Nhưng giờ phút này không báo trước mà đột nhiên đến.
Cô hoàn toàn không chuẩn bị chút nào, trong lòng hốt hoảng phát hiện những thứ trước đây cô nghĩ đều không có tác dụng, đầu óc trống rỗng, tất cả tâm tình đều tập trung trên đôi môi mềm mại mát lạnh của anh, gần như bị hơi thở của anh cướp mất.
Sau vài giây, cuối cùng cô cũng cảm thấy hơi bối rối, thậm chí không biết đặt tay vào đâu, vô thức nắm lấy góc áo anh, sức càng lúc càng mạnh, đôi mắt cô dần dần mở to, may mắn được anh ôm, nếu không cô chỉ sợ chân cũng không đứng nổi.
Tiếng pháo hoa cách đó không xa truyền đến, những màu sắc sặc sỡ phản chiếu trên bầu trời tối.
Lông mi dài của cô run lên vài lần giống một chiếc bàn chải nhỏ, chậm rãi nâng mắt lên, có thể nhìn thấy đôi mắt rũ xuống của anh, đen nhánh lại rất sáng.
Không khí se lạnh dường như đang ấm dần lên, bóng tối mờ ảo càng làm tăng thêm cảm giác lưu luyến.
Lục Thời Xuyên đưa tay từ sau đầu cô ra xoa nhẹ vành tai mềm mại của cô, Lộc Tiểu Ngải hơi sửng sốt, ngón tay nắm lấy góc áo anh lại siết chặt hơn một chút.
Sau đó, anh tách môi mình ra khỏi môi cô, không làm gì nữa, chỉ hạ mắt xuống nhìn cô.
Lộc Tiểu Ngải lại có chút xấu hổ không dám nhìn anh, cúi đầu, hai má nóng lêb, trong đầu không ngừng nhớ lại cảm giác vừa rồi.
Không thể xua đi những ý nghĩ này trong đầu.
Cô nới lỏng tay, hơi cúi đầu, định lùi về phía sau một chút nhưng lại cảm thấy bàn tay anh đặt trên eo cô tiếp tục siết chặt, hơi cúi đầu ghé vào tai cô nói, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Hôn cũng đã hôn rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm?”
“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, đành phải vẫn mềm mại ghé vào người Lục Thời Xuyên, hai má ửng hồng, đầu nhỏ vùi vào lồng ngực anh, giống như muốn tìm chỗ trốn: “Cái gì……”
Cô bất giác cọ vào lồng ngực anh, vẫn không dám nhìn anh, ngón tay nắm lấy chiếc áo len mềm mại của anh. Một lát sau, cô lại nhích tay lên một chút lại một chút, để lên ngực anh, khẽ tách ra một khoảng cách.
“Em ôm cũng đã ôm rồi, cũng không muốn chịu trách nhiệm sao?” Lục Thời Xuyên cười nói, sau đó cúi đầu mổ lên môi cô.
Khuôn mặt Lộc Tiểu Ngải lại đỏ lên, không nói được lời nào, không tự chủ mà rụt người lại, cố gắng giấu toàn bộ khuôn mặt của mình vào chiếc khăn quàng cổ, nhưng thử đi thử lại vẫn thất bại.
“Hả?” Lục Thời Xuyên dễ dàng véo chóp mũi nhỏ xinh của cô, sau đó lùi lại một bước nhỏ: “Vậy anh sẽ rời đi?”
“Chịu chịu chịu…… Trách nhiệm.” Cuối cùng cô hoảng loạn mở miệng nói, hai tay lập tức vòng lấy eo anh, có chút ngượng ngùng nói: “Vậy anh cho em ôm anh thêm một chút nữa đi.”
Mặc dù theo cô Lục Thời Xuyên lại đang trêu chọc cô, rõ ràng anh đột nhiên hôn cô, còn cố tình nói cô phải chịu trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm cái gì……
Nhịp tim cuối cùng cũng dịu đi một chút, nhưng cô vẫn muốn ở bên anh nhiều hơn.
Dù chỉ cần ôm anh một chút cũng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cũng may ánh sáng xung quanh mờ ảo nên chắc hẳn sẽ không có ai nhìn thấy… không có ai?!
“Thời, Thời Xuyên……” Lộc Tiểu Ngải đột nhiên có chút hoảng sợ, ngẩng đầu lên, cằm gác trên ngực anh, đúng lúc có thể nhìn thấy đôi môi anh, ở dưới ánh đèn không rõ còn có chút hấp dẫn. Cô vội vàng cúi đầu, cong ngón tay xoa chóp mũi.
“Hả?”
“Cái kia, chúng ta bây giờ……” Cô hỏi: “Đã ở dưới lầu? Đúng không?”
“Em nói gì?” Lục Thời Xuyên bất lực cười khẽ: “Vừa rồi là ai kéo anh xuống?”
“Em…” Lộc Tiểu Ngải có chút bối rối chỉ vào chính mình, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Trời ạ mau về thôi, nếu bị ba mẹ em nhìn thấy, em liền xong đời!”
“Nhất là bố em.” Vẻ mặt cô lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, kéo cổ tay Lục Thời Xuyên, đi về phía nhà mình, đưa một ngón tay đặt lên miệng làm động tác “suỵt”, ánh mắt mang theo cảnh cáo: “Thời Xuyên anh cũng xong đời, anh không quên những gì em đã nói, đúng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác “kẻ thù lớn” của cô, đôi mắt mở trò xoe, có chút đáng yêu, anh không nhịn được mà cong môi. Sau đó, dưới sự cảnh cáo liên tiếp của cô, móc ngón út mềm mại của cô ra, cúi người xuống, tầm mắt ngang với cô: “Anh chưa quên, em đây là định bảo vệ anh?”
“…… Ừ.” Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu khẳng định.
Khi anh cười khẽ một tiếng, lại muốn nói gì đó, Lộc Tiểu Ngải lập tức giơ tay, cô cùng cảnh giác che miệng anh lại, một cái tay khác lại làm đông tác “suỵt”: “Đừng nói nữa, coi chừng bị người khác nghe được.”
Nói xong, cô lại vội vàng quay đầu, thò đầu về phía trước thăm dò, nhón mũi chân, vô cùng cẩn thận lôi kéo tay anh chạy lên lầu.
Khi lên lầu, lại nhón mũi chân, khẽ chào tạm biệt với anh, sau đó mở cửa nhà ra lén lút đi vào.
Đèn trong nhà đã tắt, rèm đã đóng từ lâu, trong bóng tối cô không nhìn thấy gì, cô bước đi rất cẩn thận đề phòng bị ngã.
Đột nhiên, một tiếng nhẹ vang lên rõ ràng trong bóng tối, lướt qua tai cô.
“Cái, cái gì……” Tinh thần của Lộc Tiểu Ngải vốn đang khẩn trương, đột nhiên lại bị dọa đến giật mình, sửng sốt một giây, đột nhiên nhảy dựng lên, cao giọng nói: “Ma ma ma! Baba có ma!”
Cô đang luống cuống tìm công tắc đèn thì ai ngờ đèn lập tức được bật sáng, không gian sáng lên. Lộc Tiểu Ngải che mắt, từ khe hở giữa ngón tay mà nhìn ra bên ngoài: “Hả???”
Đứng ở trước mắt cô chính là ba cô.
Cô vừa mở miệng, lại bị ba nghiêm túc đoạt lời: “Là ba, không có ma.”
“…………”
“Sao ba lại tắt đèn? Còn đột nhiên ho khan làm con sợ hãi.” Lộc Tiểu Ngải đành phải đổi chủ đề, giật giật tóc, oán trách ông một câu.
“Đương nhiên là ba muốn dọa con.” Ba Lộc lập tức nói, vẻ mặt rất tự hào lại thành thật, cúi người xuống: “Nhìn xem, con bị dọa sợ không?”
“…………”
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy cô không thể giao tiếp với ba mình nữa, sao ba còn ấu trĩ hơn cô.
Ba Lộc ho một tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng cô hỏi: “Con làm gì mà về muộn vậy? Hả?”
Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi: “Sao mặt con lại đỏ như vậy? Lại nóng rồi?”
“Không phải.” Lộc Tiểu Ngải lắc đầu, cũng rất thành thật nói: “Mặt đỏ vì bị ba dọa.”
“…………”
Không hổ là con gái ông, còn có thể bị dọa đến đỏ mặt.
“Uh…… Con cũng không làm gì cả…… con chỉ cùng……” Sau đó cô trả lời câu hỏi của ba mình, duỗi tay chỉ sang phía đối diện, còn đổi cách xưng hô lễ phép với Lục Thời Xuyên, vô cùng nghiêm túc nói, gật đầu nói: “Cùng anh trai chúc mừng năm mới.”
“Nửa đêm còn chúc mừng cái gì với thằng nhóc nhà họ Lục đó? Chỉ chúc mừng năm mới thôi sao???” Ông trừng mắt, giọng nói lập tức cao lên, khuôn mặt đều nói lên tất cả: “Chỉ có hai đứa thôi sao???? Tối đen như mực còn chúc mừng????”
