Lộc Tiểu Ngải cảm thấy Lục Thời Xuyên quá tham lam, anh rõ ràng đã thu học phí rồi, lại còn muốn cô cho anh một ít "thù lao".
Đã rất lâu cô không họi anh là "Anh trai".
Chỉ khi còn rất nhỏ, tầm lúc đi học mẫu giáo hoặc lớp một, lớp hai tiểu học, cô từng câu từng câu hăng say gọi "Anh trai".
Sau lại dần biến thành "Thời Xuyên".
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy "Thời Xuyên" rất dễ nghe, mặc dù Lục Thời Xuyên luôn nói cô "không lớn không nhỏ".
Nhưng anh chỉ nói thôi lại không bảo cô thay đổi cách gọi.
Nhưng...!bây giờ thì có.
Nếu Lục Thời Xuyên tiếp tục giúp cô chuẩn bị bài vở, bài thi khảo sát khẳng định không có vấn đề gì, nhưng nếu anh không chịu, Lộc Tiểu Ngải cẩn thận tự hỏi một chút, cảm thấy bản thân rùng mình một cái.
A, chẳng lẽ thật sự muốn cô gọi anh là anh trai sao?
"Uhm, Thời Xuyên, có thể đổi cái khác không?" Lộc Tiểu Ngải cúi người vươn đầu về phía trước, tiến đến gần anh, mở to đôi mắt chờ mong hỏi.
"Anh giúp em chuẩn bị bài, đương nhiên do anh định đoạt." Giọng điệu Lục Thời Xuyên rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng trong đáy mắt rõ ràng hiện lên ý cười, mở miệng thốt ra hai chữ: "Không được."
Lộc Tiểu Ngải kéo dài "A" một tiếng, sau đó ngồi thẳng dậy, dựa vào lưng ghế, từ xa nhìn Lục Thời Xuyên.
"Nếu em không gọi sẽ thế nào?"
Nhìn nhau một lúc, Lộc Tiểu Ngải thử thăm dò hỏi.
Lục Thời Xuyên không trả lời, đẩy nhẹ tập tư liệu ra trước mặt Lộc Tiểu Ngải, sau đó đứng dậy, không nhanh không chậm đi ra ngoài cửa.
"Này đừng đi, Thời......" Lộc Tiểu Ngải cuống quít vươn tay ra nắm lấy góc áo anh.
Bước chân Lục Thời Xuyên không dừng lại, mắt thấy anh đang định bước tiếp cô rút tay khỏi góc áo anh ra.
Bả vai Lộc Tiểu Ngải gục xuống, giọng nói mềm nhũn giống như bị bắt nạt, nhỏ giọng nói: "Được rồi, anh trai."
Cô cảm thấy mấy ngày nay Lục Thời Xuyên đặc biệt xấu xa, luôn lấy cô ra trêu chọc, những người khác đều cho rằng anh là loại người ít nói, lạnh lùng.
Đặc biệt là Đường Tử Duyệt, còn coi anh là nam thần, thật sự nên cho cô ấy thấy bây giờ Lục Thời Xuyên bắt nạt cô như thế nào, đảm bảo cô không phải người mê trai.
Lộc Tiểu Ngải nghĩ đến đây, không khỏi thở dài.
Vừa rồi cô còn hỏi Lục Thời Xuyên sao lại đối xử tốt với mình như vậy, bây giờ thì hoàn toàn trái ngược.
Lục Thời Xuyên nghe tiếng, xoay người, cong khóe môi sờ đỉnh đầu Lộc Tiểu Ngải: "Ngoan."
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Thật sự cô không muốn ngoan như vậy.
Hai ngày cuối tuần dưới sự tác động của "người anh trai" đã trôi qua một cách an toàn và suôn sẻ.
Lục Thời Xuyên giúp Lộc Tiểu Ngải hoàn thành phần bài nên chuẩn bị, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm đối phó với bài thi khảo sát.
*
"Tiểu Ngải! Mình nhớ cậu muốn chết!"
Vừa bước vào cửa lớp, Chu Huyên Huyên đã hét lên rồi lao tới.
"Huyên Huyên!" Lộc Tiểu Ngải suýt chút nữa bị cô làm ngã, vội vàng chống lên cái bàn phía sau.
Haizzz, không phải chỉ có hai ngày không gặp thôi sao? Người khác thấy còn tưởng hai người đã 2 năm không gặp.
Lộc Tiểu Ngải dùng một tay chống đỡ cơ thể, tay kia kéo góc áo cô nói: "Huyên Huyên nếu cậu không buông mình ra thì chúng ta sắp ngã rồi."
Chu Huyên Huyên nhìn xuống cơ thể nhỏ bé của cô, ý thức được lời cô nói rất có lý nên nhanh chóng đứng thẳng dậy, nhân tiện nắm lấy cánh tay Lộc Tiểu Ngải.
"Ai nha! Các cậu làm gì sau lưng mình vậy?"
Một giọng nói kinh ngạc bên cạnh vang lên.
Chu Huyên Huyên và Lộc Tiểu Ngải đồng thời quay đầu, phát hiện Đường Tử Duyệt đang đứng sững sờ bên kia, trừng mắt nhìn các cô.
"Bọn mình làm gì đâu?" Chu Huyên Huyên không hiểu: "Xin chào, bạn tốt ôm một cái nào."
"—— là như vậy!" Đường Tử Duyệt hoài nghi nhìn trên dưới hai cô mấy lần: "Mình còn tưởng cậu vác tường đập nữ thần mình!"
"Phốc ha ha ha ~" Chu Huyên Huyên ôm bụng cười to vài tiếng, thở hổn hển nói: "Vị bạn học này, cậu có bệnh à, yên tâm, mình sẽ không tranh nữ thần với cậu."
Người "Bị tường đập" Lộc Tiểu Ngải thở dài, cô cảm thấy suy nghĩ của Đường Tử Duyệt quả thật không giống người bình thường.
Cô ấy (ĐTD) không nên ở trong lớp này.
Cô ấy phải sang thế giới khác, thế giới của riêng cô.
"Ai, hôm nay thi khảo sát sao?" Đường Tử Duyệt đặt cặp sách cuống mặt bàn.
"Đúng rồi, cậu chuẩn bị bài chưa?" Chu Huyên Huyên cười xấu xa nói.
Cô biết 99% Đường Tử Duyệt không chuẩn bị bài.
"Cậu nhìn mình như vậy làm gì? Cậu cho rằng mình không chuẩn bị cái gì đúng không?" Đường Tử Duyệt nói.
Chu Huyên Huyên nhún vai.
"Được rồi, chỉ số thông minh của cậu thật sự rất cao, có thể xưng bá vũ trụ.
Chị gái à mình chính là không chuẩn bị bài."
"Đừng lo lắng." Đường Tử Duyệt ngược lại an ủi Chu Huyên Huyên: "Mình tin chủ nhiệm lớp biết chúng ta không muốn học, khẳng định sẽ nói các thầy cô sửa bài thi."
Chu Huyên Huyên: "......"
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy loại lý luận này.
"Ai, thật buồn cười." Đường Tử Duyệt chớp mắt vài cái: "Mình có một vũ khí bí mật."
"Cái gì?" Chu Huyên Huyên hỏi: "Không phải là tài liệu chứ? Cậu mà bị bắt chắc chắn sẽ xong đời!"
"Đương nhiên không phải, mình mới không nói cho cậu!" Đường Tử Duyệt đắc ý nói: "Khẳng định chỉ hữu dụng với mình."
"Chúng ta mới không cần, đúng không Tiểu Ngải." Chu Huyên Huyên dùng sức vỗ mạnh vào bả vai Lộc Tiểu Ngải.
"Ừ!" Lộc Tiểu Ngải gật đầu, nghịch mợm lè lưỡi nhìn Đường Tử Duyệt.
Nghe nói giáo viên giám thị là giáo viên các môn học của họ sau này.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, cả lớp hầu như chỉ nhìn thấy chủ nhiệm lớp, đối với các giáo viên khác hiểu biết rất ít.
Lần đầu gặp mặt chính là ở trong phòng thi.
Kỳ thi khảo sát đang diễn ra khá căng thẳng.
Vào lúc tiếng chuông báo kết thúc bài thi vang lên, Lộc Tiểu Ngải đặc biệt cảm ơn bản thân vì đã gọi Lục Thời Xuyên là "anh trai" - có một số câu hỏi tương tự những gì anh giảng, anh không ra đề quả thật đáng tiếc.
Lộc Tiểu Ngải vừa nghĩ đến liền cười rộ lên.
Cô vô cùng vui vẻ mãi đến khi tan học, trên đường đến nhà ăn, nắm góc áo Lục Thời Xuyên, một bên ngâm nga một bên lắc lư.
Ngâm nga một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Lục Thời Xuyên, sau đó quay đi nhìn đường phía trước, vài giây sau lại ngẩng đầu nhìn Lục Thời Xuyên cười tủm tỉm.
"Thi tốt không?" Lục Thời Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người cô.
"Học phí em đóng rồi, anh trai em cũng gọi rồi." Lộc Tiểu Ngải kéo góc áo Lục Thời Xuyên, liếc anh: "Nếu thi không tốt, nhất định sẽ tìm anh tính sổ."
"Được." Lục Thời Xuyên sờ đầu cô.
"Em còn chưa muốn tìm anh tính sổ đâu." Một lát sau, Lộc Tiểu Ngải lại nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Em còn muốn kết quả bài thi tốt một chút."
"Hả?"
Lộc Tiểu Ngải nghe thấy tiếng thông báo của điện thoại trong cặp sách vang lên, tay kéo khóa thò vào tìm.
Lục Thời Xuyên liếc mắt nhìn một cái, giơ tay giúp cô lấy ra.
"Cảm ơn Thời Xuyên!" Lộc Tiểu Ngải cong mày, nhưng khi vừa mở ra xem tin nhắn bỗng nhiên sửng sốt: "Oa Thời Xuyên, anh được coi là linh vật!"
"Hả?" Lục Xuyên ngẩng đầu, mày hơi nhíu lại.
Từ "linh vật" không hợp với Lục Thời Xuyên một chút nào, nhưng lại có chút giống Lộc Tiểu Ngải suốt ngày nhảy nhót.
"Ai nha anh xem đi." Lộc Tiểu Ngải giơ điện thoại lên, chỉ vào một bức ảnh trên đó.
"Hai ba một con?" Ánh mắt Lục Thời Xuyên lướt qua ngón tay cô, chậm rãi đi lên, dừng trên thông báo mới nhất trên màn hình, từng chữ rõ ràng nhắn qua.
"Hả?" Lộc Tiểu Ngải cuống quít nhìn: "......!Anh đừng nhìn tên nhóm, không phải em đặt."
Đây là một nhóm nhỏ ba người, tên này khẳng định do Chu Huyên Huyên đổi để làm Đường Tử Duyệt tức giận.
"Bạn học em thật thú vị." Lục Thời Xuyên cong môi nhìn Lộc Tiểu Ngải: "Em là ba hay con?"
"Em là......" Lộc Tiểu Ngải vừa định nói, phát hiện lại bị anh đổi đề tài: "Em đang cho anh xem bức ảnh!"
Là bức ảnh Lục Thời Xuyên phát biểu tại lễ khai giảng.
Góc chụp rất đẹp, vừa lúc nhìn thấy dáng người cao dài và khuôn mặt đẹp trai rõ ràng của thiếu niên dưới ánh đèn.
Nếu không có dòng chữ đỏ "phải thi tốt" bên dưới, quả thực có thể được trưng bày như một tác phẩm nghệ thuật.
Khẳng định không phải Đường Tử Duyệt chụp, toàn bộ lễ khai giảng cô ấy đều bận vươn cổ nhìn về phía trước, cho nên có người khác chụp rồi gửi cho cô ấy.
〈Tiểu Duyệt Nhi: Ha ha ha đây là vũ khí bí mật của mình! Rất lợi hại đúng không?〉
〈Tiểu Duyệt Nhi: @Tiểu Ngải, tuy hàng chữ phía dưới thật xấu, nhưng Lục học trưởng quá đẹp trai, quá đẹp trai, quá đẹp trai.〉
〈Huyên Huyên:......!Hai người các cậu thôi đi!〉
〈Tiểu Duyệt Nhi: Cậu thù biết cái gì! Tiểu Ngải, cậu khẳng định cũng vô cùng muốn ảnh chụp của học trưởng đúng không? Không cần cảm ơn, mau lưu lại đi!〉
Lộc Tiểu Ngải lúc này còn kiễng mũi chân, giơ điện thoại lên cho Lục Thời Xuyên xem, hoàn toàn không chú ý đến mấy tin nhắn mới.
Mà Lục Thời Xuyên xem rõ ràng, một lúc sau, nói với Lộc Tiểu Ngải: "Em rất muốn ảnh anh sao?"
Hết chương 14.
Danh Sách Chương: