Cô mở to hai mắt nhìn xung quanh,…… Dù trong bóng tối không nhìn thấy gì, cuối cùng cô thu mình vào trong chăn bông, vẫn quyết định nói với Lục Thời Xuyên:〈Thời Xuyên anh đừng trả lời nữa, anh cứ đi ngủ đi.〉
Ai biết Lục Thời Xuyên đồng thời trả lời cô, hai chữ đơn giản:〈Nghĩ đến.〉
Mặc dù chỉ có hai chữ, nhưng anh cũng đã trả lời, hơn nữa vừa sau khi cô nhắn ”đừng trả lời”.
Lộc Tiểu Ngải: “……”
Cô nghĩ nghĩ, hai người có lẽ đã ở bên nhau rất lâu, cho nên nhiều thứ rất ăn ý.
Ví dụ như trước đây cô nhàn rỗi đến buồn chán, muốn gọi điện thoại cho Lục Thời Xuyên, nhiều khi cô đang suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa lúc anh gọi.
Lộc Tiểu Ngải đã từng rất tò mò, đuổi theo Lục Thời Xuyên, cái đuôi nhỏ dường như đã hỏi rất lâu: “Thời Xuyên, sao anh gọi điện cho em? Sao lại gọi em?”
Lôi kéo góc áo anh lắc lư, giống như anh không nói cô sẽ không buông tay.
Nhưng đôi mắt lại đặc biệt vô tội.
Cho nên từ khi đó anh không thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Cho đến khi anh ho nhẹ một tiếng, thử hỏi một câu “Vậy về sau không gọi nữa được không?”
Cuối cùng cô cũng từ bỏ câu hỏi này, ngoan ngoãn, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, trông rất yên tĩnh lại đáng yêu.
Thật ra, bây giờ Lộc Tiểu Ngải cũng không hiểu vì sao, có lẽ là do thói quen sinh hoạt của hai người có phần giống nhau.
Như vậy sẽ đột nhiên cùng lúc nhàn rỗi.
Cùng lúc cảm thấy nhàm chán.
Sau đó cùng lúc nghĩ về nhau.
Rồi cùng lúc đó, tìm thấy cái tên nổi bật nhất trong sổ liên lạc.【Đến đây nghĩ được câu hỏi pass c60 rồi hehe, mọi người nhớ để ý】
Nhưng bây giờ… Lộc Tiểu Ngải cảm thấy sau khi bản thân trải qua nhiều khó khăn mới “hơi nguôi ngoai”, sau đó lại bị Lục Thời Xuyên nói một câu “Nghĩ đến”.
Cô cảm thấy mình vẫn nên giải thích một đống lớn “Dấu chấm than” bắt mắt cô vừa gửi một chút, cả vài từ “5 năm” không đầu không đuôi.
Không biết cô vừa nghĩ đến đây, Lục Thời Xuyên đã nói tiếp:〈Được rồi, ngủ đi.〉
〈Ngày mai lại nói, ngủ ngon.〉
Lộc Tiểu Ngải: “……”
Sao anh luôn đi trước một bước.
Cô dụi mắt nhìn thời gian, đành phải thở dài, cũng nói “ngủ ngon” với anh.
Ngày mai cô vẫn muốn đi học.
Cô tự nhủ mấy lần hôm nay ngủ muộn không tốt, ngày mai tinh thần không tỉnh táo sẽ bị chủ nhiệm mắng, có thể sẽ bị chủ nhiệm lôi lên văn phòng viết bản kiểm điểm, như thế thật thảm.
Nhưng bất luận nghĩ thế nào cô cũng không ngủ được, trằn trọc một lúc lâu.
Ngày thường Lộc Tiểu Ngải được biết đến là người “Một khi ngủ là không dậy nổi”, đã thật sự trải qua cảm giác “Mất ngủ”.
