Còn Mục Viễn Hàng, người bị hắt nước vào mặt, lúc đầu vô cùng khiếp sợ, sau đó lại tức giận tột cùng.
Sao anh có thể ngờ được cô sẽ ngang ngược tới nỗi hắt nước vào mặt anh, tuy rằng quán cà phê này anh đã bao hết, nhưng ở quầy còn có nhân viên bán hàng, cô có nghĩ tới mặt mũi của anh không?
Đương nhiên, anh không hiểu, khi một người phụ nữ không yêu anh và không quan tâm đến anh nữa, cô ấy sẽ không quan tâm đến thể diện và cảm xúc của anh đâu.
Vì bị tạt nước vào mặt, Mục Viễn Hàng cũng tức đến nỗi không cần mặt mũi nữa.
Anh tức giận rút khăn giấy trên bàn, lau sạch nước trên mặt rồi nghiêm mặt rời khỏi quán cà phê, ngay cả khách hàng đã hẹn cũng không có tâm trạng nhìn tới, gọi điện cho thư ký yêu cầu hủy bỏ cuộc hẹn.
Anh cũng không để ý tới hình tượng nữa, âu phục đắt tiền toàn là nước, còn khách hàng cái gì nữa chứ!
Sau khi về nhà thay quần áo, anh vốn định nghỉ ngơi ở nhà cho tĩnh tâm nhưng cảm thấy căn nhà trống trải, hơn nữa nơi đây tràn ngập hơi thở của người phụ nữ kia khiến anh càng thêm bực bội, cuối cùng anh phóng xe đến chỗ em gái Mục Phồn, nhân tiện thăm mẹ luôn.
Khi Mục Phồn ra mở cửa, cô ngay lập tức tỏ ra ghét bỏ anh.
"Em nói nè, anh đó, sao cứ hai ba ngày lại chạy đến đây làm gì? Đây là nhà của em, không phải nhà anh!"
Kể từ khi mẹ chuyển đến ở với cô, anh trai thường xuyên ở đây cả ngày, tới ăn cơm chùa, có lúc còn dẫn theo con gái, anh ấy thích ăn cơm nhà như vậy, sao không nhanh nhanh dỗ vợ về nhà đi chứ?
Lúc đầu, tâm trạng của Mục Viễn Hàng vốn đã không tốt, Mục Phồn lại còn nói lời chê bai, khiến vẻ mặt anh tối sầm lại.
"Em có nhà sao, căn nhà này chẳng lẽ không phải là anh mua cho em!"
Mục Phồn bị cái lưỡi độc địa của anh trai làm tức tới giậm chân.
"Hừ, em còn lâu mới bị anh đánh bại, anh có tin là giờ em dẫn mẹ dọn ra ngoài ở không?"
Mục Viễn Hàng bị cô chọc tức tới nhức cả đầu, gần đây, mọi thứ vừa rối vừa phiền, nhà có mấy người phụ nữ thôi mà không ai khiến anh bớt lo cả.
Đầu tiên là Dung Nhan muốn ly hôn, sau đó là mẹ sắp ly hôn, con gái lại đổ bệnh, em gái anh lại náo loạn muốn dọn ra ngoài, cuộc sống của anh ngày một khó qua hơn.
Mẹ Mục – Điền Ninh nghe thấy tiếng hai người nói chuyện nên bước ra khỏi phòng ngủ, bà rất tò mò về lý do cho sự xuất hiện của Mục Viễn Hàng lúc này.
"Viễn Hàng? Sao con lại tới đây?"
Bây giờ cũng không phải giờ tan tầm, cũng không phải giờ cơm tối.
"Con muốn tới thăm mẹ."
Mục Viễn Hàng đáp lời mẹ rồi thay giày và bước và nhà, tự ý đi đến tủ lạnh và mở tủ lạnh ra, khi anh nhìn thấy từng hàng bia trong tủ thì hơi cau mày.
Anh lấy một lon từ tủ ra, nhưng ngoài miệng lại bắt đầu lên lớp.
"Nhà của một cô gái mà trong tủ lạnh lại chứa nhiều bia như vậy ——"
Mục Phồn khó chịu vì anh lại lên giọng giảng giải, nhảy tới cầm lấy lon bia trong tay anh, tức giận phản bác lại:
"Em thích uống đấy!"
Mục Viễn Hàng dễ dàng giật lại lon bia từ trong tay cô, tiện thể lạnh lùng liếc cô một cái.
"Là ai nuông chiều em nhiều tới nỗi dưỡng ra lắm tật xấu thế hả, đúng là không biết lớn nhỏ."
Mục Phồn tức giận tới hộc máu vì độ đảo trắng thay đen trong lời nói của anh trai.
"Ồ, em á, em mà lắm tật xấu? Chẳng lẽ anh không có nhiều tật xấu? Tất cả đều là do chị dâu nuông chiều sinh hư!"
Em gái đột nhiên nhắc tới Dung Nhan, còn nói rằng Dung Nhan chiều anh, sắc mặt của Mục Viễn Hàng lại trầm xuống, bầu không khí đột nhiên đông cứng, ai cũng biết Dung Nhan hiện giờ đang náo loạn muốn ly hôn với anh.
Mục Phồn lè lưỡi, quay người bỏ trốn về phòng.
Mục Viễn Hàng đi đến sô pha ngồi xuống, ngửa đầu lên, uống mấy hớp là hết sạch lon bia cầm trong tay.
Mẹ Mục liếc anh một cái, xoay người đi tới sô pha ngồi xuống, giả bộ lơ đãng hỏi:
"Hôm nay con gặp Dung Nhan hả?"
"Vâng."
Mục Viễn Hàng buồn bực đáp lại, sau đó đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy thêm một lon bia để uống.
Mẹ Mục nhìn biểu hiện của con trai mà không thể không thở dài.
Con trai bà, bà là người hiểu rõ nhất tính tình của nó, bây giờ nó rơi vào tình trạng này, rõ ràng là không nghĩ tới sẽ ly hôn, nhưng mà chỉ sợ, cho dù nó có không muốn đi chăng nữa thì cũng không thể vãn hồi mọi chuyện.