Sau khi Mục Viễn Hàng đàm phán không thành với Dung Nhan, anh cầm áo ngoài Âu phục và cà vạt chuẩn bị rời đi, nhưng vừa cử động, đau đớn trên tay khiến anh phải nhíu mày thì thôi đi, trên cánh tay cũng cảm giác có chút châm chích.
Anh vào nhà vệ sinh cởϊ áσ sơmi của mình, phát hiện trên cánh tay có mấy vết máu ứ lớn nhỏ, đều do ban nãy anh khiêng người phụ nữ kia rồi bị cô dùng tay véo trong lúc giãy dụa.
Anh nhịn đau mặc lại sơ mi, trong lòng mắng nhiếc cô thậm tệ.
Đúng là cực kì đáng ghét!
Nhiều năm như thế, sao anh không biết cô lại thô lỗ vậy nhỉ, đầu tiên là tát anh một cái ngay trước mặt toàn bộ khách khứa trong đêm tiệc tối qua, hôm nay lại vừa cắn vừa cấu, có còn ra dáng phụ nữ hay không?
Tức giận đá mở cửa phòng, sải bước bỏ đi.
Lúc xuống tầng đi qua phòng ngủ của cha mẹ, anh hơi ngừng bước nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, sau đấy lạnh lùng hừ một tiếng, rời đi không thèm ngoảnh lại.
Ban nãy, khi mẹ anh bỏ đi với Mục Phồn mà không hề lưu luyến dù chỉ một chút, anh nhìn thấy sự thương tâm trong mắt cha mình.
Nhưng đối với một người cha chưa từng đặt đứa con trai là anh ở trong lòng, anh cũng chẳng bận tâm chút nào.
*
Hai tiếng sau, Dung Nhan gặp lại Mục Viễn Hàng trước cổng trường mầm non của con gái, cô tới đón con tan học, rất rõ ràng, anh cũng vậy.
Chiếc Bentley màu đen anh thường lái được đỗ ở ven đường, anh dựa bên xe nghe điện thoại.
Âu phục giày da, nghiêm nghị tao nhã.
Dung Nhan cảm thấy thật mỉa mai, con gái đi mầm non cũng hơn nửa năm, chưa từng thấy anh đưa đón con bao giờ, vậy mà sáng sớm nay tới đưa, chiều lại đến đón, đúng là tốn không ít công sức để giành quyển nuôi dưỡng con gái.
Cô rất không khách sáo dùng ánh mắt khinh bỉ mà liếc anh, sau đấy vẫn đi tới trước cổng trường mầm non, đứng ở đó đợi.
Mỗi ngày, khi cô tới đón con gái đều quen tới sớm hơn một lúc rồi chờ ở cổng, bời vì cô không muốn để bé con của mình lần nào cũng phải mong ngóng, cô hi vọng con gái vừa bước ra là có thể nhìn thấy mình.
Không cần chờ đợi, không cần băn khoăn, không cần kiễng chân trông ngóng, không cần mất mát bất an.
Thế nên, dù lúc này vẫn chưa tới giờ đón trẻ của trường mầm non, nhưng ngoài cửa đã tập trung tốp năm tụm ba những phụ huynh tới sớm.
Dung Nhan vừa xuất hiện ở trước cổng trường mầm non, Mục Viễn Hàng đã nhìn thấy, chỉ là cô đang dùng ánh mắt gì để nhìn anh vậy?
Giễu cợt? Khinh bỉ?
Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì.
Trong ấn tượng của Mục Viễn Hàng, ánh mắt Dung Nhan nhìn anh từ trước đến nay chỉ có ái mộ, say đắm, tha thiết, sùng bái, có đôi khi cũng là bình tĩnh và dịu dàng, nhưng chưa từng có bất cứ tâm trạng tiêu cực nào.
Cho nên bị cô liếc như thế, trong phút chốc anh chẳng còn tâm trạng nghe máy, sau khi qua loa kết thúc cuộc gọi, anh trực tiếp bấm số của cô, muốn gọi cô qua đây, hỏi xem ai cho cô lá gan để dùng ánh mắt như thế nhìn anh.
Dung Nhan nghe thấy điện thoại đổ chuông, lấy từ túi xách ra nhìn, thế mà là Mục Viễn Hàng gọi tới, cô nhìn thoáng qua nơi anh đang đứng, nhìn thấy anh sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn cô, cô cảm thấy nhàm chán, thẳng tay cúp máy, quay đầu tiếp tục đợi con gái.
Mục Viễn Hàng lại bị hành động của cô chọc tức, dứt khoát cất điện thoại đi, cất bước đi tới chỗ cô.
Vốn dĩ anh không muốn làm ầm ĩ với cô trước mặt bao nhiêu người, dù sao hình tượng của anh đại diện cho Mục thị, anh không muốn chuyện gia đình náo loạn, phu nhân họ Mục đòi ly hôn bị lộ ra ngoài, nhưng cái kiểu thái độ của cô khiến anh không thể nhịn được nữa, chỉ đành đích thân qua đó bắt người.