Có lẽ là do vừa ngủ dậy, âm cuối có chút lười biếng nhè nhẹ như có như không, câu mất trái tim, khiến lòng ngứa ngáy.
“Giang Tiểu Diệu, cuối cùng anh cũng về rồi,” Diễm Hàn nhéo nhéo mặt anh, đứng dậy, “Nguyên tuần này rốt cuộc em cũng đã cảm nhận được làm anh lớn không dễ dàng, nhưng sau khi đã quen rồi thì lại cảm thấy khá ổn.”
Cậu nói tiếp: “Hình như hôm nay phát điểm đó, chắc chắn là điểm em không cao hơn anh rồi, lỗi tại anh hết, làm em lúc thi cứ mải nghĩ tới anh, thành ra không làm bài được.”
Diễm Hàn: “Nếu em không thực hiện được thoả thuận với chị Mai tỷ thì hậu quả anh gánh vác nhé.”
Giang Diệu: “Ok.”
Anh đế thêm: “Nhưng em phải cho anh thơm một cái.”
Diễm Hàn cười, nói: “Em đùa thôi, ai làm nấy chịu, làm sao em để yên cho anh gánh lấy hậu quả thay em được, nhưng thơm một cái thì ok sao lại không.”
Nói xong cậu sáp lại gần, chủ động hôn lên môi Giang Diệu một cái.
Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Rõ ràng là Giang Diệu không hài lòng cho lắm.
Diễm Hàn nhìn một cái là biết được Giang Diệu đang nghĩ gì ngay: “Không cho cưng được voi đòi tiên đâu Giang Tiểu Diệu.”
Giang Diệu bật cười.
*
Không ngoài dự đoán, quả nhiên điểm Ngữ văn của Diễm Hàn thấp tẹt.
130 điểm.
Chế Mai cầm cây gậy: “Em nhìn em đi, về sau còn ngông cuồng vậy nữa không? Lần này là bài học cho em đấy, người trẻ tuổi phải khiêm tốn. Bữa trước khoe khoang kiêu ngạo trong giờ học, hiện tại phải gánh vác hậu quả, sau này ngồi học trong lớp của cô mà không nghe giảng, không nghiêm túc ghi bài thì đừng có trách tôi đuổi ra khỏi lớp nhé, đứng ngoài cửa hóng gió cho tỉnh táo…”
Diễm Hàn khiêm tốn nghe lời cô dạy bảo: “Dạ vâng ạ, em biết sai rồi cô ơi.”
Chế Mai trừng mắt: “Qua quít quá thể! Bài nào sai thì chép lại bài đấy một lần rồi nộp cho tôi, riêng bài văn nghị luận thì viết lại!”
Diễm Hàn: “Ôi, cô ơi…”
Chế Mai: “Còn muốn viết bản kiểm điểm nữa hả?”
Diễm Hàn: “Không ạ không ạ, cảm ơn cô, con chào cô nha.”
Diễm Hàn nhanh chóng chuồn ra khỏi văn phòng, quay về lớp.
Giang Diệu thấy cậu đã trở lại, anh ngừng bút, tháo tai nghe xuống: “Về rồi? Hậu quả có cần anh gánh vác giúp em không?”
Diễm Hàn kéo ghế ra ngồi xuống: “Chẳng ra gì cả, sau này em sẽ thay đổi toàn diện, làm lại cuộc đời, học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày.”
Giang Diệu: “…?”
Đi văn phòng một chuyến đến lúc quay về bị ngớ ngẩn luôn?
Diễm Hàn: “Anh đừng nhìn em như vậy nữa, nhìn đến nỗi mà em muốn hôn anh luôn đó.”
Ngô Tư Nhạc ngồi bàn đằng trước: “…” Tui không nghe thấy không nghe thấy không nghe thấy…
Diễm Hàn: “Đương nhiên là chỉ đùa tí thôi, ché Mai bảo em là, người trẻ tuổi phải khiêm tốn, em thấy cô nói đúng hết sức.”
Giang Diệu: “Cô nói với em cái gì?”
Diễm Hàn: “Vẫn là những câu muôn thuở thôi, cô bảo em bài nào sai thì chép lại, viết lại bài tập làm văn, đi học phải nghiêm túc nghe giảng, ghi bài cẩn thận vân vân mây mây gì gì đó… Mặc dù em cực kỳ cực kỳ không muốn làm đâu, nhưng cứ cảm thấy không làm thì thật có lỗi với cô.”
“À đúng rồi, Giang Tiểu Diệu…”
Giang Diệu: “Sao cưng?”
“Cùng tập trung nghe giảng với em đi,” Diễm Hàn nói, “Nghiêm túc nghe giảng một mình thì nhàm chán lắm.”
Giang Diệu cười khẽ: “Được.”
Tiết tiếp theo là của thầy Chu đẹp trai, tiết thầy dạy rất thú vị nhưng lại thường xuyên gọi tên lên trả lời những câu hỏi dễ dàng khiến người sinh ra bóng ma tâm lý.
Diễm Hàn ngồi bên dưới lặng lẽ lướt Tieba trường, đột nhiên bị gọi tên mà chưa kịp chuẩn bị.
“Em Diễm Hàn, thuật lại những gì tôi vừa nói đi,” thầy Chu đẹp trai mỉm cười hòa nhã, “Em Giang Diệu đừng giúp bạn ấy, không là sẽ hại bạn đó.”
Diễm Hàn: “…” Địu mớ sao em biết được chứ!!!
“Không tập trung nghe giảng đúng không, tuy lần này em làm bài kiểm tra Toán điểm cao lắm, nhưng cũng phải ngồi nghe giảng trong lớp nghe chưa,” Chu soái soái ôm ngực, “Nếu không người ta sẽ đau lòng đó.”
Cả lớp cười ầm lên.
“Chẳng lẽ tiết của người ta chán tới vậy hả,” thầy Chu đẹp trai chỉ vào Phó Dịch đang ngủ gà ngủ gật ở một góc, “Còn em Tiểu Phó này nữa, thấy bạn ấy uể oải như vậy, tôi càng thấy rầu lòng hơn.”
Cả lớp cười nắc nẻ không nhặt được mồm.
Diễm Hàn trừng mắt với Giang Diệu ngồi bên cạnh đang cười khẽ: “Anh còn dám cười!”
Giang Diệu: “Chẳng phải em cũng đang cười sao.”
Diễm Hàn lập tức bạnh mặt, giơ tay ra kí đầu Giang Diệu.
“Được rồi được rồi được rồi, dừng lại dừng lại nào,” thầy Chu đẹp trai ra hiệu xì tốp, “Vậy đi, mời lớp trưởng lên lặp lại những gì nãy giờ tôi nói, em Diễm Hàn chép lại một trăm lần, em Phó Dịch hai trăm, quyết định thế rồi nhé, nếu không làm thì… ta xuống văn phòng tâm sự.”
Sau khi Diễm Hàn ngồi xuống, cậu lập tức trút giận với Giang Diệu: “Mẹ nó hôm nay là ngày em bị phạt à, Văn Toán đều dở hơi.”
Giang Diệu: “Chưa chắc.”
Diễm Hàn: “Hở?”
Giang Diệu: “Còn chưa học hết tất cả các tiết của ngày hôm nay mà, sao em biết hôm nay chỉ phải chép phạt hai môn thôi?”
Diễm Hàn: “…”
“Giang Tiểu Diệu, đã lâu rồi chúng ta không đánh nhau đúng không,” Diễm Hàn bẻ tay răng rắc, “Anh muốn em giúp anh nhớ lại cảm giác xưa cũ sao…”
Giang Diệu đè tay cậu xuống, cười cười: “Xin lỗi bảo bối, anh sai rồi.”
Diễm Hàn: “Anh đừng có gọi em bằng cái kiểu khiếp hãi vậy chứ…”
Diễm Hàn: “Dẫu sao xung quanh cũng có nhiều người thế này.”
Ngô Tư Nhạc ngồi đằng trước quay đầu xuống, hung hăng trừng mắt nhìn hai cậu trai đang chim chuột bán cơm chó khắp nơi: “Các mày có suy nghĩ tới cảm giác của tao không vậy?”
Diễm Hàn: “Không.”
Ngô Tư Nhạc: “…”
Tui đã phạm sai lầm gì vậy nè, đáng ra tui không nên hỏi!
