Giang Diệu kéo cậu về hiện thực bằng câu: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Không phải mày muốn đi mua đồ sao? Tao đi cùng với mày.” Diễm Hàn nói xong cảm thấy câu cuối cùng không thích hợp cho lắm, bèn đánh trống lảng sang chuyện khác, “Nếu không thì chúng ta đua xe đạp peloton cùng nhau đi?”
(gốc là 我陪着你, thường là câu nói của tình nhân dành cho nhau, tương đương với “em sẽ đi cùng anh <đến hết cuộc đời>” hay “em sẽ bầu bạn với anh <cả đời>”)
“Tao không đi.”
“Không đi hở,” Diễm Hàn cho rằng cậu ta ngại người đông thời loạn, ầm ĩ cãi cọ ồn ào sốt ruột nên mới không muốn đi, bèn nói, “Vậy chúng ta đi ăn cái gì ngon đê, như là phố ăn vặt ngay gần trường ấy?”
Giang Diệu nhìn thời gian: “Thầy Triệu bảo chúng ta phải về trước tiết tự học buổi tối đúng không?”
“Ờ, đúng.”
“Còn một tiếng rưỡi nữa,” Giang Diệu cất điện thoại đi, bước ra mép vỉa hè gọi taxi, “Tao biết một chỗ, đồ ăn vặt ở đó ngon hơn ở đây nhiều, khoảng nửa tiếng là đến, tao đưa mày đi.”
Nửa tiếng sau.
“Mày tìm một chỗ để ăn hết đống đồ trong tay cái đã,” Giang Diệu cầm giùm Diễm Hàn một hộp bánh hoa quế nữa mà hạn hán cả lời, lắc lắc mớ bao nilon lớn bao nilon bé trong tay, “Tao không xách nổi nữa.”
Diễm Hàn: “… Tao mua nhiều đồ như vậy khi nào thế?”
Giang Diệu thật sự không biết nên nói gì, chỉ đành câm nín.
Diễm Hàn tiến lên xách hộ một vài túi trong tay Giang Diệu, tìm một băng ghế dài ngồi xuống: “Cùng ăn đi nè.” Rồi sau đó tiện tay cấu một miếng bánh hoa quế nhét vào miệng Giang Diệu.
“Ngon không?” Diễm Hàn xực thử một miếng, “Tao thấy cũng không tệ.”
Giang Diệu chỉ tập trung chú ý vào bàn tay đang cầm bánh hoa quế của Diễm Hàn, chứ còn việc bánh hoa quế có vị chua hay ngọt thì nào có biết đâu, nghe thấy Diễm Hàn hỏi thì gật gật đầu: “Ừ.”
Diễm Hàn bất mãn: “Mày qua loa lấy lệ quá đi.”
“Ngon.” Tựa như là để chứng thực lời mình, Giang Diệu cầm lấy một miếng bánh từ trong hộp, “Thật sự thì tao thấy ăn cũng được lắm.”
“Chỗ này, mày có tới đây thường xuyên không?”
“Cũng không hẳn,” Giang Diệu cắn một miếng bánh, “Thường thì tao chỉ đi cùng chị tới đây, chị tao thích chỗ này lắm.”
Diễm Hàn gật gật đầu, vừa định mở miệng, Giang Diệu đột nhiên đứng dậy: “Tao đi mua chút đồ, mày ăn trước đi.”
Mười phút sau, Giang Diệu cầm theo hai ly trà sữa bước ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh Diễm Hàn: “Cho nè.”
Diễm Hàn nhận lấy ly trà sữa, ngẩn người xong thì cười bảo: “Cảm ơn.”
Nói thật cậu hoàn toàn không ngờ rằng Giang Diệu sẽ đi mua trà sữa đâu, hơn nữa lại còn mua hẳn hai ly. Giang Diệu cắm ống hút vào, nhận thấy ánh mắt của Diễm Hàn: “Hửm?”
Diễm Hàn: “… Không có gì.”
Bầu không khí vi diệu lại sục sôi lần nữa.
Diễm Hàn đang vắt óc nghĩ xem làm sao để gợi chủ đề, ngờ đâu người đầu tiên phá vỡ sự im lặng lại là Giang Diệu.
“Diễm Hàn,” Giang Diệu thoáng ngừng lại, “Tao thích mày.”
Diễm Hàn bị mắc nghẹn một ngụm trà sữa ở cổ họng, sặc muốn chết đi sống lại.
Giang Diệu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, thầm nói đến cỡ vậy sao, cậu phản ứng mạnh dữ vậy.
Về vấn đề này, Giang Diệu đã suy xét gần một tuần. Chính cậu cũng không biết vì sao mình lại thích Diễm Hàn, đã thầm thương người ta hơn một tháng rồi.
Tâm ý mà cậu không dám chạm vào trước đây giờ ngày một trở nên rõ ràng, cuối cùng hóa thành một sự thật không tài nào trốn tránh.
“Giang Diệu, vừa rồi mày… nói mày thích tao?” Ngừng một giây, Diễm Hàn chỉ vào chính mình, “Thích theo kiểu nào?”
“Là thích theo cái kiểu,” Giang Diệu không quen nói những lời như vậy cho lắm, dừng một chút, “Muốn ở bên mày mãi mãi.” Giang Diệu nói xong, hơi căng thẳng nhìn Diễm Hàn, hai tay Diễm Hàn bọc lấy ly trà sữa, khẽ cụp mắt.
Giang Diệu nghĩ, dù tiếp theo Diễm Hàn có trao cho cậu câu trả lời nào anh thì cũng chẳng quan trọng. Nếu thật sự không thể, làm bạn bè cũng tốt rồi.
“Tao không thích con trai, trước kia… tao cũng không có khuynh hướng ấy. Thậm chí đôi khi tao sẽ nghĩ, sau này tao sẽ tìm một cô gái trông như thế nào, rồi nắm lấy tay cô ấy, ở bên nhau đến khi đầu bạc.” Nói tới đây Diễm Hàn cười cười, “Còn nhớ câu trả lời của tao cái hồi mà mày hỏi tao con nhỏ ở sân bay có phải là bạn gái của tao hay không không?”
Diễm Hàn nhìn chằm chằm xuống đất, không nhìn biểu cảm của Giang Diệu lúc này, tự trả lời luôn: “Da trắng, đẹp, chân dài, thiếu một cái cũng không được.”
“Tao thật sự không thích con trai.”
“Nhưng Giang Diệu à, tao thích mày.”
Diễm Hàn chìa ngón tay ra, đếm từng cái: “Mày xem, da trắng, đẹp, chân dài; không thiếu cái nào hết.”
Nói tới đây, Diễm Hàn không ngăn nổi nỗi hân hoan: “Không chỉ vậy, mà còn có cả thuộc tính đi kèm nữa – học giỏi, biết đánh nhau, không để người khác phải lo lắng.”
Trái tim của Giang Diệu vốn bị một câu nói của Diễm Hàn treo ngược lên cổ họng, lúc này mới quay về lồng ngực: “Mấy cái đầu thì bỏ qua đi, không để người khác phải lo lắng là cái vẹo gì?”
“Mày coi nhé, thời buổi này con gái suốt ngày líu lo như chim sẻ, lại còn cực kỳ không biết nhìn ánh mắt người khác—đương nhiên không phải tất cả con gái đều như vậy, nhưng thật sự thì tao chán ghét loại người như thế vô cùng. Vừa rồi tao tưởng tượng thử cái nhẹ, nếu mày cũng líu lo như vậy… Đương nhiên tao chỉ đang nêu ra một ví dụ mà thôi,” Diễm Hàn hút một ngụm trà sữa, cố nén cười, “Chắc là có lẽ tao cũng chấp nhận.”
Giang Diệu: “…” Mày đang nghĩ cái gì vậy?
Diễm Hàn quay đầu lại, trong đáy mắt là sự nghiêm túc chưa từng có bao giờ: “Mày nói mày thích tao, là nghiêm túc? Không phải nhất thời lên cơn điên?”
“Phải,” Giang Diệu bình tĩnh nhìn cậu, “Nghiêm túc, không phải nhất thời lên cơn điên.”
Câu hỏi tu từ của Diễm Hàn lại bị Giang Diệu đổi thành câu trần thuật, Diễm Hàn nhíu mày: “Đại ca, mày có thể có chút thành ý hơn tí được hông?”
Giang Diệu: “Muốn tao về viết mấy vạn chữ lên giấy để bày tỏ sự nghiêm túc của tao không?”
“Chính mày nói đấy nhé,” Diễm Hàn vốn chỉ cố ý chọc Giang Diệu chơi thôi, nói xong một câu đó, cậu nắm lấy tay Giang Diệu, “Vậy… Ở bên nhau nhé?”
Trước giờ tự học buổi tối, cả lớp đều trở về lớp đúng giờ, không thiếu một ai.
Diễm Hàn đang ngồi chơi game ở cuối lớp, Giang Diệu ngồi bên cạnh cầm que tre xiên một miếng đút vào miệng cậu.
“Cái này ăn ngon đó, lần sau đi lại mua tiếp.” Diễm Hàn ăn xong thì há miệng, “A, thêm một cái nữa đi.”
Các bạn học ngồi đằng trước đều đang đắm chìm trong nỗi vui, nhưng lại nhận được mệnh lệnh của thầy Triệu là không thể lớn tiếng làm ồn kẻo sẽ gọi trưởng khoa giáo dục tới, thành ra cả đám đều hạ thấp giọng xuống, vất vả tám chuyện, chẳng ai chú ý tới tình hình của hai con người ngồi phía sau.
Sức ảnh hưởng của Diễm Hàn và Giang Diệu trong lớp vẫn vô cùng lớn, đương nhiên sẽ có nữ sinh chú ý, bởi thế nên, người đầu tiên phát hiện ra sự tình chính là một nhỏ fan cuồng của Giang Diệu. Hằng ngày nhỏ ngắm trộm Giang Diệu đã thành thói quen, vừa quay đầu lại một cái, không kịp đội nón bảo hiểm vào đã nhìn thấy cảnh ấy.
Rồi cô nhóc đứng hình luôn.
Ngay cả bạn cùng bàn nói gì cô cũng không nghe thấy.
Bạn cùng bàn hơi bất mãn, sau khi nhìn theo ánh mắt của cô thì cũng sững người y hệt.
Càng ngày càng có nhiều bạn học chú ý tới tình hình ở cuối lớp, cùng quay đầu ra sau hóng xem có chuyện gì.
Có vẻ như hai đương sự hồn nhiên chẳng hay biết gì, Giang Diệu đút Diễm Hàn nốt miếng cuối cùng rồi rút một tờ giấy ra lau khóe miệng cho Diễm Hàn.
Cả lớp: “…!!!” Chỉ mới không gặp bọn họ có một buổi chiều thôi mà đã thay đổi dữ vậy rồi á?
Diễm Hàn hơi ngượng ngùng: “Mau ném cái hộp đi, để người khác thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”
Diễm Hàn hành đối thủ chết đi sống lại trong đấu trường PK, sau một ván căng thẳng hồi hộp không đoán trước được kết quả, rốt cuộc thanh exp cũng đầy nấc cuối cùng, nhân vật trong game lên cấp thành công.
“Để thăng một cấp này, ông đây đã phải chiến đấu hết mình suốt vô số ngày đêm,” Diễm Hàn đoán rằng thầy Triệu sắp đến rồi, đành miễn cưỡng rời khỏi trò chơi, “Tâm trạng của tao bây giờ, là cực kỳ cực kỳ…”
Diễm Hàn vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay các kiểu ánh mắt phức tạp của các bạn trong lớp, cậu ngừng lại một hồi rồi rốt cuộc mới phun ra hai chữ cuối cùng: “…Vui vẻ.”
Lúc này, thầy Triệu ôm một xấp giấy đi vào: “Đây là bài tập của ngày hôm nay, bây giờ phát xuống, tốt nhất là các em làm xong trong tiết tự học buổi tối. Đương nhiên làm không xong cũng không sao, mai nộp là được.”
Đại diện lớp của môn Toán đi lên phát bài ra giúp thầy Triệu, các bạn trong lớp đổi trạng thái cực nhanh, không lâu sau trong lớp chỉ toàn tiếng viết chữ soàn soạt.
Diễm Hàn bâng quơ lật lướt qua bài tập mà thầy Triệu phát xuống: “Trông vẫn đơn giản như xưa, trăm năm bất biến… Ầy, không đúng, bài cuối cùng có vẻ khá là thú dzị nè.”
Giang Diệu cố tìm một quyển đề trong hộc bàn lộn xộn mà anh mới vừa cầm tới đây hồi sáng nay, lục hết nửa ngày thì không có kiên nhẫn nữa, chọc chọc Diễm Hàn: “Em yêu dấu, làm phiền em một chuyện.”
lời tác giả: Tiếp theo chính là thời gian show ân ái~
Thân là tác giả vẫn còn sống kiếp chó FA: Trời ạ, sắp viết màn show ân ái rồi? Vì sao ngày này lại đến nhanh như vậy? Đây, đây không phải là biến tướng của chứng tự ngược sao Q w Q