồng thời bay ra, dọa công tử cẩm y nhảy dựng: “Lâm, Lâm huynh, huynh ra ngoài mà mang theo nhiều nhân thủ thế này!”

Lâm Đống liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi mỗi ngày bị ám sát dăm ba lần, thì ra ngoài sẽ có thói quen mang theo đủ nhân thủ.”

Lâm Đống vừa nói vừa đi nhanh ra phía ngoài, công tử cẩm y theo bên cạnh hỏi: “Lâm Huynh, sao huynh biết vị Đại tiểu thư phủ Định Quốc công trên thuyền?”

Lâm Đống thản nhiên: “Cung hoa ngự chế, ngươi nghĩ ai cũng có? Nếu không phải nhờ Diệp Quý phi, phủ Định Quốc công chưa hẳn đã tới tay!”

Công tử cẩm y lắp bắp: “Nhưng mà, nhưng mà lão Nhị Lâm gia đã thừa nhận là hắn tặng cung hoa!”

Lâm Đống cười lạnh: “Vừa rồi lão Nhị Đoạn gia kêu một tiếng Đại ca vô cùng phẫn nộ, vẻ mặt oan ức, chứng minh căn bản không phải hắn thưởng, không phải hắn, cũng không phải Đoạn lão Đại, ngươi nói sẽ là ai?!”

Trong lúc nói chuyện, Lâm Nhất đã đưa thuyền nhỏ đến, hắn điều khiển thuyền nhỏ nhanh hơn thuyền nương rất nhiều, vọt về phía trước như tên bắn, trong nháy mắt hai thuyền chạm nhau, Lâm Đống chân dài khẽ bật, lăng không bay lên, vững vàng đứng tại thuyền nhỏ, thuyền nhỏ nương thế va chạm, như tia chớp phóng về thuyền lầu cách vách.

Chỉ trong chớp mắt, thuyền nhỏ chạm vào thuyền lầu Đoạn Tu Văn, chân Lâm Đống lại dùng sức, thuyền nhỏ trầm xuống, còn Lâm Đống lăng không bay lên, nhanh nhẹn dừng trên sàn thuyền.

Hắn không hề dừng lại, trực tiếp vào trong khoang, tầm mắt đảo qua, trong trí nhớ, Đại tiểu thư Diệp gia chính là một ngọn lửa, cả người trang điểm lấp lánh sáng bừng, đáng tiếc ngũ quan không đủ minh diễm, chỉ làm người đối diện nhớ kỹ một thân trang điểm quá mức kia.

Tầm mắt Lâm Đống nhanh chóng đảo qua vài vị nữ tử trong khoang thuyền, khi đến chỗ Diệp Khuynh thì hơi ngừng lại, nữ tử này một thân thanh y, môi cười mỉm, nhìn qua thanh lệ dịu dàng, vô cùng thoải mái, đáng tiếc không phải người hắn muốn tìm, tầm mắt hơi dừng lại rồi lập tức rời đi.

Diệp Khuynh vừa sợ vừa giận, vừa mới khen chủ nhân nơi đây vài câu đã thấy có người xông lên, khả năng giữ bí mật thật sự không đến nơi đến chốn!

Nàng mở miệng chất vấn, “Ngươi là ai?!”

Cùng lúc đó, Lâm Đống nhìn một vòng không tìm thấy người muốn tìm, mày rậm nhíu lại, mở miệng hỏi: “Nàng ở đâu?!”

Đoạn Tu Văn: “…”

Đoạn Tu Nguyên: “…”

Hai người các ngươi, một người đánh roi vào mặt người ta, một người bị người ta đánh roi vào mặt, gặp lại không phải trình diễn tiết mục kẻ thù gặp mặt, trực tiếp đánh nhau sao!

Kiểu không nhận ra nhau này là thế nào!

Diệp Khuynh vừa cất lời, tầm mắt lợi hại của Lâm Đống lập tức chuyển đến người nàng, hắn phán đoán tuyệt đối không sai, Đại tiểu thư Diệp gia nhất định trên thuyền! Mà nữ tử này mở miệng, tư thế nghiễm nhiên chủ nhân, chứng tỏ nàng chính là nữ nhân hắn muốn tìm!

Lâm Đống nghi ngờ đánh giá Diệp Khuynh, khó tin nổi, thiếu nữ trầm ổn tự nhiên trước mặt và người đàn bà chanh chua nháo đến cửa là một người!

Lâm Đống không nói hai lời, bước thẳng về phía Diệp Khuynh, tay dài duỗi ra, cầm lấy cổ tay nàng, “Đi theo ta!”

Đoạn Tu Văn sớm có chuẩn bị hàng mày anh tuấn nhíu chặt, chặn ngang một bước chính giữa hai người, cùng lúc đó, năm ngón tay phải thuần thục mở một bao giấy thuận thế quăng ra, bột phấn gay mũi nháy mắt tung bay, đổ ập về phía Lâm Đống.

Diệp Khuynh hắt xì vài cái liên tiếp, hai mắt mở to, nghĩ thầm, Đoạn biểu ca quả nhiên không thể nhìn bề ngoài, ai mà nghĩ đến tiểu Đoạn Trạng Nguyên tùy thân mang theo thứ này!

Đoạn Tu Nguyên không biết lúc nào đã đến bên cạnh Diệp Khuynh, thấy nàng giật mình, giải thích hộ huynh trưởng: “Vòng luẩn quẩn ở Kinh thành rất nhiều, chúng ta đều thuộc vòng văn nhân, đám người thích vũ đao lộng thương thường xuyên không cãi nổi chúng ta bắt đầu động tay động chân, thứ đó cũng là để ngừa vạn nhất!”

Lúc nói chuyện, Đoạn Tu Văn đã tung ra ba bốn bao giấy, nhanh, độc, chuẩn, Diệp Khuynh hai mắt xem thẳng, đây để ngừa vạn nhất hay ngừa nhất vạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK