Thời điểm Dung Nhan nhận được điện thoại của Mục Viễn Hàng là lúc cô đang xuống khỏi xe taxi, đi về phía toà nhà Tô Tương ở.
Cô vừa từ nhà trẻ của con gái trở về, là một người mẹ, tối qua nhẫn tâm bỏ lại con gái một đêm, nhớ nhung và dày vò trong tim khiến cả đêm cô thức trắng, vì thế mới sáng sớm đã gọi xe tới cổng nhà trẻ của con gái, đợi ở đó muốn nhìn xem con bé có ổn hay không.
Cô không lái xe của mình, sợ bị Mục Viễn Hàng phát hiện, sau khi gọi taxi thì cứ ngồi trong xe như thế, tính tranh thủ lúc con gái đến trường nhìn thử tình hình.
Cô tưởng anh sẽ nhờ người đưa con gái đến lớp, không ngờ tự anh lái xe đưa đi.
Người đàn ông mặc Âu phục đi giày da phong thái hiên ngang dắt tay con gái đứng trước cổng nhà trẻ người người qua lại, thu hút rất nhiều ánh nhìn của phụ huynh và các cô giáo trẻ tuổi.
Vẻ mặt anh thế nào cô không bận tâm, cô chỉ nhìn con gái.
Ánh mắt tham lam dừng trên gương mặt cô bé, cô thấy con gái còn rất vui vẻ, không hề giận dỗi gì cả, khi con gái sắp vào lớp, anh giơ tay xoa đầu con.
Việc này khiến cô còn tưởng mình nhìn nhầm, trong ấn tượng anh chưa bao giờ có tương tác thân mật như vậy với con.
Trong lòng cô ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
Rất mâu thuẫn.
Cô hi vọng con gái đừng vì chuyện cả đêm mình không về mà tổn thương khóc ròng, nhưng con gái thật sự không có phản ứng gì lại khiến cô cảm thấy mất mát, cảm thấy như bị con gái bỏ lại.
Cô hi vọng con gái đừng xa cách với anh như thế, dù sao cũng là hai cha con, nhưng lại hi vọng con gái xa cách với anh, như thế sau khi ly hôn con bé không đến nỗi quá buồn.
Nói chung, cô ôm tâm trạng cực kì mâu thuẫn như vậy, ngồi trên taxi nhìn con gái được giáo viên dắt vào nhà trẻ, cho đến khi tài xế hỏi cô có phải nên đi rồi không, cô mới hoàn hồn đáp lời tài xế.
Lúc này đứng dưới nhà Tô Tương, cô nhìn tên hiện ở cuộc gọi đến trên điện thoại, cô biết lúc này chắc chắn anh đã tới phòng làm việc, cũng chắc chắn đã nhìn thấy đơn ly hôn cô nhờ luật sư gửi cho anh, có lẽ cuộc gọi này của anh là muốn thông báo với cô lập tức đi làm thủ tục ly hôn.
Cho nên cô nhận điện thoại.
Chỉ có điều sau khi điện thoại kết nối, cô lại chẳng nói gì, đợi anh đưa ra đáp án cuối cùng.
Trong lòng là cay đắng, trước kia tràn đầy tự tin có thể xử lý tốt cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ lại kết thúc bằng việc ly hôn, Dung Nhan cảm thấy, tất cả mọi thứ xung quanh như đang cười nhạo cô ban đầu không biết tự lượng sức mình.
"Sao lại chịu nghe máy rồi? Không phải có bản lĩnh tắt nguồn cơ à?"
Điện thoại vừa kết nối, giọng điệu giễu cợt của anh đã truyền tới, Dung Nhan im lặng không đáp lại, cô cảm thấy bây giờ mình chẳng có gì để nói với anh, chỉ mong anh mau chóng đưa ra đáp án, đưa ra quyết định giải thoát.
Ở đầu bên kia anh bật cười:
"Phụ nữ làm bộ một chút có lẽ sẽ thu hút sự chú ý của đàn ông, làm bộ quá mức thì không tốt đâu."
Giọng điệu cao ngạo như mang theo sự hờ hững vốn có mỗi khi anh đối mặt với cô, còn cả sự châm biếm rõ ràng.
Dung Nhan chỉ cảm thấy khuất nhục và tức giận, anh đang coi chuyện ly hôn mà cô nhắc tới thành cô đang làm bộ làm tịch. Hơn nữa giọng điệu khi anh nói những lời này, rõ ràng chắc chắn cuộc hôn nhân này cô không thể chấm dứt được.
Cô mở miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện mình chẳng thốt nổi một câu, bởi vì cô bị những lời này của anh chọc tức đến nỗi đôi môi cũng đang run rẩy.