Lúc đầu vì ba mình đột nhiên tăng âm lượng nên Lộc Tiểu Ngải sợ đến mức run lên. Sau đó lại cảm thấy cái xưng hô “thằng nhóc nhà học Lục” rất buồn cười, chớp mắt mấy cái, lập tức bật cười.
“Cười cái gì! Ba nói cho con biết, con có thể ăn nhẹ.” Ông trừng mắt liếc con gái một cái, cúi xuống để gần cô hơn: “Lúc trước vì theo đuổi mẹ con, không nghĩ ra cách nào. Đối với việc này ba rất rõ ràng, con đừng mơ mơ màng màng rồi bị cậu ta lừa.”
Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu, yên lặng lắng nghe, sau đó đột nhiên nhớ đến thứ gì đó, liếm môi, thốt lên: “Ăn nhẹ? Ăn nhẹ cái gì?”
“…………”
Ba Lộc bất lực thở dài.
Dường như ông cũng cảm thấy cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục.
“Hai người làm gì vậy? Ồn ào nhốn nháo, bật đèn một lúc rồi nhớ tắt đèn.” Mẹ Lộc đi đến, có vẻ rất buồn ngủ, có chút không kiên nhẫn.
“Mẹ, baba nói cho con một chuyện, nói mẹ bị ông ấy lừa.”
Lộc Tiểu Ngải vì để thoát khỏi các loại vấn đề của ba mình nên lập tức “vô cùng cơ trí” nói, nói xong còn cúi đầu cười trộm một chút.
Ba Lộc: “…………”
“Có ý gì??” Mẹ Lộc lập tức quên ngủ, hùng hổ đi đến chống hông trừng mắt nhìn ông: “Chuyện gì?! Ông nói gì tôi?”
“Bảo bối, bảo bối không có gì cả, anh đang nói đùa với con bé……” Baba vỗ nhẹ vào đầu cô một chút, nhanh chóng dỗ dành mẹ.
Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy cẩu lương của ba mẹ cô cũng rất ngon……
Rốt cuộc, Lục Thời Xuyên chưa gọi cô như vậy……
Nếu không……
Không không không…… Anh vẫn không cần gọi cô như vậy.
Lộc Tiểu Ngải rũ tóc, vội vàng lợi dụng kẽ hở này mà lẻn vào phòng, lặng lẽ đắp chăn lên, giả bộ đang ngủ.
Dù sao khi cô đã ngủ sẽ không có người đến đánh thức cô, chút mạo hiểm hôm nay cứ thế trôi qua.
Nhưng có vẻ không bị “Bại lộ” cái gì…… nhỉ?
*
Gần một tháng nghỉ đông kết thúc, giờ giấc trong kỳ nghỉ bị cô vứt bỏ, lại lần nữa trở về.
Cuốn sách giáo khoa mới đã được đặt trên bàn.
Tiếng giáo viên giảng bài vang đội toàn bộ phòng học. Ánh mặt trời xuyên thấu tấm kính cửa sổ chiếu vào, từng chùm tia sáng nhỏ vụn chiếu vào bên trong, bột phấn bay lơ lửng.
Nhưng thời gian lại tàn nhẫn trôi nhanh.
Không biết có phải vì sự khó khăn ngày càng gia tăng của bài vở hay không, một tiết học trôi qua rất nhanh.
Ngay cả khi cô chưa kịp nhận ra điều đó, thì tiết tự học buổi tối đã đến, trời đã tối dần, đèn đường chiếu sáng đường phố, một ngày sắp kết thúc.
Từ buổi sáng đến trường cùng Lục Thời Xuyên, đến buổi tối đi tìm anh làm bài tập. Thật ra ngoài thời gian trên lớp thì thời gian hai người ở chung cũng chỉ có vài tiếng.
Sau đó, điều mà cô đã nghĩ đến lúc trước – khi Lục Thời Xuyên vào đại học, họ cũng chỉ có thể gặp nhau trong kỳ nghỉ.
Thời gian ở chung sẽ lại giảm bớt.
Lộc Tiểu Ngải vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa đánh dấu những chỗ quan trọng trên sách giáo khoa. Sau đó bĩu môi dùng cán bút chọc vào cằm, nhìn lá cây đang rung động ngoài cửa sổ, chớp mắt vài cái —— cô thật sự thật sự không muốn ngày chia xa kia đến.
Cô cảm thấy ngày hôm đó cô chắc chắn sẽ không nhịn được mà khóc.
Nhưng “Thời gian” là thứ cô không bao giờ có thể kiểm soát, cho dù cô không muốn bao nhiêu thì chuyện này vẫn sẽ đến.
Không có cách nào tránh khỏi.