Diễm Hàn nhồi một đống đồ ăn vặt vào miệng: “Mấy phim kiểu này đều như thế, không khác gì các tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo.”
Giang Trường Tư nổi hứng: “Em có đọc ngôn tình á? Em đã đọc truyện gì rồi, chúng ta trao đổi đi?”
Khi Giang Diệu đẩy cửa vào, anh nghe thấy bạn trai mình đang cùng thảo luận về tiểu thuyết ngôn tình với chị gái mình.
Giang Diệu: “… Chị.” Dụ gì đang xảy ra vậy?!
Giang Trường Tư đang cực kỳ có hứng, kéo Diễm Hàn lại nói chuyện suốt nửa tiếng, Diễm Hàn không nỡ từ chối, chỉ đành xoa xoa tay Giang Diệu để an ủi.
Giang Diệu âm thầm ghi nợ bà chị mình.
Cuối cùng một cuộc điện thoại mới kết thúc được chủ đề này. Giang Trường Tư nhìn vào dãy số, ngừng cười, bấm nút đồng ý.
“… Vâng, tôi sẽ qua đó ngay.”
Cúp máy, Giang Trường Tư cười xin lỗi: “Tiểu Hàn, công ty chị có việc, phải đi rồi. Rảnh rỗi thì cứ sang chơi, chị rất mong đợi lần trò chuyện tiếp theo của chúng ta đấy.”
Sau khi Giang Trường Tư rời đi, Diễm Hàn ngạc nhiên: “Chị của anh lúc nhận cuộc gọi hoàn toàn là một bản sao của Giang trùm trường luôn á.”
“Trong công việc thì chị nghiêm túc lắm, trên công ty chị rất nghiêm túc, làm gì cũng nhanh gọn, ít nói ít cười, lạnh lùng xa cách cực.” Giang Diệu thở dài, “Nhưng ai ngờ được chứ, ở nhà thì chị ấy nề với chả nếp như thế này nè.”
“Em thấy chị anh tốt đấy chứ.”
“Ờ tốt lắm, tốt hơn anh nhiều,” Giang Diệu bất mãn quay đầu đi, “Nghe hai người nói dài nói dai đủ thứ chán ốm suốt nửa tiếng, sao rồi, thảo luận được xem nữ chính nào đáng thương nhất chưa?”
Diễm Hàn dịch lại gần nhéo nhéo mặt Giang Diệu: “Nữ chính gì ở đây, đó là cái gì, có ăn được không? Có quan trọng hơn bạn trai em không? Đừng giận nữa anh ôi.”
Giang Diệu giữ chặt cổ tay Diễm Hàn lại: “Đừng giận? Cưng à, thành ý của em vẫn chưa đủ đâu.”
Diễm Hàn còn chưa kịp nhận ra ý tứ trong lời anh nói thì đã bị môi lưỡi ấm áp chặn miệng lại.
Diễm Hàn: “!”
Giang Diệu rướn người tới, đè Diễm Hàn xuống, hô hấp anh dồn dập, đưa tay vòng lấy eo cậu từ phía sau, luồn tay vào, bóp bóp không nhẹ không nặng.
Diễm Hàn sửng sốt hồi lâu mới hồi thần lại, cậu nghĩ, phắc, ông đây mất nụ hôn đầu kiểu này đó hả? Hơn nữa lại còn là trong thế bị động như vầy.
Cậu nhìn vào mắt Giang Diệu, vẻ thờ ơ lạnh nhạt thường ngày của người trước mặt không còn nữa, thay vào đó là sự dịu dàng vô tận, trải rộng khắp như biển sao vô biên, khiến người ta chìm đắm vào trong, có thể dễ dàng bắt được một ngôi sao ấm áp.
Diễm Hàn không có kinh nghiệm nào trong phương diện này, đáp lại theo bản năng, trong đầu chợt lóe lên một vài suy nghĩ: Giang Diệu thật là ngon giai, sao anh ấy lại quen mình nhỉ. Nhìn kiểu nào cũng thấy là do tui được hời…
Không biết qua bao lâu, Giang Diệu mới buông cậu ra, sau đó cắn nhẹ vào hầu kết Diễm Hàn, tay còn lại thì cởi cúc áo của cậu.
Lúc này Diễm Hàn mới nhận ra hình như lửa đã qua, dường như chỗ nào đó không thể nói trên người Giang Diệu đang…
Diễm Hàn làm động tác chống đẩy, miễn cưỡng cười nói: “Êu cưng, anh có chắc chắn anh muốn làm ngay lúc này không?”
Đầu lưỡi Giang Diệu nhẹ nhàng lướt qua hầu kết Diễm Hàn, cong môi: “Em yêu, trước khi nói thế, em nhìn lại mình trước đã.”
Diễm Hàn nhìn thoáng qua phần dưới của mình: “Em thấy hai đứa mình đều cần phải bình tĩnh lại chút.”
Giang Diệu quay đầu, vùi vào cổ Diễm Hàn hôn thật mạnh một cái rồi mới hơi miễn cưỡng ngẩng lên: “Có cần anh giúp em không?”
Diễm Hàn: “… Không cần đâu.”
Cuối cùng, cả hai lần lượt chui vào nhà tắm dội nước lạnh mới dập tắt được ngọn lửa đang bừng cháy từ thể xác đến con tim.
“Lát nữa chúng ta quay lại trường đi?”
Trên chiếc TV trong phòng khách, nam chính ôm nữ chính khóc đến tê tâm liệt phế, Diễm Hàn tập trung chăm chú xem, tiện tay mở ra một bịch snack ra ăn, hoàn toàn không để ý tới những gì Giang Diệu đang nói cả.
“Hay đến vậy à?” Giang Diệu cau mày xem một đoạn, “Phim gì dở òm thế này.”
“Cũng ok mà.” Diễm Hàn trả lời cho có lệ, mắt không thèm rời khỏi màn hình.
Thấy Diễm Hàn rất có hứng thú xem, Giang Diệu không quấy rầy cậu nữa, thầm cầu nguyện tập phim này sẽ mau mau kết thúc.
Nhạc cuối phim vang lên trong sự xuất hiện của nữ phụ độc ác, Diễm Hàn bóc một viên kẹo trái cây ra bỏ vào miệng: “Hay là chúng ta trở về đi?”
Giang Diệu đang cúi đầu xuống đánh game, nghe vậy thì nói: “Không xem nữa?”
Diễm Hàn: “Bốn tập hôm nay chiếu xong hết rồi, ngày mai có thời gian lại xem tiếp.”
Thao tác tay của Giang Diệu không hề dừng lại, tung ulti tát văng số máu còn lại của đối thủ đặng trào phúng một câu rồi thoát ra: “Đừng có nói là em học cái hư từ chị Giang đấy nhé? Xem phim truyền hình nhiều sẽ ngố đi, suốt ngày mơ màng thả hồn lên mây đấy.”
“Anh Diễm của cưng là người phương nào mà lại bị mấy thứ này ảnh hưởng tới sự thông minh tài trí của bản thân chứ?” Diễm Hàn nói, “Anh Diễm của cưng chỉ biết sắc đẹp làm trí tuệ mê muội mà thôi.”
Giang Diệu ném di động xuống, kéo Diễm Hàn qua rồi cướp đi viên kẹo trong miệng người ta một cách tỉnh queo.
Tách nhau ra, Diễm Hàn cự nự: “Anh trả kẹo lại cho em.”
Giang Diệu: “Chính miệng em nói đấy nhé.”
Không đợi Giang Diệu kịp làm gì, Diễm Hàn đã chủ động vươn tay ôm lấy cổ anh rồi hôn.
Sự thay đổi này làm Giang Diệu ngớ cả người, nhưng rồi anh phản ứng lại ngay lặp tức, chiếm vị thế chủ động.
Viên kẹo trái cây trong miệng tan đi khi hai người dây dưa, môi lưỡi quấn quít, ngọt đến nao lòng.
Lúc về tới trường đã là tiết thứ tư của buổi chiều. Hai người bước vào lớp, phát hiện trong lớp không có ai. Diễm Hàn lục lọi ký ức mơ hồ: “Sáng hôm nay lúc em ngủ gật, hình như có nghe thầy Triệu nói đổi tiết, nên là bây giờ tiết này là tiết thể dục đấy.”
Giang Diệu có nhớ quái gì đâu, với anh mà nói đi học tiết nào cũng như nhau cả chẳng sao hết: “Vậy giờ chúng ta có xuống không?”
Diễm Hàn cảm thấy ở lại trong lớp thì rảnh quá, chẳng có gì để làm hết: “Ừa đi xuống đi, vừa mới vào tiết được có mười phút thôi.”
Giang Diệu ôm lấy cậu từ phía sau, gác cằm lên vai Diễm Hàn: “Nhưng anh không muốn xuống, anh muốn ở đây với em một lát.”
Diễm Hàn: “Trước đây em không biết là anh lại bám người như vậy đấy, Giang Tiểu Diệu.”
“Đó chỉ là do em chưa biết thôi,” Giang Diệu cười khẽ, “Còn nhiều thứ về anh mà em không biết lắm. Nhưng không sao, tương lai còn dài, sau này em sẽ biết hết thôi.”
Diễm Hàn cảm thấy những lời này không thể tùy tiện đáp lại được.
Giang Diệu đột nhiên đưa tay nhấc cổ áo của Diễm Hàn lên, Diễm Hàn ngạc nhiên: “Trời nó nóng thế này, đừng có kéo.”
Giang Diệu vuốt mở camera trên điện thoại, điều chỉnh sang chế độ chụp hình tự sướng, vâng lệnh tướng lĩnh mà kéo cổ áo xuống như cũ: “Em tự nhìn đi.”
Làn da trắng bóc ở cổ Diễm Hàn có một vệt màu đỏ cực bắt mắt.
Đó là một dấu hickey.
Diễm Hàn lập tức bùng nổ: “Đều là chuyện tốt anh làm đấy!”
Giang Diệu: “Vậy cho anh xin lỗi nha.”
Diễm Hàn nghe thấy lời xin lỗi không hề có thành ý của Giang Diệu thì lại càng thêm bực mình: “Nghe nói cái này phải vài ngày mới tan đi được á, bị người khác thấy thì em phải làm sao đây?”
Giang Diệu: “Mất mặt lắm sao?”
“Không phải, dù sao thì chuyện hai đứa mình ai mà chẳng biết cơ chứ,” Diễm Hàn không thèm nghĩ nhiều, lập tức nói thẳng ra suy nghĩ thật lòng của mình, “Chỉ là nếu bị nhìn thấy, chẳng phải bọn họ sẽ biết là em nằm dưới sao… Chết bỏ, em vừa mới nói cái gì thế này.”
Diễm Hàn: “Em nói nhầm rồi, thật ra thì ý của em là…”
Diễm Hàn suy nghĩ suốt hồi lâu, cuối cùng gượng gạo đổi chủ đề: “Ngày mai thi rồi, hay là chúng ta đi làm đề đi?”
Giang Diệu: “…”
Hết tiết, các bạn học trở lại lớp, phát hiện Giang Diệu và Diễm Hàn đang ngồi cuối lớp khe khẽ thầm thì, mấy “người anh em tốt trượng nghĩa” lại gần chào hỏi, sau đó trong lớp im phăng phắc, chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy.
Ngày mai thi định kỳ hằng tháng, ai cũng hy vọng thứ hạng của mình có thể nâng cao hơn một chút.
Diễm Hàn chọt chọt Giang Diệu: “Lần này mình so điểm đi, xem coi em cao hơn anh bao nhiêu điểm? Nếu anh cầu xin em, em sẽ nể tình mà nhẹ tay với anh mười điểm.”
Giang Diệu đang giải một đề toán: “Em yêu, không phải anh đả kích em, nhưng em không cao hơn được anh đâu.”
Diễm Hàn: “…” Bạn trai tui không giỏi ăn nói, phải làm sao đây?
Giang Diệu: “Không thì vậy đi, nếu kỳ thi lần này em thật sự xếp hạng cao hơn anh, anh sẽ chấp nhận một chuyện em đưa ra, nếu anh cao hơn em, em cũng phải chấp nhận một việc anh nói.”
Trực giác của Diễm Hàn mách bảo rằng đây nhất định không phải là chuyện tốt lành gì: “Anh nói trước là chuyện gì đã.”
Giang Diệu chớp chớp mắt: “Sao thế, chưa chi đã nhận thua rồi?”
“Ok, so thì so,” Diễm Hàn đập bàn, “Trong lịch sử huy hoàng của anh Diễm nhà cưng chưa bao giờ có hai chữ thất bại. Giang Tiểu Diệu, đến lúc đó cưng không thể nuốt lời đâu.”