Mà thủ phạm khiến cô mất ngủ vừa rồi còn nói “Ngủ ngon”, rồi ở đối diện an tâm đi ngủ.
Trời ạ…… Thật quá đáng.
Cho nên hôm nay Lộc Tiểu Ngải cũng không biết bản thân như thế nào lại ngủ thiếp đi, nói tóm lại cô cảm thấy bản thân không ngủ được lâu.
Vì vậy, sáng hôm sau khi thức dậy, cô không ngạc nhiên khi thấy quầng thâm dưới mắt mình trong gương.
Lộc Tiểu Ngải: “……”
Còn khá rõ ràng.
“Thời Xuyên.” Cô yếu ớt gõ cửa nhà Lục Thời Xuyên, khi anh vừa mở cửa ra, cô đã vội vàng mở to hai mắt từ khe cửa nói với anh câu đầu tiên: “Sao anh luôn bắt nạt em?”
“Cũng quá xấu rồi.”
Sau đó, cô đột nhiên nghiêng về phía trước, ngã vào người Lục Thời Xuyên, tóc cô bù xù, cả người mềm oặt.
“Hả?” Lục Thời Xuyên vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó giơ tay vén mái tóc dài của cô sang một bên, cúi đầu nhìn xuống đôi mắt đang chớp chớp của cô: “Sao anh lại bắt nạt em?”
“Oa, anh nhìn lâu như vậy cũng không phát hiện gì sao?”
Móng vuốt nhỏ còn cào eo anh một chút.
“Anh phát hiện em chưa rửa mặt.” Lục Thời Xuyên cong khóe môi nói tiếp, giọng nói chậm rãi, rõ ràng đang trêu chọc cô: “Chưa đánh răng, chưa chải đầu, chưa thay đồ ngủ, chưa…”
“Khoan đã, khoan đã!” Lộc Tiểu Ngải giật mình, lời anh nói sao lại khác lời cô nghĩ như vậy, hoang mang đưa tay lên che miệng anh: “Không phải chuyện này, anh không phát hiện cái gì khác sao?”
Chờ đến khi cô có thể nhìn thấy rõ ý cười trong mắt anh, cô mới biết anh đang nghĩ gì, cọ tới cọ lui, từ từ buông tay ra, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh còn bắt nạt em.”
“Đêm qua không ngủ ngon?” Lục Thời Xuyên sờ đầu cô: “Còn có quầng thâm mắt.”
“Đó là đương nhiên.” Lộc Tiểu Ngải ở trong lòng ngực anh nhỏ giọng nói: “Đều do anh.”
“Nếu em không nghĩ đến anh thì làm sao mất ngủ lâu như vậy.” Cô ngáp to một cái.
“Ai bảo hôm qua anh nói anh nghĩ đến, sau đó lại nói em ngủ ngon.” Lộc Tiểu Ngải bĩu môi: “Làm hại em mất ngủ cả đêm.”
“Sau đó anh còn không nói cho em biết rốt cuộc anh muốn đi đâu?” Lộc Tiểu Ngải nói: “Thời gian dài như vậy, rất nhiều rất nhiều năm, em không muốn phải luôn xa anh.”
Đang nói đến “rất nhiều rất nhiều năm”, cô còn duỗi cánh tay, vẽ một vòng tròn lớn miêu tả.
Thật ra cái gọi là “rất nhiều năm” là bao lâu, cô cũng không có khái niệm cụ thể.
Khi tốt nghiệp sơ trung, cô biết mình thi đậu trường cao trung Lục Thời Xuyên học, trong lòng vui sướng một lúc lâu.
Chỉ là vui sướng đơn thuần, không có suy nghĩ gì khác.
Ai biết còn chưa đến một năm, cô đã bắt đầu lo lắng “tốt nghiệp cao trung.”
Lục Thời Xuyên trầm mặc nhìn cô gái nhỏ trước mắt, khẽ thở dài một tiếng: “Anh nghĩ đến, điều anh muốn nhất là được ở bên em.”
