Tô Tương đi làm rồi, Dung Nhan ở nhà trùm chăn ngủ tới tận trưa, nạp đủ năng lượng mới bò dậy kiếm thứ gì ăn, sau đó bắt đầu dùng máy tính của Tô Tương lên mạng tìm việc.
Ban đầu cô cho rằng Mục Viễn Hàng sẽ dứt khoát đồng ý ly hôn, sau đó cô sẽ đưa con gái rời khỏi thành phố D, quay về tìm ba mẹ.
Ba mẹ cô sống tại một thành nhỏ tuyến ba trực thuộc thành phố D, cách thành phố D chừng một tiếng ngồi xe cao tốc.
Cô muốn đưa con gái về chỗ cha mẹ, chờ ổn định rồi tìm một công việc ở đó, cô không định trở về thành phố D.
Nơi này không có ai hay chuyện gì đáng để cô lưu luyến, ở lại nơi này lâu hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, làm mẹ rồi mới biết cha mẹ vất vả, cũng hiểu được tình cảm cha mẹ dành cho con cái, sau một cuộc hôn nhân thất bại, ba mẹ là chốn về duy nhất của cô.
Trên thế giới này, chỉ có ba mẹ mới là nơi che mưa chắn gió mà cô tin tưởng và yên tâm nhất.
Nhưng bây giờ Mục Viễn Hàng lại nói anh muốn giành quyền nuôi dưỡng con gái, vậy vụ ly hôn này sẽ không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn, cô cũng không thể ngồi không cả ngày, nếu đã quyết định ly hôn, rời khỏi cái nhà đó thì cô nên có thu nhập và công việc để trang trải cho cuộc sống sau này.
Cho dù cô biết rõ một người phụ nữ đã không tiếp xúc với xã hội năm năm, hơn nữa còn không có kinh nghiệm làm việc như cô, tìm công việc còn khó hơn cả lên trời, nhưng dù sao cô cũng phải có bước tiến đầu tiên.
*
Mục Thị.
Mục Viễn Hàng vừa kết thúc một cuộc họp, đang vừa đi tới phòng làm việc vừa nghiêm mặt lạnh lùng giao công việc cho thư ký, kết quả mới nói được vài hạng mục đã nhận được một cuộc điện thoại từ em gái nhà mình – Mục Phồn.
Về tính cách của cô em gái này, Mục Viễn Hàng chỉ có một đánh giá duy nhất, chính là thật có lỗi với cái tên mà ba mẹ đặt cho cô, hoàn toàn là hai mặt đối lập, trong tên có chữ “Phồn”, tính cách lại đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.
Trong mắt một người suốt ngày lăn lộn trong thương trường đầy lừa lọc và tranh đấu như Mục Viễn Hàng, cái gọi là đơn giản thực chất là không có não!
Nhưng Dung Nhan lại cảm thấy Mục Phồn đơn thuần đáng yêu, thiện lương ngốc nghếch, quan hệ chị dâu em chồng vô cùng thân thiết, thậm chí còn thân thiết hơn cả người làm anh trai như anh.
Cũng đúng, hai người phụ nữ nhìn bất cứ người nào hay việc gì cũng chỉ thấy mặt tốt đẹp, còn bản chất xấu xa độc ác của con người thì đều tự động bị che chắn.
Cho nên Mục Viễn Hàng cảm thấy, cô có thể chung sống hòa hợp với Mục Phồn thật ra là vì bọn họ là cùng một loại người, đều không có não!
Chẳng hiểu vì sao từ một cú điện thoại của Mục Phồn anh lại đột nhiên nhớ tới người phụ nữ kia, điều này khiến Mục Viễn Hàng phát cáu, giọng điệu lúc nghe điện thoại cũng không được tốt cho lắm, vừa bắt máy đã vô cớ quát nạt em gái mình: “Chuyện gì?”
Nhưng không chờ Mục Phồn ý kiến về việc anh quát mắng mình thì đã nghe được giọng nói run rẩy vì lo lắng ở đầu bên kia điện thoại: “Anh, không xong rồi, chuyện lớn rồi, anh mau về nhà một chuyến đi, mẹ muốn ly hôn với ba, giờ đang thu dọn đồ đạc bỏ đi kìa.”
Mục Viễn Hàng giận dữ cúp điện thoại rồi lạnh giọng bảo thư ký hủy hết lịch trình chiều nay, sau đó mới vội vàng lái xe về Mục gia.