Cậu ta quay đầu lên trong căm tức.
Diễm Hàn nói tiếp: “Điều kiện nhà lớp trưởng đại nhân tốt như vậy, mau tìm bạn gái đi ku.”
Ngô Tư Nhạc: “Tao cũng muốn lắm chứ… Nhưng hình như người ta không thích tao.”
Diễm Hàn bắt đầu nổi máu bà tám: “Dù mày cứ nói là hình như người ta không thích mày nhưng mày không theo đuổi thì làm sao mà biết chắc được…”
Giang Diệu bất lực nhìn Diễm Hàn giả vờ làm một quân sư tình yêu giàu kinh nghiệm nói chuyện với Ngô Tư Nhạc suốt cả tiết về chủ đề theo đuổi con gái như thế nào.
Ba phút trước khi chuông báo hết giờ vang lên.
Giang Diệu: “Em có kinh nghiệm dữ.”
Diễm Hàn: “Đấy là chuyện đương nhiên. Nhưng đừng nghĩ bậy nha, anh là người đầu tiên em hẹn hò đó.”
*
Đến tối, trở về ký túc xá, Diễm Hàn chỉ đành chấp nhận số phận, mài mông ra chép phạt.
Nét chữ vốn đã rồng bay phượng múa nay lại càng bay nhảy, hận không thể bay lên tận trời cao.
Giang Diệu nhìn lối viết thảo điên cuồng của cậu, trầm mặc một hồi lâu: “Anh thấy thà rằng em không chép còn hơn.”
Diễm Hàn đang chép phạt hăng say: “Nếu không hay là anh chép hộ em đi?”
Giang Diệu: “Cũng không phải là không thể, hôn một cái, chép một chữ.”
“Cuốn xéo,” Diễm Hàn ngoáy bút không ngừng tay, “Nằm mơ đi.”
“Reng reng!”
Chuông điện thoại của Diễm Hàn vang lên.
Cậu mặc kệ.
“Reng reng!”
Cậu vẫn tiếp tục ngó lơ.
“Reng reng!”
Giang Diệu: “Em không coi coi ai gọi à?”
Diễm Hàn: “Em sợ một khi em dừng tay đi làm chuyện khác thì lúc quay lại sẽ không có tâm trạng chép phạt mạnh mẽ như thế này nữa.”
“Không có tâm trạng chép phạt thì em sẽ lười viết tiếp, mà nếu em không chép xong, ngày mai em sẽ phải lượn lờ qua các văn phòng, tâm sự tán gẫu với các thầy cô thân yêu như thể đang đi thăm bạn bè người thân vậy.”
“Nhất định các thầy cô sẽ không vui đâu, lượng chép phạt của em sẽ tăng lên gấp bội, càng tăng thì em lại càng không muốn chép, trở thành một vòng tuần hoàn ác tính.”
“Sắp mười hai rồi, em không muốn làm chậm trễ tiến độ học tập của bản thân vì phải chép những thứ này và xuống văn phòng uống trà.”
“Reng reng!”
Diễm Hàn: “…”
“Ai vậy trời, có thấy phiền không,” Diễm Hàn mở điện thoại lên, hoàn toàn đi ngược lại những lời cậu vừa nói, “Thôi bỏ đi, em cứ xem coi sao, chỉ liếc một cái thôi.”
Giang Diệu: “…”
Là Hàn Lăng.
“Ra là thằng oắt này, thôi hôm nay nể mặt nó một lần,” Diễm Hàn lầm bầm nữa, “Lại có chuyện gì, anh mày đâu ngờ hôm nay mày lại gọi.”
Giang Diệu: “Hay là để anh chép giúp em.”
“Không được!” Diễm Hàn chặn tay anh lại, “Chữ của hai đứa mình không chỉ cách nhau có một nấc thôi đâu, dễ bị lộ tẩy lắm.”
“Vậy anh viết tay trái.”
“Không được! Anh viết bằng tay trái cũng đẹp hơn em nhiều!”
Diễm Hàn: “Anh cứ chăm chỉ học hành tiến bộ mỗi ngày trước đi, đợi em giải quyết xong thằng em trai em thì chúng ta lại cùng tiến.”