Nếu như đây là một câu chuyện về tổng tài bá đạo.
Diễm Hàn là tổng tài bá đạo làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, dễ dàng chinh phục đỉnh cao.
Một ngày nọ, tổng tài bá đạo đổi thư ký mới.
Thư ký mới lạnh lẽo giá băng, không thích nói chuyện với người khác, được cái năng lực làm việc rất cao, nghiêm túc và tỉ mẩn.
Tổng tài bá đạo: “Ồ, thú vị.”
Thư ký mới không chỉ có văn bằng, có năng lực, mà còn có cả nhan sắc.
Ồ, cậu ta tên Giang Diệu.
Những cô gái trẻ trong công ty thì thầm cả ngày, lén lút thảo luận anh thư ký mới kia đẹp thế này thế nọ. Lần đầu tiên Diễm Hàn cảm thấy mức độ nổi tiếng của mình ở trong công ty hình như không được cao như gã nghĩ.
Gã không phục.
Gã bắt đầu ngáng chân anh thư ký mới.
Đương nhiên không thể lấy công việc ra để đùa giỡn, Diễm Hàn bắt đầu vô duyên vô cớ kiếm chuyện.
“Thư ký nhỏ, rót cho tôi một cốc nước.”
“Hôm nay anh lại đẹp lên đấy.”
“Có bạn gái không, nếu không thì xem xét thử việc tìm bạn trai đi?”
Bất kể gã có nói gì, thư ký mới vẫn không nhúc nhích không dao động, nên làm gì thì làm nấy.
Lòng tự trọng của tổng tài bá đạo bị tổn thương: “Cái chàng này, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi.”
Gã bắt đầu mua hoa cho thư ký nhỏ, lời âu yếm không diễn tả bằng tiền.
Rốt cuộc có một ngày, thư ký nhỏ bắt đầu phản ứng lại với tất cả mọi thứ gã làm.
Trong văn phòng, Diễm Hàn cầm hoa, nhìn thư ký nhỏ bước từng bước một về phía mình.
“Khiêu khích tôi lâu như vậy, anh phải tự chịu trách nhiệm.”
Diễm Hàn, một thế hệ tổng tài bá đạo, rốt cuộc vẫn bị đè.
Phần 2.
Nếu đây là một câu chuyện về hậu cung.
Diễm nương nương: “Kỳ thật ta cũng muốn sống trong chốn thâm cung này một cách mờ nhạt, lặng lẽ làm một nương nương thôi, nhưng thực lực của ta không cho phép. Hậu cung ba nghìn giai lệ, Hoàng thượng chỉ sủng ái một mình ta, úi chao ơi, người ta cũng thẹn thùng đó nha.”
Lệ phi ngồi đối diện: “Ha ha.”
Ngày hôm sau, Lệ phi thượng thổ hạ tả.
Thị nữ bé nhỏ của Lệ phi chạy đến trước mặt hoàng đế mà thưa: “Hu hu hu, khởi bẩm Hoàng thượng, Diễm nương nương cho nương nương nhà chúng nô tỳ uống thuốc nhuận tràng, hiện giờ nương nương thượng thổ hạ tả, khó chịu cực kỳ, mà Diễm nương nương thì vẫn bình an vô sự, xin Hoàng thượng ghé qua thăm nương nương.”
Hoàng thượng lạnh lùng quét mắt nhìn thị, trả lời: “Được thôi.”
Thị nữ nhỏ trở về bên cạnh Lệ phi, cùng chờ với Lệ phi, chờ đến khi hoa cũng héo tàn, hoàng đế vẫn không tới.
Trời tối.
Hoàng Thượng đang ở trong phòng Diễm nương nương.
Diễm nương nương bị đè lên giường.
Diễm nương nương: “Hu hu hu, Hoàng thượng, hôm nay kinh nguyệt của thần thiếp tới, Hoàng thượng đừng…”
Hoàng thượng: “Không liên quan.”
Nói đoạn người cởi y phục của Diễm nương nương ra.
Diễm nương nương không nhịn được nữa: “Phắc, ông đây là đàn ông hàng thật giá thật, mi muốn làm gì?”
Hoàng thượng chớp mắt: “Trẫm biết rồi.”
Động tác tay lại không dừng lại.
Diễm nương nương: “Mẹ nó mi không kiêng chay mặn, nam nữ gì cũng chơi à?”
“Dĩ nhiên là không, ta chỉ chơi em.”
“Đợi lâu như vậy, hôm nay…”
Diễm nương nương, một thế hệ giả làm giai lệ, rốt cuộc vẫn bị đè.
Phần 3.
Nếu đây là một…
Diễm Hàn: (ném kịch bản) “Ông đây không diễn, vì sao lần nào cũng là ông bị đè, thật không công bằng!”
Tác giả: “Các bạn khán giả, chúng ta không cần để ý đến cậu ta, kháng nghị không có hiệu quả, định mệnh của cậu ta là bị đè. Trừ phi…”
Diễm Hàn: “Trừ phi cái gì?”
Tác giả: “Trừ phi cậu đi tìm vợ lẽ, ngoại tình, thoả mãn bản thân.”
Giang diệu: “Lặp lại lần nữa coi?”
Tác giả: “Tôi cũng không biết vừa rồi tôi nói gì cả, mọi người tiếp tục, tiếp tục ha…”
Tiếp tục.
Nếu đây là một câu chuyện về giới giang hồ.
Diễm Hàn là hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, được người tôn xưng là “Diễm đại hiệp”.
Diễm Hàn không hài lòng với lối xưng hô này, bởi vì nghe giống “Thân đại hà”. (tôm giống)
Thật là khó nghe.
Một ngày kia, Diễm Hàn giải cứu một thiếu niên khỏi tay lão đại hắc bang.
Thiếu niên xinh đẹp nhưng lạnh lẽo lãnh đạm, không để ý gì tới người khác.
Nhưng qua một thời gian dài, Diễm Hàn phát hiện ra, thiếu niên này không lạnh lùng, mà là lúc ấy y hoàn toàn không quen thân gì mình thôi.
Sau khi đã thân quen, thiếu niên này liền trở nên cực kỳ bám người.
Bất tri bất giác, thiếu niên đã trưởng thành.
Bỗng một ngày, thiếu niên nay đã trở thành một người đàn ông nói với hắn rằng y thích hắn.
Diễm Hàn nghĩ, thích thì thích đi.
Lại bỗng một ngày, người đàn ông đó nói muốn y muốn quất hắn.
Diễm Hàn nghĩ, quất thì quất… khoan, sai vậy?
Kháng nghị không có hiệu quả.
Hối hận thì đã muộn.
Diễm Hàn, một thế hệ đại hiệp, rốt cuộc vẫn bị đè.
Phần 4.
Không có nếu gì nữa cả.
Tác giả đưa ra kết luận: Bất kể là bối cảnh gì, thân phận gì, Diễm Hàn vẫn sẽ mãi là người bị đè.