• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tần Phong, cậu đang nói cái gì vậy?”

Mộ Chính Thuần không thể tin vào tai mình, Tần Phong cũng muốn theo đuổi con gái của mình sao?

“Tôi và tổng giám đốc Mộ vừa gặp đã yêu, muốn theo đuổi cô ấy!”

Tần Phong lặp lại.

Vốn dĩ hắn tạm thời không có ý định nói chuyện này ra, dù sao Mộ Uyển Quân còn chưa đồng ý, nhưng nếu Đinh Thế Hào tới, Tần Phong sẽ không khách sáo.

Bởi vì giữa trưa ngày hôm qua, hắn nhìn thấy Mộ Chính Thuần tát Mộ Uyển Quân một cái ở văn phòng, cũng cảm giác có gì đó không thích hợp, sau đó buổi chiều lúc đi làm, hắn hỏi thăm một ít tình huống ở chỗ trợ lý Trương Vận.

Tần Phong mới biết được, thì ra là Mộ Chính Thuần muốn gả Mộ Uyển Quân cho Đinh Thế Hào, nhưng Mộ Uyển Quân không muốn, cho nên hai người mới xảy ra tranh chấp.

Nếu Tần Phong muốn cưới Mộ Uyển Quân về, làm sao có thể để người khác nhúng tay vào?

“Tần Phong, đừng lấy chuyện này ra đùa!”

Nếu Tần Phong chỉ là nhân viên bình thường, chỉ sợ lúc này đã bị tát một cái bay ra ngoài.

Mặc dù ông ấy biết thân phận của Tần Phong rất bình thường. Nhưng cho dù nói thế nào thì thực lực của Tần Phong cũng rất mạnh, ít nhiều gì thì ông ấy cũng phải khách khí một chút.

“Anh là nhân viên của công ty dược phẩm Hân Vượng sao?”

Thấy Tần Phong mặc đồng phục công tác của công ty dược phẩm Hân Vượng, Đinh Thế Hào liền hỏi một câu.

“Đúng vậy!” Tần Phong gật đầu nói.

“Ha!”

Đinh Thế Hào cười khinh thường.

Chỉ là một nhân viên quèn của công ty, lấy đâu ra dũng khí nói muốn theo đuổi Mộ Uyển Quân, còn dám nói mình là người anh ta không thể trêu vào?

“Anh không biết tôi là ai sao? Vậy anh có biết nhà họ Đinh có chỗ đứng như thế nào ở Bạch Hải không?”

Đinh Thế Hào hỏi.

“Không biết, cũng không cần phải biết.” Tần Phong không chút để ý nói.

Nghe Tần Phong nói vậy, cho dù Đinh Thế Hào có giáo dưỡng tốt đến đâu, cũng không nhịn được có chút tức giận: "Anh lấy sự tự tin này ở đâu? Uyển Quân là tổng giám đốc công ty, mà anh chẳng qua chỉ là nhân viên thấp kém, anh cảm thấy mình xứng sao?"

“Xứng hay không, không phải do anh quyết định!”

Tần Phong thản nhiên nói.

“Ngu ngốc!”

Đinh Thế Hào cảm thấy nói chuyện với loại người đê tiện này, quả thật chính là hạ thấp phẩm vị của anh ta, sau khi mắng một câu, liền xoay người đi đến văn phòng của Mộ Uyển Quân.

“Tần Phong, sau này đừng đùa nữa, nhất là trước mặt Thế Hào. Thân thủ của cậu rất mạnh là không sai, nhưng nhà họ Đinh có thế lực rất lớn ở Bạch Hải, đừng tìm phiền phức cho mình.”

Chờ Đinh Thế Hào đi rồi, Mộ Chính Thuần nhanh chóng nhắc nhở Tần Phong.

Mặc dù biết rõ thân phận của Tần Phong, nhưng Mộ Chính Thuần vẫn rất coi trọng Tần Phong, thậm chí ông ấy còn muốn đề bạt Tần Phong một chút, dù sao có thể kết bạn với một cao thủ như vậy cũng rất có lợi đối với ông ấy.

Nhưng theo ông ấy thấy, dù Tần Phong có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một con người, xảy ra xung đột với thế lực hùng mạnh nhà họ Đinh, rất không sáng suốt.

“Chủ tịch, trong lòng tôi ắt phải hiểu rõ!”

Tần Phong gật đầu, cũng đi theo ra ngoài.

Nhà họ Đinh?

Trong mắt hắn, giống như con kiến thôi.

“Chủ tịch, nên làm thế nào cho phải đây?”

Vẻ mặt Ngô Uy dở khóc dở cười hỏi.

Mộ Chính Thuần lắc đầu: “Tôi nghĩ sau khi Tần Phong đi xuống, hẳn là sẽ nghĩ kỹ lời tôi nói, không đến mức xung đột với Đinh Thế Hào đâu.”

Ông ấy chỉ cho là Tần Phong chưa biết bối cảnh nhà họ Đinh, chờ hắn tự mình đi xuống tìm hiểu rõ ràng, sẽ không ngu ngốc nữa.

Sau khi Tần Phong đi ra, đi qua phòng làm việc của Mộ Uyển Quân, thấy Mộ Uyển Quân đang tức giận chỉ vào cửa, nói với Đinh Thế Hào: “Anh Đinh, mời anh về đi, đừng quấy rầy công việc của tôi.”

