Mộ Uyển Quân không nói, Tân Phong chỉ có thể tìm Ngô Uy để hỏi thăm.
“Ừm... Cái này tôi thật sự không biết, dù sao cũng là phòng của đại tiểu thư nên tài xế chúng tôi sao có thể tùy tiện đi vào được. Cho nên rất xin lỗi Tần tiên sinh.”
Ngô Uy lắc đầu đáp.
Thấy ông ta không biết, Tân Phong cũng không hỏi nữa.
Lúc về đến nhà thì cũng đã hơn 9 giờ tối, tắm rửa xong thì chuẩn bị đi ngủ.
“Mẹ, cho con hỏi chuyện này.”
'Tân Phong do dự một lúc rồi đi từ trong phòng ngủ ra, nói với Vương Tuyết Mai.
“Sao thế Phong nhi?”
Vương Tuyết Mai nghi ngờ hỏi.
“Mẹ có ấn tượng như thế nào về Mộ Uyển Quân?” Tân Phong hỏi.
Vương Tuyết Mai sửng sốt, sau đó dùng ngón tay chọc nhẹ vào đầu hắn, nói: “Thằng nhóc này, đã bảo con không được nói bậy rồi mà, sau này tìm một cô gái bình thường tốt bụng mà kết hôn đi, vậy là mẹ vừa lòng rồi.”
Bà nghĩ rằng Tân Phong lại muốn nói sẽ cưới Mộ Uyển Quân về làm con dâu cho bà.
Tần Phong cười nói: “Mẹ hiểu lầm rồi! Con chỉ phát hiện ra có lẽ Mộ Uyển Quân đang gặp nguy hiểm, nhưng mà cô ấy lại không tin con. Cho nên con mới muốn nghe ý kiến của mẹ.”
Tần Phong đã suy nghĩ, hắn không có bất kỳ tình cảm gì đối với Mộ Uyển Quân, mấy câu nói như muốn cưới cô về làm vợ chỉ là thuận theo tâm nguyện của mẹ mà thôi.
Tuy rằng Mộ Uyển Quân rất quan tâm chăm sóc Vương Tuyết Mai, nhưng lần này Tần Phong đã cứu cô một mạng, coi như không ai nợ ai. Tối nay hắn còn nhận ra được là Mộ Chính Thuần không muốn để cho Mộ Uyển Quân có quá nhiều tiếp xúc với hắn.
Cho nên hắn nghĩ sau này không cần phải tiếp xúc với Mộ Uyển Quân nữa, từ nay là hai người xa lạ.
Nhưng mà Tần Phong biết mẹ mình rất thích Mộ Uyển Quân, lỡ như mặc kệ Mộ Uyển Quân xảy ra chuyện gì thì chắc chắn mẹ sẽ rất đau lòng. Vì vậy hắn mới
thăm dò một chút về thái độ của mẹ.
Đồ vật bên trong hộp trang sức của Mộ Uyển Quân có tà khí quá nặng, không bao lâu nữa cô sẽ gặp nguy hiểm.
“Nguy hiểm gì? Phong nhỉ, con có thể nói rõ một chút được không?”
Nghe thấy Mộ Uyển Quân gặp nguy hiểm, Vương Tuyết Mai lập tức trở nên lo lắng.
Nhưng mà Tần Phong không thể nói thẳng chuyện này ra được, chỉ có thể nói mập mờ: “Với năng lực của con thì cũng có thể giải quyết được, chỉ là cô ấy không
biết là một khi xảy ra chuyện thì cô ấy có lẽ sẽ chết.”
“Tại sao lại như vậy? Thế... Phong nhỉ à, nếu con nói có thể giải quyết được thì giải quyết cho con bé đi.”
Vương Tuyết Mai lo lắng nói.
“Được rồi, con sẽ làm.” Thấy mẹ có thái độ như vậy, Tân Phong không thể mặc kệ được nữa.
“Đúng rồi Phong nhị, rốt cuộc là nguy hiểm gì vậy? Dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng không muốn con xảy ra chuyện gì.”
Vương Tuyết Mai lại lo lắng cho sự an nguy của Tân Phong.
“Là một số vấn đề bệnh lý ở phụ nữ mà thôi, có chút ngại ngùng. Nhưng mà mẹ à, mẹ đừng nói với cô ấy nhé, con sợ cô ấy xấu hổ, sẽ nổi giận.”
Vì không để mẹ phải lo lắng nên Tân Phong chỉ có thể giải thích như thế.
Vương Tuyết Mai thì cho rằng Tần Phong biết được Mộ Uyển Quân mắc bệnh phụ nữ nên không tiện chữa trị cho lắm. Bà bình tĩnh trở lại, cười nói: “Được rồi, chỉ cần không có nguy hiểm gì khác thì ổn. Nhưng con phải cố gắng hết sức để chữa khỏi cho tổng giám đốc Mộ nhé!”
“Con hiểu rồi!”
Nghe được lời dặn dò của mẹ, Tân Phong biết nên làm như thế nào.
Sáng sớm.