“Tần tiên sinh, thi thể của đám người nhà họ Đinh đã xử lý xong hết rồi. Cậu không cần lo lắng.” Hách Sơn nói.
“Vậy thì cảm ơn Hách tiên sinh.”
Được Hách Sơn giúp đỡ, Tân Phong có thể giảm bớt được nhiều phiền phức.
“Tần tiên sinh khách sáo rồi, bệnh của lão gia tử còn cần làm phiền cậu hỗ trợ. Huống chỉ.... Tôi lỗ mãng ra tay với Tần tiên sinh, may mà cậu tha mạng cho. tôi, coi như tôi làm chút việc đền bù cho cậu.”
Nghĩ đến việc ông ta từng tấn công Tân Phong nhưng hắn lại tha cho ông ta một mạng, gương mặt già của Hách Sơn đỏ lên, cảm thấy thái độ của mình còn không bằng người trẻ tuổi như Tân Phong.
“Trước tiên cứu lão Chiến Vương đãi.” Tần Phong không muốn nói chuyện râu ria nữa.
Hai người đi vào phòng ngủ của lão Chiến Vương, sau khi kiểm tra lại bệnh
tình của lão thì Tân Phong nhíu mày. “Tần tiên sinh, có chuyện gì vậy?” 'Tần Phong không nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau.
Tân Phong mới nghiêm nghị nhìn về phía Hách Sơn, nói: “Bệnh tình của lão Chiến Vương nghiêm trọng hơn so với dự đoán của tôi, cho nên tôi cần Hách tiên sinh ông đưa ra quyết định. Nếu muốn cứu thì tỉ lệ thành công chỉ khoảng 30%. Nhưng nếu không cứu thì có khả năng lão Chiến Vương chỉ sống được qua đêm
nay. “Nghiêm trọng đến vậy sao?” Hách Sơn sửng sốt, hỏi: “Vậy... không còn cách nào khác ư?” “Không có!” Tần Phong lắc đầu. Lần này thì ngược lại, Hách Sơn là người không nói gì.
Sau khi suy nghĩ khoảng mười mấy phút, ông ta mới nặng nề gật đầu chấp nhận: “Tôi tin tưởng cậu!”
“Được!” 'Thấy Hách Sơn đã đồng ý thì Tân Phong cũng không nhiều lời nữa.
Khi ngân châm rơixuống thì sẽ dẫn đến việc huyết sát chỉ khí trong cơ thể của lão Chiến Vương phản phệ lại, không thể dùng phương pháp bình thường để loại bỏ được nữa.
Phương pháp mà hắn sắp dùng vô cùng bá đạo.
Mà lão Chiến Vương đã già yếu, nếu dùng loại phương pháp bá đạo như vậy thì tuy rằng có thể ép huyết sát chỉ khí ra ngoài, nhưng cũng rất có khả năng là lão Chiến Vương sế không chịu đựng nổi, xác suất tử vong lên tới 70%.
Nhưng nếu không cứu thì cũng chết.
Tân Phong lấy ra một cây kim châm cứu dài bảy tấc, trực tiếp đâm vào rốn của lão Chiến Vương.
Rốn là vị trí của huyệt Thần Khuyết*, bình thường không được châm cứu vào, cũng được gọi là tử huyệt. *Huyệt Thần khuyết: Huyệt đạo này năm ngay ở lỗ rốn, chỗ khuyết được coi là nơi chứa thần khí của con người.
Nhưng vào lúc nào, Tân Phong cần phải đâm vào rốn, cũng không còn cách nào khác. Bởi vì hắn cần dùng phương pháp cưc đoan này mới có thể qiải quyết huyết sát chỉ khí được.
Tiếp đó, Hách Sơn đứng ở bên cạnh ngây ngẩn cả người, đôi mắt trừng lớn nhìn về phía Tân Phong.
Chỉ thấy người Tân Phong phát ra một luồng ánh sáng trắng, sau đó tập trung vào lòng bàn tay, Tân Phong đưa luồng ánh sáng trong tay về phía rốn của lão Chiến Vương.
Kim châm cứu mà hắn đâm trên rốn cũng bắt đầu lắc lư, phát ra âm thanh khe khẽ.
Tay Tân Phong không ngừng làm ra những động tác kỳ lạ, lại phóng ra một luồng ánh sáng trẳng nữa. Lúc này, lão Chiến Vương đã ngủ say phát ra một tiếng rên nhẹ đau đớn.
“Tần tiên sinh, lão gia tử, ngài ấy...”
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của lão Chiến Vương, Hách Sơn lo lắng hỏi.
'Tần Phong không để ý đến ông ta, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào lão Chiến Vương.
Đột nhiên, có một cái bóng đỏ nhảy ra khỏi cơ thể của lão Chiến Vương. Thứ đó thoạt nhìn như là bóng dáng của một đám người, sau khi bay ra thì trốn thoát †ừ cửa sổ cạnh phòng ngủ.
“Muốn đi ư?”
Phong lạnh giọng lên tiếng, sau đó bắn ra một tia sáng.
"Xet””
Đột nhiên, một tia chớp giáng xuống từ không trung, chính xác đánh trúng cái bóng đỏ đang chạy trốn, sau đó cái bóng đó liền biến mất không một dấu vết.