Edit+Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: Lemonicecream1789
Group FB: Lemon ice cream
- ---
Trong lúc ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, Lộc Tiểu Ngải không ngừng nhíu mày nhìn địa điểm thi đấu đằng xa, thật ra cô không hiểu trận đấu bên đó là gì, chẳng qua trong đầu cô đang không ngừng nghĩ về nó.
Cuối cùng, cô gái nhỏ khó chịu hất tóc, từ bỏ vấn đề này.
Càng ngày cô càng cảm thấy mình không hợp với Đại hội này, những thứ không hợp với mình thì phải bỏ vô giỏ.
Chúng đều liên quan đến Lục Thời Xuyên.
Không phải là không vui, nhưng trong lòng luôn chất chứa những điều này, không biết phải giải quyết như thế nào.
"...!Này, Thời Xuyên." Lộc Tiểu Ngải vẫn không nhịn được, dùng đầu ngón tay chọc vào mu bàn tay Lục Thời Xuyên.
Có khó khăn gì thì nhờ anh giúp, bao năm nay cô đã hình thành thói quen "khát thì uống nước", không thể thay đổi được.
"Làm sao vậy?" Lục Thời Xuyên rũ mắt, nghi hoặc hỏi.
"Anh nói em ——" Lộc Tiểu Ngải nói, rồi sững sờ dừng lại không biết nên diễn đạt như thế nào.
"Em sao vậy?" Lục Thời Xuyên kiên nhẫn hỏi.
"Em không sao, em chỉ thấy không đúng...." Giọng nói của Lộc Tiểu Ngải ngày càng nhỏ, nói xong liền nhướng mắt nhìn Lục Thời Xuyên.
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
"...!Không có." Cô gái nhỏ chống hai tay bên hông, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối rồi lẩm bẩm một mình: "Là khi em ôm anh ——"
Giọng nói thông báo trên loa đột nhiên vang lên, vang vọng trong sân thể dục, âm thanh thông báo lớn lập tức lấn át giọng nói cô.
Lộc Tiểu Ngải cũng nhận ra, dù sao chính cô cũng không nghe thấy cô đang nói gì, huống chi là Lục Thời Xuyên.
Lục Thời Xuyên cũng không thúc giục cô, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: "Cái gì?"
"...!Ồ, thật ra cũng không sao." Lộc Tiểu Ngải cười với anh, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Không sao."
Cuối cùng cô lấy hết can đảm để hỏi anh, nhưng lại bị cắt ngang, rồi lại xấu hổ không dám lên tiếng.
Lộc Tiểu Ngải nghĩ thầm, thôi quên đi, có lẽ do cả ngày cô suy nghĩ lung tung, có thể ngày mai sẽ quên thôi.
Lục Thời Xuyên cũng không để tâm lắm, bình thường chỉ khi cô nghĩ ra câu hỏi thú vị hay lạ lùng nào đó cô mới nói ra.
Hồi trước cô cũng hay thế.
Không lâu sau đã đến trận chung kết 1000 mét, Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng đứng dậy, sau đó cúi người kéo cổ tay Lục Thời Xuyên, lắc lư bàn tay anh, trông có vẻ còn vội vàng hơn anh vạn lần, nói: "Thời Xuyên, Thời Xuyên, nhanh lên, nhanh đi thôi."
Lục Thời Xuyên "ừm" nhẹ một tiếng, anh đứng dậy, bước đi lững thững, ánh mắt rơi vào bước chân đang nhảy nhót của cô gái nhỏ.
Lộc Tiểu Ngải vì vội vàng mà suýt chút nữa vấp ngã, may mà Lục Thời Xuyên đã kịp thời đưa tay ra kéo cô.
Sau đó cô đi chậm lại, xoa cái mũi vì xấu hổ rồi ngoan ngoãn đi theo anh.
Thật ra thời gian không ngắn chút nào, chỉ là mỗi khi Lục Thời Xuyên gặp phải chuyện gì Lộc Tiểu Ngải đều luôn lo lắng hơn là giải quyết việc của mình, lúc căng thẳng bước chân không nhịn được mà nhanh hơn.
Đúng như những gì Lục Thời Xuyên nói, trận chung kết 1km chẳng là gì đối với anh, anh vẫn giành được hạng nhất một cách suôn sẻ, không có chút hồi hộp nào.
Khi về đích, Lộc Tiểu Ngải còn phấn khích hơn lần trước, nhưng không hề hấp tấp muốn ôm anh mà ngược lại còn chúc mừng anh đàng hoàng, đưa chai nước trong tay qua.
Chẳng qua, cô gái nhỏ giả bộ dửng dưng, liếc nhanh nhìn những người xung quanh thấy họ vẫn đang bàng hoàng, không khỏi thở dài, đau khổ vỗ trán.
Những người này thật kỳ lạ, như thể họ chưa từng thấy ai đến cổ vũ cho một vận động viên vậy.
Không phải họ cũng đến cổ vũ cho các bạn cùng lớp sao?
May mắn, so với vòng sơ loại trước đó không lâu thì đám đông đã giải tán đi rất nhiều.
Cuối cùng Lộc Tiểu Ngải cũng thở phào nhẹ nhõm, trước đó cô chưa từng nghĩ cổ vũ Lục Thời Xuyên lại là một việc "nguy hiểm" như vậy.
Cô cảm thấy gần như cô đã vô thức nhìn vào lều cứu thương trong Đại hội Thể thao này tám trăm lần rồi.
"Thời Xuyên."
Lộc Tiểu Ngải ở cùng anh một lúc, liền nhìn về phía khán đài, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người màu đen, cô thấy bản thân đã ra ngoài quá lâu, cho nên ngẩng đầu nhìn anh: "Em quay về, được không?"
"Ừ."
Lộc Tiểu Ngải tươi cười nhanh chóng chạy về.
Cô nhìn kỹ, cúi người tránh giáo viên, chạy về vị trí cũ trên khán đài, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đang ngồi trên đó, cô gái nhỏ lập tức sửng sốt, cho rằng mình đã đi sai, quay lại muốn chuồn đi ngay lập tức.
Ai biết áo sơ mi của cô đột nhiên bị túm, giây tiếp theo, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: "Con gái, con đi chơi đâu? Hả? Mẹ bắt được con rồi.
Thầy chủ nhiệm bảo con đến phòng làm việc uống trà."
Lộc Tiểu Ngải: "..."
Vừa nghe giọng điệu này, dù có đổi giọng cô cũng có thể nhận ra là ai.
"Tử Nguyệt, thầy chủ nhiệm không ở văn phòng." Lộc Tiểu Ngải khẽ nói: "Ông ấy đứng sau lưng cậu, nhìn chằm chằm cậu suốt."
"Mẹ nó!" Đường Tử Duyệt rùng mình một cái.
Chỉ riêng việc này cũng không quá mức khủng khiếp, nhưng Lộc Tiểu Ngải vẫn mở to mắt thều thào nói: "Nửa đêm tỉnh dậy, có người đang đứng bên giường nhìn chằm chằm cậu suốt."
Cô rất nghiêm túc nhưng lại trông rất giả dối.
"Được rồi!" Đường Tử Duyệt phản ứng lại vỗ vai Lộc Tiểu Ngải: "Cậu thật can đảm, còn dám nói dối bạn mình!"
Lộc Tiểu Ngải cười "hehe", đi thêm một đoạn nữa mới ngồi xuống vị trí cũ của mình.
"À?" Cô đột nhiên nhớ ra: "Tử Nguyệt, cậu không đi làm tình nguyện sao? Sao về rồi?"
Chu Huyên Huyên, người bị kẹt giữa hai người, lập tức bật cười: "Mình sợ là cậu ấy nhìn anh trai khắp nơi, bị bỏng mắt nên mới về nghỉ ngơi."
Đường Tử Duyệt đá cô: "Đáng ghét! Mình chỉ về nghỉ ngơi thôi! Và...!nhân tiện xem cậu đang khóc vì cô đơn."
"Được con trai à!" Chu Huyên Huyên hít mũi vài cái, vuốt tay cô, nói: "Cuộc sống khó khăn, quá cô đơn, sau này con cũng phải như hôm nay, quan tâm đến ba..."
"Nói thêm câu nữa." Đường Tử Duyệt hung ác nói: "Nhìn mình đi, mình sẽ giết cậu."
Lộc Tiểu Ngải thấy thú vị nhìn hai người, lập tức bật cười.
