Tựa như nghĩ tới chuyện gì, Diễm Hàn vỗ trán một cái: “Quên đi, mày vẫn nên cảm kích tao một chút, vì mày mà kính râm chuyên dụng của tao đã hi sinh vì nhiệm vụ.”
Giang Diệu: “…”
“Này, mấy ngày nay mày trốn học, buổi tối không về ký túc xá, có phải là vì tụi nó không?” Sau khi Diễm Hàn giúp Giang Diệu băng bó xong, cậu tìm vài cái băng keo cá nhân tự dán cho mình, “Tại sao vậy?”
“Hẳn là mày cũng nghe nói chuyện hồi lớp 10 của tao rồi,” Giang Diệu nhàn nhạt nói như thể đang kể chuyện của người khác, “Sau lần đấy, tao và đám người đó kết thù kết hận.”
Diễm Hàn vốn dĩ không trông đợi rằng cậu ta sẽ đáp lại nên thấy cậu ta thật sự trả lời thì kinh ngạc lắm, thế là được một tấc lại muốn tiến một thước: “Một chấp sáu, kỷ lục cao nhất của tao mới là năm thôi, kém mày một đứa. Bọn chúng đã làm gì?”
“Mày không nghĩ là tao khiêu khích bọn chúng trước sao?” Giang Diệu nâng mắt, nhìn sang Diễm Hàn, “Dù sao thì tao cũng là trùm trường mà, không dễ đụng vào.”
Diễm Hàn nghe thấy chút mỉa mai trong lời của Giang Diệu, nghe giọng điệu thì chắc là nhằm vào chính bản thân cậu ta. Nhất thời Diễm Hàn cũng chẳng biết nên trả lời thế nào, sau một lúc lâu mới nói: “Công nhận là không dễ đụng vào, nhưng tao cảm thấy mày không giống loại người không có việc gì để làm nên vác vạ vào thân, tuy tính tình có hơi kì quái một chút. Dựa theo những gì tụi con gái trường chúng ta nói thì chính là lạnh lùng xa cách, khó gần, khó ở. Ban đầu tao cũng thấy vậy, nhưng sau một tháng, tao lại thấy cũng không hoàn toàn là như thế.”
“Công bằng mà nói, mày cũng khá tốt đấy chứ.” Diễm Hàn nói, “Lời thật lòng đó, mày có cảm động một chút nào không?”
“An ủi tao à?” Giang Diệu nhướng mày với cậu.
“Mày như thế này đẹp hơn nhiều so với bình thường đó mày biết không, bình thường đừng có treo mãi một biểu cảm trên mặt nữa…” Diễm Hàn bỏ chai lọ thuốc các loại vào hòm thuốc, “Thật sự không phải an ủi mày đâu, nếu mày không tin, tao còn có thể làm gì bây giờ.”
“Tao và đám đó học cùng một trường cấp 2, từ lớp 7 là tụi nó đã bắt đầu lăn lộn trong xã hội,” không khí trong nhà im ắng một hồi, Giang Diệu đột nhiên mở miệng, “Hồi lớp 10, tụi nó làm du côn trên đường, nhìn thấy tao thì khiêu khích hai câu, tao thật sự lười phản ứng lại. Có lẽ là do lòng tự trọng bị tổn thương, tụi nó liền thừa dịp tao không chú ý mà kéo vòng tay của tao xuống, nghịch cho hỏng luôn.”
“Đếch thể hiểu nổi,” Diễm Hàn cười gằn, “Cái đám đó có bệnh à?”
“Đúng, đếch thể hiểu nổi,” Giang Diệu tiếp tục, “Cái vòng tay kia, là vật mẹ tao để lại cho tao, có ý nghĩa rất lớn với tao. Sau đó tao nâng nấm đấm lên, một chấp sáu.”
Trong lòng Diễm Hàn mơ hồ đoán được: “Mẹ của mày…”
“Hồi tao học lớp 6, cha mẹ gặp tai nạn giao thông qua đời, tao sống với chị gái. Nhưng chị tao bận lắm, thường xuyên đi công tác, không có nhiều thời gian để quan tâm đến tao.” Giọng Giang Diệu đều đều như thể cậu ta đã bình tĩnh chấp nhận sự thật này từ lâu.
“Vậy chúng ta thật là đồng mệnh tương liên,” Diễm Hàn thở dài, ngoài cửa sổ chợt lóe một tia sáng màu trắng, sau đó là tiếng sấm sét đì đùng. Nỗi buồn bực dưới đáy lòng Diễm Hàn lại dâng lên, cậu chẳng còn hứng thú để tiếp tục nói chuyện, “Quên đi, nói riết lại phiền lòng. Đã trễ thế này, bên ngoài lại còn đổ mưa, mày đừng về, nhà tao có khá nhiều phòng, cha tao cũng tìm người giúp việc, cách nửa tháng lại tới thu dọn một lần, đồ đạc đều mới hết.”
Giang Diệu không từ chối: “Cho tao mượn phòng tắm một chút.”
“Mày tỉnh lại hộ cái, băng vải đại hiệp,” Diễm Hàn gõ nhẹ lên lớp băng vải trên cánh tay cậu ta, “Một ngày không tắm cũng không chết, động cựa vô vết thương rồi nứt ra thì tao không trách nhiệm đâu.”
“Trước hết mày cứ tạm chấp nhận ở lại chỗ này đêm nay đi,” Diễm Hàn đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, “Máy tính ở trên bàn, mật khẩu 0506, nếu tao nhớ không lầm thì trên tủ đầu giường hẳn phải có mấy bịch snack, sẽ có người tới dọn dẹp theo giờ cố định, chắc chắn là mới, nhà vệ sinh cũng có, tự đi mà tìm…”
Giang Diệu: “… Được rồi, tao chỉ muốn ngủ một giấc.”
Diễm Hàn: “Được, ngủ ngon.”
Sau khi trở về phòng, Diễm Hàn mới nhớ rằng ngày mai mình còn phải tới chỗ trung tâm thương mại gọi là cái gì Gia gì đó, lội lại lịch sử trò chuyện xong thì đặt báo thức lúc bảy giờ, ghi chú: Trung tâm thương mại Gia Lâm.
“Nếu là bảy giờ, vậy thôi không chơi game,” Diễm Hàn ném điện thoại di động qua một bên, “Bỏ đê, mình vẫn cứ chơi một lát, chỉ đánh một ván, một ván thôi.”
Diễm Hàn lại đụng vào di động, không hề có nguyên tắc chi sất, đăng nhập vào trò chơi. Sau khi đánh xong một ván, đồng đội nhắn tin riêng cho Diễm Hàn, nói cảm thấy phối hợp khá tốt, muốn đánh thêm ván nữa.
Diễm Hàn căn cứ vào tám chữ “Anh Diễm làm người thì không hại người”, tay nhanh nhảu bấm vào nút đồng ý.
Lúc cậu buông di động ra thì đã là mười một rưỡi. Diễm Hàn thở dài với con số 11:30 trên điện thoại: “Cái thằng Giang Diệu kia hẳn là kiểu người dậy sớm, hay là, mình bảo nó gọi mình dậy?”
“Mình lặng lẽ đi nhìn một cái, nếu nó ngủ rồi, mình sẽ không quấy rầy. Sáng ngày mai đành nhờ hết vào sự tự giác.” Diễm Hàn vòng tới trước cửa phòng Giang Diệu, sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Sau đó cậu chạm mắt với Giang Diệu đang chuẩn bị tắt đèn.
Giang Diệu: “Gì mày?”
Diễm Hàn cười gượng hai tiếng: “Ờm thì…”
Giang Diệu: “Có gì nói mau.”
Diễm Hàn: “Bình thường buổi sáng mấy giờ mày dậy?”
Giang Diệu: “Khoảng đâu sáu giờ.”
Diễm Hàn: “Ngày mai tao ra ngoài, lúc bảy giờ mày gọi tao dậy được không?”
“Đừng, để tao ngủ một lát đã.” Diễm Hàn ôm chăn, mơ mơ màng màng sống chết không chịu đứng lên, “Buồn ngủ chết tao rồi.”
Giang Diệu: “Hôm qua ai bảo tao bảy giờ gọi nó dậy ấy nhỉ, bây giờ đã gần tám giờ rồi.”
Diễm Hàn giật cái thót, ý thức quay về hơn phân nửa, hất chăn ra lăn xuống giườngi: “Cái gì? Tám giờ?!”
Lúc này, một tiếng chuông đúng lúc vang lên.
Diễm Hàn: “Di động của mày à? Sao tiếng chuông nghe giống chuông điện thoại tao thế?”
Giang Diệu không muốn tranh luận với một người ý thức còn chưa tỉnh táo, cậu lựa chọn im lặng.
Diễm Hàn vỡ lẽ: “Ơ, hình như đây là điện thoại tao.”
Cậu với lấy di động, trên màn hình là bốn chữ to đùng hết sức bắt mắt: Báo thức nhắc nhở. Thời gian: 7:00, bên dưới là một hàng ghi chú: Trung tâm thương mại Gia Lâm.
Diễm Hàn tắt đồng hồ báo thức, u oán nhìn chằm chằm Giang Diệu một hồi: “Sao mày có thể dối gạt tao chứ, tao tin tưởng mày như thế, bạn cùng bàn yêu dấu của tao.”
Giang Diệu khoanh tay: “Nhìn lầm rồi.”
Diễm Hàn biết dù sao mình cũng vô lý, lựa chọn im lặng. Cậu đánh răng rửa mặt lên đồ trong mười phút, nhìn Giang Diệu đang ngồi chơi game trên sofa dưới lầu, hỏi: “Êi, Giang Diệu, mày biết trung tâm thương mại Gia Lâm ở đâu không?”
Giang Diệu: “Ứng dụng Baidu Maps biết đó.”
Diễm Hàn: “Đúng nhở, sao tao không nghĩ ra.” Nói xong thì thuận tay vuốt xuống một cái, “Bảy giờ mười lăm, muốn ăn cái gì, tao mời mày.”
Vừa lúc ấy Giang Diệu mới đánh xong một ván, nghe vậy ngẩng đầu: “Mày mời tao?”
Diễm Hàn không hiểu ý cậu ta là gì, gật gật đầu. Giang Diệu cất điện thoại đi, sải bước tới bên cạnh Diễm Hàn: “Vẫn là để tao mời mày đi.”
Diễm Hàn đã rõ, ra là Giang Diệu không muốn mang ơn cậu quá nhiều. Dường như nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng cậu, Giang Diệu vươn tay vỗ vỗ vai Diễm Hàn: “Mày cũng phải để cho tao khoe giàu chứ mày, đừng nghĩ nhiều quá.”
Những tâm tư lộn xộn hỗn loạn, vô duyên vô cớ xuất hiện của Diễm Hàn bị Giang Diệu vỗ cho một cái như thế, liền biến mất ngay theo một cách không tài nào giải thích được.
Sau khi quen thân hơn với Giang Diệu, Diễm Hàn phát hiện ra anh trùm trường lạnh lùng xa cách trong truyền thuyết này hình như cũng không khó gần đến vậy, thậm chí đôi khi còn mang lại cho người ta cái cảm giác thật lạc quan vui vẻ thật rạng ngời ấm áp. Cậu ta không thật sự lạnh nhạt đâu, chỉ cảm thấy phản ứng lại bạn là một việc không cần thiết. Diễm Hàn đột nhiên nhớ tới những gì Phó Dịch nói với mình về Giang Diệu: “Rất đáng tranh cãi. Trên Tieba của trường học, chỉ cần là nói về cậu ta thì lượt truy cập tăng vùn vụt, số lượt trả lời cũng cũng phải bằng số tầng của tháp Babylon. Sau đó cậu ta trở thành anh Giang trong miệng mọi người, là đại ca lớn của cả khối. Tuy rằng đôi khi có hơi đáng sợ, nhưng là một người rất trung thành, khái quát lại bằng hai chữ thì là muộn tao.”
muộn tao: bề ngoài thì văn nhã tĩnh lặng, nội tâm lại cuồng nhiệt mãnh liệt
Ăn xong bữa sáng, Diễm Hàn dừng lại trước một quán trà sữa trên đường: “Giang Diệu, không phải mày muốn khoe giàu sao, mời tao một ly trà sữa thì thế nào?”
Giang Diệu hơi kinh ngạc: “Mày thích trà sữa?”
Diễm Hàn: “Việc này khó chấp nhận lắm à?”
Giang Diệu định nói tao tưởng rằng đó là thứ mấy cô bé gái mới uống, nhưng lời ra tới miệng lại biến thành: “Chuyện ở sân bay, không khiến mày sinh ra bóng ma tâm lý với trà sữa?”
Nhắc tới vụ này Diễm Hàn lại nhớ tới nữ hán tử ở cổng trường, xoay người đặt tay lên vai Giang Diệu: “Chỉ vì mỗi chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt đó thôi sao? Nói cho mày biết, vị nữ hán tử ở sân bay đó, cũng học trường chúng ta, học cùng lớp với em tao. Chiều hôm thứ Sáu, nhỏ bị đám chị em gái của mình đẩy ra để tới gần tao bắt chuyện. Tao thuận miệng buông một câu nữ hán tử, nhỏ đó liền trông như sắp khóc, con gái thật là phiền phức.”
Giang Diệu hất cánh tay đang khoác vai mình xuống, cất bước đi vào tiệm trà sữa: “Uống gì?”
“Trà sữa pudding, nóng.”