Vừa nghe thế thì Vương Tuyết Mai cũng bình ổn trở lại, cảm kích nói với Mộ Uyển Quân: “Giám đốc Mộ, cảm ơn cô và chủ tịch nhiều lắm, cô xem... Lúc trước tôi làm phiền cô nhiều như vậy, bây giờ Phong Nhi lại suýt chút nữa hại cô bị vạ lây, trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi.”
“Dì Vương, trong lòng con dì tựa như mẹ của con vậy, dì đừng khách sáo. như thế.”
Mộ Uyển Quân võ võ nhẹ vào tay Vương Tuyết Mai, an ủi bà. “Mẹ, mẹ nghĩ thế nào về việc cô ấy trở thành con dâu của mẹ?”
Tân Phong trêu chọc một câu, chỉ là muốn đổi đề tài, như thế thì Vương Tuyết Mai mới quên đi cơn hoảng sợ.
“Cái thằng nhóc này, không được nói
Vương Tuyết Mai trừng mắt nhìn hắn một cái, sao có thể ăn nói bậy bạ lung tung trước mặt con gái nhà người ta chứ?
Mộ Uyển Quân cũng lén trừng Tân Phong một cái, vì có Vương Tuyết Mai ở cạnh nên Mộ Uyển Quân cũng cố gắng không tức giận.
“Giám đốc Mộ, cô đừng bận tâm, thằng nhóc Phong nhi này thích nói đùa thế thôi.”
Vương Tuyết Mai vội vàng xin lỗi. “Cháu biết mà dì Vương.” Mộ Uyển Quân gật đầu.
Sau đó, Tân Phong dùng những thảo dược đem về nấu thành một nồi to, nói với Mộ Uyển Quân và Vương Tuyết Mai: “ giám đốc Mộ, hai người ngâm mình trong nước thuốc này đi, ngâm khoảng nửa tiếng là có thể giúp khôi phục lại vết thương trên người đấy. Hơn nữa cũng không để lại sẹo.”
“Hả? Thât thế sao Tân Phong?” Mộ Uyển Quân nghe thế thì vô cùng vui mừng hỏi.
Cô cứ tưởng vết thương do bị Đinh Khải Minh đánh sẽ để lại sẹo, mới nãy trong lòng còn lo lắng vì chuyện này. Bởi vì như thế thì coi như cả đời cô cũng sẽ bị hủy hoại.
“Cứ thử đi chẳng phải sẽ biết sao?” Tần Phong nói một cách tự tin.
Với tài năng y thuật của mình, chuyện như chữa lành vết sẹo, đối với hắn mà nói thì dễ như ăn bánh.
Nửa tiếng sau.
Tần Phong nhìn thấy Vương Tuyết Mai và Mộ Uyển Quân đi ra từ phòng tắm, trên mặt đều có biểu cảm kinh ngạc, nhìn Tân Phong.
“Trời đất, thế này cũng quá kỳ diệu rồi đi, sao anh làm được vậy Tân Phong?”
Mộ Uyển Quân kích động hỏi.
Cô phát hiện sau khi ngâm trong nước thuốc nửa tiếng thì không chỉ chữa lành được sẹo, mà làn da cũng tốt hơn trước rất nhiều, mềm mại trắng nốn như da em bé vậy.
Cứ như là được tái sinh.
“Chẳng lẽ cô quên tôi là thần y rồi à?”
Tần Phong hỏi ngược lại.
“Thằng nhóc này, lại không khiêm tốn nữa rồi.” Vương Tuyết Mai dạy dỗ một câu.
Nhưng mà trong lòng bà cũng ngọt ngào như mật, con trai tài giỏi như vậy, đó là nguyện ước lớn nhất của một người mẹ. Tân Phong đâu dám cãi lại mẹ, lại nhanh chóng lái sang chủ đề khác, nói với
Mộ Uyển Quân: “Giám đốc Mộ, tôi đã giúp đỡ cô nhiều như vậy, cô không có ý định mời tôi đến nhà làm khách sao?”
”A? Được... Được thôi!”
Mộ Uyển Quân sửng sốt, tựa hồ không ngờ rằng Tần Phong sẽ đưa ra yêu
cầu như thế. “Nếu không thì ngay trong tối nay luôn đi, dì Vương cũng đến nhé.”
Mộ Uyển Quân cũng nghĩ đến việc vì chuyện xảy ra hôm nay nên định mời Vương Tuyết Mai đến nhà ăn bữa cơm, để tâm trạng căng thẳng của bà có thể
được thả lỏng. “Làm vậy có làm phiền đến cô không?”
Vương Tuyết Mai cảm thấy hơi ngại ngùng, dù sao địa vị của bà cũng quá thấp kém trước mặt nhà họ Mộ.
“Ai nha, chuyện này thì có gì mà phiên chứ, cứ quyết định thế đi.” Mộ Uyển Quân không cho Vương Tuyết Mai cơ hội để từ chối.
Còn về phần Tân Phong thì thật ra hắn cũng không cần Mộ Uyển Quân cảm ơn, chủ yếu là do hắn suy nghĩ về thứ trong nhà của cô.
Lần trước, hắn đã nhận ra trên người Mộ Uyển Quân có dính tà khí nên kết luận trong nhà cô có thứ gì đó không tốt, chỉ là Mộ Uyển Quân vẫn luôn không tin lời hắn nói.
'Tân Phong thấy cô rất quan tâm đến mẹ mình thì có ý định nhân cơ hội này đến nhà Mộ Uyển Quân nhìn xem trong nhà cô có tà vật gì.
Hắn còn muốn đi chữa bệnh cho lão Chiến Vương nữa nên không dám mất nhiều thời qian, để Mô Uyển Quân ở lai chăm sóc cho me, sau đó môt mình chay đến nơi ở của lão Chiến Vương.
Trước mắt, hắn còn chưa rõ tình hình của lão Chiến Vương nghiêm trọng đến mức nào, Tân Phong không quá nắm chắc liệu có khả năng chữa khỏi hay. không, chỉ có thể đi qua xem xét rồi mới quyết định.
Nếu thật sự không chữa trị được thì đó chỉ có thể là số mệnh của lão Chiến Vương.