Nhưng khi cô cười, hai người đồng loạt nhìn cô.
"Con của mẹ, con nghĩ mẹ nói đùa sao?" Cổ tay Đường Tử Duyệt di chuyển một chút, giả bộ muốn đánh cô.
Lộc Tiểu Ngải "A" một tiếng, nhanh chóng tránh sang một bên, hốt hoảng xua tay: "Không, không."
"Này." Chu Huyên Huyên sờ bả vai cô: "Xích mích giữa cậu và học trưởng đã giải quyết xong chưa?"
Lộc Tiểu Ngải chưa nói gì, Đường Tử Duyệt đã nhìn chằm chằm cô trước: "Cái gì mà xích mích."
Không được, cho rằng cô dễ lừa như vậy sao.
Một giây tiếp theo, cô "ừm" một tiếng, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu Lộc Tiểu Ngải: "Đừng tưởng mình không nhìn thấy."
"Hả?? Cậu nhìn thấy gì...." Lộc Tiểu Ngải phản ứng lại, vội vàng nắm tay cô nói: "Không, Không, cậu không thấy đúng không? "
Chắc là lúc cô đi cổ vũ Lục Thời Xuyên, Đường Tử Duyệt cũng đang ngắm nhìn các "nam thần" gần đó, có lẽ cô ấy đã nhìn thấy cô suýt chút nữa ôm Lục Thời Xuyên.
"Các cậu đang nói gì vậy?" Chu Huyên Huyên bối rối, bị chen giữa hai người đang bí mật ra hiệu.
Lộc Tiểu Ngải: "Không có gì..."
Đường Tử Duyệt: "Mình sẽ không nói cho cậu biết đâu."
Chà...!thôi, mỗi khi chuyển sang đề tài về Lục Thời Xuyên, Chu Huyên Huyên đều cảm thấy cô là người "cô đơn" nhất.
"Này, cậu phải cảm ơn mình rất nhiều đấy." Đường Tử Duyệt lại đột nhiên hưng phấn, cô đi qua Chu Huyên Huyên, nắm lấy vai Lộc Tiểu Ngải lắc lắc vài cái: "Cậu có biết hôm nay lúc Lục học trưởng về đích, tất cả mọi người đều bị sốc không? Cậu thật là....."
Đường Tử Duyệt vừa nói, lại vừa "sốc", cô vuốt ve ngực mình rồi mới nói tiếp.
"Một số người nghĩ cậu là bạn gái của Lục học trưởng nên sắp muốn ngất.
Nếu không có mình giải thích cho cậu, bây giờ cậu đã rất khổ sở.
Cậu sẽ chính thức trở thành kẻ thù công khai của nhiều người."
Mặc dù lời nói của Đường Tử Duyệt cường điệu, nhưng thật sự.....!hậu quả nghe có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Hơn nữa, cô và Lục Thời Xuyên chỉ rất thân thiết, không có loại quan hệ nào đến mức mờ ám cả...!Cô bị người ta theo dõi là đủ rồi, nếu lại trở thành "kẻ thù của công chúng" thì quá khủng khiếp.
Đường Tử Duyệt chớp mắt ra hiệu rõ ràng, Lộc Tiểu Ngải mới định thần lại, nhẹ giọng nói "Cảm ơn!" Đường Tử Duyệt rất đắc ý "Ừm" một tiếng.
Lộc Tiểu Ngải đung đưa bắp chân, ôm cặp sách, một lúc sau trầm mặc hơn, đặt cằm lên cặp sách.
Cô dần đưa mắt nhìn xuống mặt dây chuyền phía dưới, phong cách hút hồn của nó có lẽ không ai có thể ngờ rằng là Lục Thời Xuyên mua cho cô.
Từ đầu đến cuối, anh là người duy nhất hiểu rõ cô.
Cặp sách nhẹ hơn rất nhiều, cô chợt nhớ tới quyển tiểu thuyết tổng giám đốc bị Lục Thời Xuyên "mượn".
Lúc đó anh nói "Không sao, đọc một chút để học hỏi."
Học hỏi?
Anh rất thản nhiên trêu chọc cô, nhưng có vẻ khác hẳn với những câu nói đùa thường ngày.
Còn từ học hỏi...!là sao?
Hết chương 34
Danh Sách Chương: