Trong phòng làm việc, một người trung niên đang gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
Người đó chính là người lần trước đã đi gặp hai mẹ con Tân Phong, ba của Tân Phong - Tân Hoành.
Đối diện bàn làm việc, một người đàn ông trung niên trông xấp xỉ tuổi với Tân Hoành đang đứng, là thuộc hạ mà Tần Hoành tin tưởng nhất - Hồ Hải.
“Gia chủ, đây là toàn bộ thông tin về Đại thiếu gia, mời ngài xem.” Hồ Hải cung kính đưa tài liệu trong tay cho Tần Hoành.
Sau khi xem xong, Tân Hoành cau mày nói: “Kỳ lạ, sao nó lại mất tích suốt 5 năm. Mà trong 5 năm đó nó đi đâu? Không điều tra ra được sao?”
Đại thiếu gia mà Hồ Hải nhắc đến đúng là Tân Phong.
Hai ngày nay, Hồ Hải đã điều tra mọi tin tức về Tân Phong, Tân Hoành mới biết được hóa ra Tân Phong đã mất tích 5 năm. Sau khi trở về thì có được thân thủ cường đại, những người đứng đầu của các thế lực mạnh nhất ở Bạch Hải đều là thuộc hạ của Tần Phong.
“Hoàn toàn không điều tra ra được, trong 5 năm này cứ như là biến mất trong không khí vậy.”
Hồ Hải lắc đầu nói.
“Xem ra chuyện này cũng không tiến triển giống như tôi tưởng tượng. Không biết là để hai mẹ con bọn họ ở lại Bạch Hải là phúc hay là họa đây.”
Tân Hoanh xoa trán, cảm thấy lo lắng. Thế nhưng ngay cả Hồ Hải mà cũng không điều tra ra được Tần Phong đã đi đâu trong 5 năm mất tích thì đủ để thấy được rằng sau lưng Tần Phong chắc chắn
có một người nào đó càng mạnh mẽ hơn chống lưng cho hắn.
Hồ Hải còn nói thêm: “Còn có
việc nữa, hai ngày trước, Đại thiếu gia còn âm thầm phái người đến đây để điều tra nhà họ Tân chúng ta.”
“Trong dự đoán.”
Đối với việc này, Tân Hoành không cảm thấy bất ngờ, nếu Tân Phong không đến điều tra nhà họ Tần thì mới là kỳ lạ đó.
“Gia chủ, ngài có muốn tôi đến Bạch Hải...”
Trong con ngươi của Hồ Hải hiện lên một tia sát ý.
Tân Hoành ngắt lời ông ta: “Với thế lực chỉ có chừng đó của Bạch Hải, dù cho có để bọn họ điều tra thì cũng không có năng lực tra đến đâu được. Cứ để nó làm.”
“Còn bên đại thiếu gia nên làm thế nào cho phải?” Hồ Hải hỏi.
Tần Hoành không trả lời, chỉ phất phất tay, Hồ Hải hiểu ý mà lui ra ngoài.
“Rốt cuộc thì là ai?”
'Tần Hoành tựa người vào ghế, nhắm mắt lại, tựa hồ đang suy đoán là ai đã đem Tần Phong đi suốt 5 năm.
Chờ đến lúc chạng vạng, Tần Phong nhận được điện thoại của Liễu Như Tuyết, nói là cô ây đã tới.
“Còn chờ gì nữa? Mau đi đón người đi chứ.”
Sau khi nghe xong điện thoại, Tân Phong trừng mắt nhìn đám người Thẩm Đại Tài.
Sao bọn họ còn ngồi ngơ ngác ở đó, còn không mau đi đón?
“Thiếu... Thiếu chủ, không phải ngài nói phải khiêm tốn không nên làm ồn ào sao?” Thẩm Đại Tài mở miệng nhắc nhở.
Rõ ràng là chính miệng thiếu chủ nói phải chào đón một cách khiêm tốn mà cũng phải hoành tráng, cho nên bọn họ không dám làm gì, lỡ như thiếu chủ khiển trách bọn họ làm quá phô trương thì làm sao bây giờ?
“Ta nói khiêm tốn, ý là không cần gây ồn ào quá mức, mấy người chúng ta đi đón là được. Còn hoành tráng thì có nghĩa là nên chuẩn bị tốt rượu và đồ ăn.”