• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mục Viễn Hàng bị Dung Nhan dập máy, giận dữ đập điện thoại xuống, sau đấy ngả người ra ghế, giơ tay bóp trán.

Nhìn thái độ của cô, đúng là rất phách lối, thế mà hết lần này đến lần khác cúp điện thoại của anh, xem ra anh còn quá nhân từ với cô rồi.

Nhấc điện thoại lên một lần nữa, lạnh giọng dặn luật sư của mình:

"Thông báo cho luật sư của cô ấy, nói cô ấy muốn ly hôn cũng được, nhưng quyền nuôi dưỡng con gái tôi sẽ không cho!"

Anh muốn xem xem, một người xa con gái thì không sống nổi như cô, còn làm thế nào để tiếp tục đòi ly hôn.

Còn nữa, không phải cô cũng từng nói không có anh thì không sống nổi hay sao? Bây giờ ầm ĩ đòi ly hôn là có ý gì?

Sau khi không chút lưu tình dặn xong luật sư, Mục Viễn Hàng xoay người tập trung vào công việc bận rộn, đối với một chủ tịch công ty nắm trong tay cuộc sống của nhiều nhân viên như vậy, anh không có thời gian rảnh để đi theo ầm ĩ náo loạn cùng cô, thời gian là vàng bạc, câu nói này cực kì thích hợp với anh.

Sau khi Dung Nhan nghe được tin tức Mục Viễn Hàng không chịu nhường quyền nuôi con từ chỗ luật sư thì ngẩn cả người.

Cô không thể nào tưởng tượng ra hình ảnh con gái không thuộc về mình, từ khi con bé ra đời, cô đã luôn ở bên cạnh, tất cả mọi thứ liên quan đến con gái gần như đều do cô đích thân chăm nom.

Nếu như sau khi ly hôn, con gái thuộc về Mục Viễn Hàng, vậy có nghĩa là từ nay trở đi, cô và con sẽ chia xa nhau...

Chỉ nghĩ về hình ảnh như vậy thôi đã khiến cô cảm thấy bất an, chứ đứng nói suy nghĩ những thứ sâu xa hơn...

Không có con gái cô sẽ điên mất, không thể sống được!

Nhất thời trong lòng cô vừa tức giận vừa hoảng loạn. Cô nóng ruột, cứ đi tới đi lui trong phòng.

Tô Tương còn chưa đi làm, cô ấy làm ở một tiệm nail trong trung tâm thương mại, giờ làm việc buổi sáng tương đối muộn.

Trước kia Tô Tương làm việc ở một công ty nhỏ, nhưng khi ấy công việc này là nhờ bạn học của Tôn Đào giới thiệu cho, nên sau khi ly hôn cô ấy dứt khoát từ chức, cô ấy không muốn mang bất cứ ân tình gì với người chồng cũ.

Hơn nữa bản thân Tô Tương cũng rất thích mảng nail với spa, vậy là đến tiệm nail làm việc.

Trước kia cô ấy đã muốn dấn thân vào nghành nghề này, nhưng chồng cũ Tôn Đào phản đối kịch liệt, gã cho rằng nghề này không đứng đắn, nhưng cuối cùng gã vẫn lao đầu vào vòng tay của một người phụ nữ chẳng ra sao.

Ha ha, cho nên ấy, cuộc đời có đôi khi thật mỉa mai.

Tô Tương thấy Dung Nhan nôn nóng bất an như vậy, đi qua kéo cô ngồi xuống:

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Tâm trạng của Dung Nhan có phần sụp đổ:

"Ban nãy luật sư nói Mục Viễn Hàng không chịu trao quyền nuôi con cho em, Tương Tương, em phải làm sao bây giờ? Chị biết đấy, không có Noãn Noãn em không sống được!"

Dung Nhan không ngờ Mục Viễn Hàng lại giở trò này, cô tưởng Mục Viễn Hàng chẳng có bao nhiêu tình cảm với Noãn Noãn, sẽ không tranh quyền nuôi dưỡng Noãn Noãn.

Hơn nữa, anh với Hạ Du đều có tình cảm với đối phương nên suy ra thì Noãn Noãn sẽ thành chướng ngại vật giữa bọn họ, việc gì anh phải khăng khăng giữ quyền nuôi dưỡng Noãn Noãn chứ? Giao Noãn Noãn cho cô, cô dẫn Noãn Noãn rời đi, về sau anh với Hạ Du hạnh phúc bên nhau mà chẳng còn gì lo lắng, vậy không tốt à?

Tô Tương nghe xong lời cô nói cũng hơi chau mày, nhưng mà vẫn phải lên tiếng an ủi:

"Dù sao anh ta cũng là ba của Noãn Noãn, muốn tranh quyền nuôi dưỡng Noãn Noãn cũng là điều dễ hiểu. Em cũng đừng hoảng quá, chị thấy em cứ đi nói chuyện rõ ràng với anh ta, biết đâu lại có cơ hội thay đổi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK