Diệp An Phong ngây ngốc tùy ý nàng nắm tay, lắp bắp hỏi: “Đại, Đại tỷ cho ta vào phòng?!”
Diệp Khuynh ngẩn người, sau đó cười tủm tỉm trả lời: “Đúng vậy, không vào làm sao bôi thuốc được!”
Khóe mắt nàng liếc thấy Diệp An Trác vẫn đứng yên như phỗng trước cây cổ thụ, người sau mặt không biểu cảm mà đôi mắt lại sáng ngời, tràn ngập khát vọng nhìn nàng.
Diệp Khuynh cười nhẹ, vẫy tay: “An Trác cũng lại đây đi, Phỉ Thúy, xem có điểm tâm gì lấy ra, phỏng chừng cả hai đều đang đói bụng.”
Diệp An Trác ngẩn ngơ một lúc rồi mới chuyển bước, Diệp Khuynh xem hắn tay phải chân phải đồng thời nhấc lên, nghĩ thầm, mặt hắn như khúc gỗ cũng có lợi, ít nhất không nhìn ra khẩn trương mức nào.
Diệp Khuynh bảo Diệp An Trác ngồi tại đại sảnh, Phỉ Thúy bưng một khay nho ướp băng, thêm đĩa Hoa hồng cao, Diệp An Trác thì chỉ ngồi yên, không động đậy.
Diệp Khuynh mang Diệp An Phong vào buồng trong, Diệp An Phong tò mò ngắm nghía đủ thứ, quả nhiên lần đầu tiên vào phòng này.
Diệp Khuynh nhớ lần trước mặt nàng bị roi đánh, trong phòng trữ không ít thuốc trị thương, tổ mẫu đưa, Diệp Quý phi ban, cũng có một ít đại phu kê đơn, đều là thuốc trị thương loại tốt.
Diệp Khuynh tìm vài loại nguyên liệu bạc hạ, phấn trân châu, bôi lên vết thương không những không đau mà cảm thấy mát lạnh.
Diệp khuynh chớp mắt, gọi Phỉ Thúy, nhỏ giọng phân phó, Phỉ Thúy ngó Diệp An Phong, che miệng cười trộm, cúi đầu ra ngoài.
Trân Châu bưng chậu nước ấm đến, Diệp Khuynh xắn tay áo, tự mình làm ướt khăn, phân phó: “Còn ngẩn người gì nữa, cởi quần áo ra.”
Diệp An Phong lắp bắp: “Cởi, cởi áo! Tỷ, tỷ định làm gì!”
Diệp Khuynh không nhiều lời, túm lấy Diệp An Phong, Diệp An Phong thì hơi ngượng ngùng, xoay xoay giãy giãy mấy lần, lắp bắp: “Nam, nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ, tỷ đừng có phi lễ ta!”
Diệp Khuynh nghĩ thầm, vừa rồi ngồi trên cây khí thế hùng hổ mắng chửi người khác đâu hết rồi, nàng buồn cười nâng tay vỗ vào lưng hắn, Diệp An Phong gào một tiếng nhảy dựng lên, nước mắt lưng tròng ngắm Diệp khuynh, đáng thương và đáng yêu nói không nên lời.
Trong một số nhà dòng dõi thư hương gia truyền nhiều đời, quả thật tương đối coi trọng nam nữ đại phòng, có nhà nam nữ bảy tuổi phải khác bàn, mà nhà Diệp Khuynh nhiều thế hệ tòng quân, có câu Tướng ở ngoài quân lệnh có thể không theo, ngay cả quân lệnh đều tòng quyền, huống chi mấy tiểu tiết đó.
Mẫu thân Diệp Khuynh mất sớm, các huynh trưởng bên ngoài bị thương là do nàng một tay chăm sóc, huống chi nhóc con mới bảy tám tuổi, nam nữ đại phòng cái gì, nàng căn bản không thèm để ý.
Diệp Khuynh nhanh nhẹn bóc quần áo Diệp An Phong, hít một hơi thật sâu, vừa rồi nghe Diệp An Phong kêu gào, nàng đã đoán Diệp An Trác hạ thẳng tay, không ngờ còn thảm thiết hơn nàng nghĩ.
Diệp An Phong làn da trắng nõn như ngọc càng nổi bật mấy chỗ xanh tím trước ngực sau lưng.
Trách sao hắn kêu to như thế, lần thứ hai xin tha nhanh hơn hẳn lần một, Diệp An Trác chuyên chọn một chỗ để xuống tay, xác định vị trí duy nhất, không đau mới là lạ!
Diệp Khuynh cầm khăn nhẹ nhàng chà lau, oán trách: “Đệ sớm xin tha có phải xong không, tội gì chịu khổ nhiều như vậy!”
Diệp An Phong trừng trừng: “Nam tử hán đại trượng phu sao có thể dễ dàng xin tha!”
Diệp Khuynh nghĩ thầm, ngay cả Nhị tổ tông còn gọi được, gào nam tử hán đại trượng phu gì nữa!
Nói đến cũng kỳ quái, Diệp Vân Diệp Như chỉ coi như thanh tú, Diệp An Trác tướng mạo bình thường mà Diệp An Phong lại vô cùng tuấn tú, khuôn mặt trắng nõn phấn hồng hai mắt đỏ ửng, mà vẫn nghiến răng nghiến lợi nói nam tử hán đại trượng phu, làm người nhìn cảm thấy buồn cười, Diệp Khuynh khẽ véo mặt hắn.
Diệp An Phong thấy Diệp Khuynh vẻ mặt không tin, hừ một tiếng: “Đừng có đụng vào mặt! Tỷ có biết vì sao Diệp An trác không đánh mặt ta không!”
Diệp Khuynh tò mò, “Vì sao?”
Diệp An Phong ưỡn ưỡn khuôn ngực bé tí teo: “Nam tử hán đại trượng phu chúng ta, đánh đấm khoa tay múa chân thôi, nếu để nữ nhân tham dự vào thì chẳng còn gì thú vị!”
Diệp Khuynh bừng tỉnh, hóa ra đánh mặt sẽ bị Nhị thẩm nhìn ra, đánh chỗ khác gấu đứa nhỏ sẽ tự mình chịu đựng, ngẫm lại quả thấy có chút khí khái nam tử, nàng lập tức mở miệng khích lệ: “Đúng là nam tử hán đại trượng phu!”
Diệp An Phong hai mắt trợn tròn: “Tỷ thấy thế thật sao?”
Diệp Khuynh mỉm cười gật đầu, lại duỗi tay véo mặt hắn, vừa mềm vừa trơn, có thể so sánh với đậu hủ thượng đẳng, nhìn khuôn mặt thanh tú này không biết mặc nữ trang thì sẽ thế nào, Diệp Khuynh hơi thất thần.
Diệp An Phong được Diệp Khuynh khen hai má đỏ bừng, lớn thế này mà lần đầu tiên hắn được người khác khẳng định, nhớ lại tội lỗi lúc trước, hắn ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Chuyện kia, vừa rồi ta không nên mắng tỷ —“
Diệp Khuynh nhướng mày, cười tủm tỉm: “Mấy lời đó thật khó nghe, là ai dạy đệ?”
Diệp An Phong lại ưỡn ưỡn ngực, kiêu ngạo trả lời: “Không ai dạy, ta nghe bọn hạ nhân nghị luận, tự mình tổng kết, lợi hại không!”
Diệp Khuynh nghĩ thầm, đúng là gấu đứa nhỏ, thế này có gì mà kiêu ngạo!
Diệp An Phong lại gãi đầu, nhìn căn phòng bố trí tinh xảo thanh lịch, phòng Đại tỷ đấy, Tam tỷ Tứ tỷ còn chưa được vào đâu!
Cuối cùng hắn hạ quyết tâm: “Được rồi, chỉ cần về sau tỷ không cáo trạng với mẫu thân, ta sẽ không mắng tỷ nữa!”
Diệp Khuynh nghĩ trong đầu, được lắm, vẫn để ý đến nguyên nhân hậu quả, nàng duỗi ngón út, lập tức đáp ứng: “Được, về sau ta không cáo trạng với Nhị thẩm!”
Diệp An Phong hai mắt chuyện loạn, tay phải cọ mạnh vào người với duỗi ngón út nghéo tay với Diệp Khuynh.
Hai người vừa mới ký xong ước định bao che lẫn nhau thì Phỉ Thúy trở về, một tay cầm hộp đồ ăn, một tay nắm bình sứ.
Diệp Khuynh bình thản đặt khăn sang bên, nhận lấy bình sứ, đây là rượu nặng nàng cố ý bảo Phỉ Thúy đi tìm, không thèm đánh tiếng với Diệp An Phong, rút nắp bình, cổ tay khẽ nghiêng, cả bình sứ rượu nặng ào ào đổ lên lưng Diệp An Phong.
Diệp An Phong gào thảm một tiếng đứng bật dậy, Diệp Khuynh tay mắt lanh lẹ bốc bánh bao trong hộp đồ ăn, mạnh mẽ nhét vào mồm hắn, đồng thời nói to: “Nam tử hán đại trượng phu, kêu la cái gì!”
Diệp An Phong mồm đầy bánh bao, vành mắt hồng hồng, rơi lệ không ngừng, đáng thương ngó Diệp Khuynh, phát ra tiếng ô ô trong họng.