Thật ra, đêm qua anh cũng không thể ngủ yên giấc, đầu tiên khi anh liên tiếp nhìn thấy mấy tin nhắn của cô gái nhỏ. Sau đó, anh vẫn luôn không ngừng suy nghĩ về vấn đề nan giải cô ném cho anh.
“Dù nơi đó có lực hấp dẫn lớn đến đâu, nếu không có em đều sẽ giảm đi một nửa.”
Lông mi Lộc Tiểu Ngải run lên, sau đó ôm lấy anh, ở trên người anh cọ cọ: “Em cũng vậy.”
“Em sẽ cố hết sức để vào học cùng trường đại học với anh, nếu không học cùng một thành phố cũng khá tốt.”
“Ừ.” Lục Thời Xuyên cười khẽ một tiếng, cúi đầu véo nhẹ lên gò má mềm mại của cô: “Bạn gái, anh muốn đi cùng em.”
Lộc Tiểu Ngải cười “hehe”, làm bộ làm tịch, kéo dài âm điệu: “Nhưng anh phải bảo đảm, trong một năm chúng ta xa cách, mỗi ngày anh đều phải nhớ em.”
Lục Thời Xuyên nhẹ giọng “ừ” một tiếng, sau đó lại cười nói: “Em cũng phải nhớ.”
“Anh cũng nghe nói, cao trung có rất nhiều nam sinh tuấn tú.” Anh cười khẽ nhẹ lôi kéo má cô.
“… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, ngây người nhìn anh một lúc, liếm liếm môi: “Giống anh sao? Đại mỹ…”
“À không không, không phải……” Cô vừa nói được một nửa, lập tức phản ứng lại, hoảng hốt xua tay: “Thời Xuyên, cái gì anh cũng không nghe thấy.”
“Hả?” Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.
“Được rồi, anh!” Lộc Tiểu Ngải mở to mắt nhìn anh, một giây sau lập tức hiểu anh có ý gì, cúi đầu đá chân anh một chút: “Anh cũng học được cách ghen rồi!”
“Đương nhiên, học theo em.” Anh cười nói: “Em biết không, năng lực học tập của anh luôn rất mạnh.”
“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải lại sửng sốt.
Cái gì…… loại năng lực học tập gì?!
*
Lộc Tiểu Ngải cọ tới cọ lui một lúc lâu mới đi học, suýt chút nữa đến trễ.
Mất ngủ cả đêm quả nhiên làm người ta đau đầu, cô gần như ngủ gà ngủ gật trong suốt tiết học đầu tiên.
Chu Huyên Huyên lén lút duỗi cán bút đến phía dưới trán cô đẩy lên, Lộc Tiểu Ngải đột nhiên bừng tỉnh.
“Huyên Huyên, cậu làm mình giật mình.” Cô liếc mắt nhìn giáo viên một cái.
“Nếu không phải mình nhắc nhở cậu, cậu sắp đập đầu xuống bàn đấy.” Chu Huyên Huyên nhịn cười nhìn cô: “Cậu làm sao vậy? Quầng thâm mắt nghiêm trọng như vậy.”
“Ồ —— cậu lại thức đêm đọc tiểu thuyết sao?” Chu Huyên Huyên nói: “Cậu đọc đến mấy giờ?”
“Không phải.” Lộc Tiểu Ngải lắc đầu, ôm má bất lực thở dài: “Đều do Lục Thời Xuyên, anh ấy làm hại mình cả đêm ngủ không ngon.”
“Quên đi, không nói chuyện này nữa.”
Cô liếc mắt nhìn số trang sách Chu Huyên Huyên, chậm chạp mở sách mình ra: “Lăn lộn cả đêm, bây giờ mình muốn nâng cao tinh thần, học hành chăm chỉ.”
Chu Huyên Huyên: “……!”
Sao cô lại nghe ra ý tứ không đúng.
Được rồi… chăm chỉ học tập, chăm chỉ học tập mới đúng.
*
Khi tan học, Lộc Tiểu Ngải nói “tạm biệt” với Chu Huyên Huyên, cô muốn nói lại thôi rất nhiều lần, mới tạm biệt với Lộc Tiểu Ngải.
Ai? Là có điều gì kỳ lạ với cậu ấy sao?
Sau khi nghĩ đến điều này vài giây, cô lập tức vứt sự nghi ngờ của bản thân ra sau đầu, nhanh chóng lao vào “vòng tay” của bạn trai.
Cô cho rằng mình nên trân trọng khoảng thời gian ở cùng nhau hiện tại.
Thậm chí Lộc Tiểu Ngải có chút đắc ý, bởi vì cô cảm thấy sau khi thảo luận qua chuyện này, cô và Lục Thời Xuyên có vẻ “hòa thuận” hơn rất nhiều… Không cần cô tiếp tục nói “Anh phải tốt với bạn gái hơn một chút”…..
Chờ hai người “Hòa thuận” đi lên lầu, Lộc Tiểu Ngải liếc mắt, nhìn thế nào cũng thấy thân ảnh đang chuyển động phía trước có chút quen thuộc.
Đột nhiên cô giật bắn người, nhìn thấy rõ đó là ai: “Baba, sao bây giờ ba mới về?!”
Cô nâng cao âm điệu “Ồ” một tiếng: “Ba lại quên mang chìa khóa sao?!”
Ba Lộc: “……”
Trí nhớ ông kém như vậy sao?!
Nhưng khi ba cô nghe thấy âm thanh, xoay người lại, Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nhớ đến một điều “Cực kỳ quan trọng”.
Ngay lập tức hai mắt cô mở to, cuống quít đứng trước mặt Lục Thời Xuyên chặn anh, khi anh muốn nói “Chào chú”, cô đưa tay ra phía sau véo em anh, “vô cùng hoảng sợ”, ý bảo anh không được nói chuyện.
Khi baba di chuyển sang trái một chút, cô liền di chuyển theo, sang phải một chút, cô lại cảnh giác di chuyển sang phía bên phải một chút.
Từ trước đến nay ba Lộc luôn đối xử với con gái mình như một đứa trẻ, vô cùng hoài nghi cô đang làm gì, Lộc Tiểu Ngải phải mất rất nhiều công sức mới khiến ông vào nhà trước.
Sau đó, cô cẩn thận quan sát xung quanh, không phát hiện có thứ “bất thường” nào khác, mới quay đầu lại chọc vào Lục Thời Xuyên một chút, ngẩng đầu nói: “Thời Xuyên, sau này anh gặp ba em phải cẩn thận một chút.”
“Vì sao?” Lục Thời Xuyên quan sát hành động của cô gái nhỏ từ đầu đến cuối, không khỏi cảm thấy hứng thú, rũ mắt xuống nhìn cô.
“Hừm……” Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lén lút ngoắc ngón tay ra hiệu với anh.
Sau đó Lục Thời Xuyên hơi cúi người xuống.
“Ai nha, anh lại đây một chút.” Lộc Tiểu Ngải lại nói tiếp.
Ánh mắt Lục Thời Xuyên có chút nghi hoặc, vẫn theo ý cô cúi người xuống nữa, đôi mắt vừa lúc đối diện với đôi mắt cô.
Cuối cùng cô cũng hài lòng, nhón chân lên, móc cổ anh, ghé sát vào lỗ tai anh, hai mắt tròn xoe mở to, vô cùng nghiêm túc tiết lộ một bí mật động trời.
“Baba em nói, ông ấy rất muốn đánh anh. Nếu sau này ông ấy tìm anh muốn ‘nói chuyện tử tế‘, anh tuyệt đối đừng tin.”