“Uyển Quân, anh thật lòng với em, cho dù bây giờ em chưa muốn chấp nhận anh, nhưng chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm mà, không cần vội vàng từ chối.”

Đinh Thế Hào cật lực khuyên nhủ.

Vẻ đẹp của Mộ Uyển Quân khiến Đinh Thế Hào không thể từ chối, anh ta thề phải cưới được Mộ Uyển Quân.

“Tôi nói rồi, mời anh đi ra ngoài!”

Mộ Uyển Quân lại xua đuổi.

Đinh Thế Hào khẽ nhíu mày, anh ta đã đủ kiên nhẫn, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, anh ta căn bản không cần nhiều lời, trực tiếp để người đưa tới khách sạn là được.

“Uyển Quân, sao em lại…”

Đinh Thế Hào muốn kéo tay Mộ Uyển Quân.

Vừa muốn sờ tới, Tần Phong đi ngang lập tức vọt qua, nắm lấy tay anh ta: “Da mặt của anh hơi dày rồi đó, người ta đã nói anh cút, sao anh còn ở lại đây?”

“Lại là mày? Buông ra.”

Thấy lại là Tần Phong, sức chịu đựng của Đinh Thế Hào cũng bùng nổ, anh ta muốn rút tay về, nhưng hoàn toàn không rút nổi.

Thấy vậy, Đinh Thế Hào hung hăng đá một phát vào đũng quần Tần Phong.

Nếu lần đá này trúng, chỉ sợ cũng bị phế đi.

“Anh đúng là ác độc.”

Thấy Đinh Thế Hào một chân đá tới, Tần Phong nắm lấy mắt cá chân anh ta.

“Con mẹ nhà anh, buông ra.”

Thấy Tần Phong lại nắm lấy chân anh ta, Đinh Thế Hào bất chấp hình tượng, mở miệng chửi đổng.

“Muốn chết? Vậy tôi sẽ giúp anh.” . ngôn tình hoàn

Nghe thấy anh ta mắng mẹ mình, sát ý của Tần Phong dâng lên, kéo Đinh Thế Hào tới bên cửa sổ.

Đây là tầng mười hai, Tần Phong trực tiếp treo ngược anh ta ở bên ngoài cửa sổ, vốn dĩ Đinh Thế Hào đã sợ độ cao, bây giờ bị dọa đến mức trong đầu chấn động, run rẩy không thôi.

“Mày muốn... Làm gì? Mau... Mau kéo tao vào.”

Giọng Đinh Thế Hào run lên, trực tiếp tè ra quần.

Hơn nữa anh ta đang bị treo ngược, nước tiểu theo quần áo chảy xuống mặt anh ta, cực kỳ chật vật.

Cho tới lúc này Mộ Uyển Quân mới lấy lại tinh thần, cũng bị dọa đến giật mình, hét lên: “Tần Phong, mau kéo anh ta vào, lỡ như ngã xuống sẽ xảy ra án mạng mất, nhanh lên.”

Nghe thấy tiếng hét, Mộ Chính Thuần và Ngô Uy ở phòng làm việc bên cạnh cũng vội vàng chạy tới.

Không chỉ có bọn họ, Trương Vận cũng chạy tới, còn có những người khác ở văn phòng bên cạnh, cũng nhanh chóng tới xem xét tình huống.

Vừa nhìn, Mộ Chính Thuần đã sợ đến mức chân mềm nhũn, nói: “Tần Phong, cậu đang làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói, mau kéo cậu ta vào.”

Tần Phong vẻ mặt hết sức lạnh nhạt, quay đầu nói: “Không có gì, vừa rồi có con chó mắng mẹ của tôi, cho anh ta một chút bài học mà thôi.”

Vốn dĩ Tần Phong còn chưa tức giận, chỉ vì một câu "Con mẹ nhà anh" của Đinh Thế Hào đã chọc giận Tần Phong. Coi như là Đinh Thế Hào tự chuốc lấy khổ, cứ nhất định phải chạm vào ranh giới của của Tần Phong.

Dựa theo tính cách của Tần Phong, thật sự sẽ giết chết tên này, thế nhưng trước mắt nhiều người, Tần Phong cũng rất lý trí, dù sao giết Đinh Thế Hào ở chỗ này cũng sẽ liên lụy đến nhóm người Mộ Uyển Quân.

Tần Phong nhấc tay lên, Đinh Thế Hào bị hắn nhấc lên như gà con, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, lần sau nếu còn mắng như vậy, ai cũng không cứu được anh.”

Sắc mặt Đinh Thế Hào tái nhợt, toàn thân còn đang phát run, ngay cả hàm răng cũng đang run rẩy, Mộ Chính Thuần đi qua nâng anh ta dậy: "Thế Hào, con không sao chứ?"

Đinh Thế Hào không để ý tới ông ấy, oán hận nhìn Tần Phong, đẩy Mộ Chính Thuần chạy ra ngoài.

Mà tất cả mọi người vây xem không khỏi lấy tay phẩy phẩy trước mặt, mùi nước tiểu thật sự quá khai.

“Vừa rồi anh bị điên rồi hả?”

Mộ Uyển Quân trừng mắt nhìn Tần Phong, hét lên một tiếng. Vừa rồi cô thật sự bị dọa sợ, nếu như không đỡ được, Đinh Thế Hào mà ngã xuống thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK