• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit+Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: Lemonicecream1789
Group FB: Lemon ice cream
- --
Mạnh Tùng ngẩn người, ngay sau đó thay đổi cách gọi: "Cái kia, học muội?"
"Học trưởng." Lộc Tiểu Ngải cong khóe miệng đáp lại.

Mạnh Tùng nhìn thoáng qua Lục Thời Xuyên, thấy anh không phản đối, yên tâm tiếp tục nói chuyện với Lộc Tiểu Ngải: "Học muội các em vừa thi xong sao?"
"Đúng vậy học trưởng." Giọng nói thanh thúy của Lộc Tiểu Ngải vang lên trả lời, cô nghe Mạnh Tùng luôn rất tử tế gọi cô "Học muội", vì lễ phép nên cũng không thay đổi cách xưng hô.

"Học muội, kì thi này thật sự rất khó!" Mạnh Tùng nói: "Nếu không học gì chắc chắn sẽ không thi được!"
"Um......" Lộc Tiểu Ngải suy nghĩ một chút, cô không phải không học gì, Lục Thời Xuyên giúp cô chuẩn bị bài, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy học trưởng, rất khó."
"Học muội thi thế nào?"
"Cũng ổn." Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu nhớ lại bài thi vừa rồi một chút.

"Học muội, bọn anh năm trước cũng thi khảo sát." Mạnh Tùng nói hăng say: "Khi công bố kết quả bọn anh nhìn thấy điểm Xuyên ca đều sợ đến ngây người."
"Ồ ——" Ngay lập tức mắt Lộc Tiểu Ngải sáng lên, kéo góc áo Lục Thời Xuyên, ngẩng đầu hỏi: "Thời Xuyên, anh làm bài rất tốt sao?"
Lục Thời Xuyên nhay ấn đường "ừ" một tiếng, sau đó khẽ thở dài.

Anh hầu như không nghe rõ "Học muội" và "Học trưởng" lặp lại mấy lần.

Lộc Tiểu Ngải rất hứng thú, tinh thần phấn chấn nói chuyện với Mạnh Tùng, nói về tất cả những thứ thú vị trong lớp mình, nói đến vui vẻ nhảy nhót tung tăng xung quanh.


Những gì cô nói Lục Thời Xuyên đều nghe thấy, ánh mắt anh nhìn xung quanh nhà ăn đông đúc rồi lại trở về mái tóc phập phồng của cô gái nhỏ.

Khiến anh nhìn đến thất thần, không phát hiện thời gian trôi qua.

Bốn người tìm một cái bàn trống ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Lộc Tiểu Ngải ngồi trên ghế, cầm đôi đũa nhìn trái nhìn phải cho đến khi Lục Thời Xuyên gõ xuống bàn nhắc nhở cô: "Mau ăn đi."
"À! Biết rồi." Lúc này Lộc Tiểu Ngải mới tập trung tinh thần.

Lục Thời Xuyên gắp mấy miếng sườn từ khay của mình đặt lên khay Lộc Tiểu Ngải.

"Thời Xuyên em cũng muốn ăn khoai tây." Lộc Tiểu Ngải nhìn chằm chằm khoai tây đặt bên cạnh sườn hầm, duỗi đầu nhỏ lại gần nói.

Lục Thời Xuyên "ừ" một tiếng, Lộc Tiểu Ngải lập tức cười tủm tỉm dùng đôi đũa gắp lấy.

Cô vừa gắp miếng khoai tây lên, mơ hồ nhận thấy hai cặp mắt vẫn luôn nhìn về phía mình.

"Hả?"
Lộc Tiểu Ngải vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạnh Tùng và Viên Vũ Trác không chớp mắt nhìn hai người chăm chú.

"Học trưởng, sao hai người không ăn?" Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc hỏi, vừa không để ý, miếng khoai tây "bụp" lại rơi xuống chỗ cũ.

Một vài giọt nước bắn tung tóe, rơi trên tay Lục Thời Xuyên.

Lộc Tiểu Ngải nghe thấy tiếng động, cúi đầu nhìn, cuống quýt lục tìm khăn giấy trong cặp, vừa nói vừa tìm: "A! Xin, xin lỗi Thời Xuyên.

Có nóng không?"
Lộc Tiểu Ngải tìm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được, cầm lấy tay Lục Thời Xuyên, mở to mắt vô cùng cẩn thận lau cho anh, lại hỏi: "Thời Xuyên, anh bị bỏng không?"
"Không có." Lục Thời Xuyên lắc đầu rồi tiếp tục gắp miếng khoai tây cho cô: "Em ăn đi."
Lộc Tiểu Ngải "Ồ" một tiếng, nhìn anh vài giây, nói: "Thời Xuyên hay để em thổi cho anh một chút."
Vừa dứt lời, cô liền phồng má thổi cho anh.

Bỗng nhiên, Lộc Tiểu Ngải cảm thấy hai cặp mắt vừa rồi nhìn về phía mình không những không biến mất, ngược lại càng ngày càng mạnh.

"Học trưởng?" Lộc Tiểu Ngải quay đầu, phát hiện bọn họ vẫn không nhúc nhích như cũ, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp không thể giải thích.

"Các anh......!Làm sao vậy?" Lộc Tiểu Ngải ngồi thẳng người, thận trọng dò hỏi.

"Oa."
Đầu tiên là Viên Vũ Trác ngắn ngủi cảm thán một tiếng.

"Oa ——"
Sau là Mạnh Tùng tràn đầy cảm xúc mà mở to mắt, miệng không khép được.

Lộc Tiểu Ngải bị phản ứng của bọn họ làm ngờ nghệch, cũng mở to đôi mắt ngẩng đầu nhìn lại.

Sau một lúc lâu, Lục Thời Xuyên ho nhẹ một tiếng mới phá vỡ sự im lặng này.


"A." Viên Vũ Trác thở dài một hơi: "Mình thật sự muốn có em gái."
"Không." Mạnh Tùng nói: "Mình càng muốn có anh trai."
Bọn họ cảm thấy hai người đối diện thật sự quá đáng ghét, có tình cảm tốt lại trắng trợn ở nơi công cộng khoe ra.

Sau này tuyệt đối không bao giờ ăn cơm cùng hai người này nữa, nếu không khẳng định sẽ khó tiêu.

Sau khi ăn xong, Lộc Tiểu Ngải và Lục Xuyên Xuyên cùng đến phòng chuyển phát nhanh trước, sau đó mới cùng nhau trở về khu dạy học.

Lộc Tiểu Ngải đi đến lầu 3, kéo góc áo Lục Thời Xuyên: "Thời Xuyên em đến lớp rồi, tạm biệt."
"Ừ." Lục Thời Xuyên giơ tay chạm nhẹ lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ để tóc trông gọn gàng hơn một chút: "Học xong tiết tự học buổi tối nhớ chờ anh về cùng."
"Biết rồi." Lộc Tiểu Ngải theo đó nghịch tóc mình, sau đó bước chân nhẹ nhàng vào lớp học.

Vừa đi đến cửa sau, một giọng nói vang lên mang theo giọng điệu giễu cợt: "Bạn học nhỏ, buổi chiều tốt lành?"
Lộc Tiểu Ngải khiếp sợ, cô không để ý còn có người lẳng lặng đứng cạnh cửa, toàn thân run lên, suýt chút nữa bị cái chân vươn ra của người nọ làm vấp ngã.

La Viễn Thụy cười một tiếng, khoanh cánh tay dựa vào khung cửa, nhướng mày, nâng một cánh tay lên: "Tôi giúp cậu?"
"Không cần, cảm ơn." Lộc Tiểu Ngải xoa cái mũi, đang muốn đi vào bên trong, cánh tay La Viễn Thụy đã vươn ra ngăn cản cô trước.

"Bạn học nhỏ, cậu hiểu ý tôi không?" La Viễn Thụy dùng vẻ mặt "Mặc dù tôi rất lợi hại nhưng cậu cũng nên hiểu" nhìn Lộc Tiểu Ngải.

"Hả?" Lộc Tiểu Ngải lại không hiểu gì, đành phải hỏi: "Ý của cậu là gì?"
La Viễn Thụy thở dài một hơi, vẻ mặt chuyển thành "Em gái, chỉ số thông minh của cậu thật không cứu được", thay đổi phương thức hỏi: "Hôm đó tôi nói cái gì với cậu?"
Lộc Tiểu Ngải trầm mặc một lát, lắc đầu, bây giờ cô chỉ muốn xem An An gửi cho cô cái gì.

Ngày hôm đó nói nhiều như vậy, cô làm sao biết La Viễn Thụy đang chỉ câu nào.

La Viễn Thụy thấy cô im lặng một lúc lâu, nhỏ giọng mắng một câu.

Lộc Tiểu Ngải nghe thấy, cau mày.

"Hôm đó tôi nói bạn học nhỏ rất đáng yêu." La Viễn Thụy gằn từng chữ một mà nói: "Cho nên, ý là, cậu làm bạn gái tôi đi."
Lộc Tiểu Ngải: "???"
Vòng vo cái quỷ gì vậy? Hai cái này có liên quan gì sao?
Đây tính là......!một lời tỏ tình?! Cô gái nào lại có thể đồng ý với anh?
Nếu như ban đầu cô chỉ cảm thấy hành vi của La Viễn Thụy hơi kỳ lạ thì bây giờ cô lại nghi ngờ não cậu ta có vấn đề.

"Xin lỗi—" Lời từ chối của Lộc Tiểu Ngải vừa nói ra đã bị La Viễn Thụy cắt ngang bằng một cử chỉ "dừng lại".

"Có người thích sao?"
Nam sinh hất cằm lên, giọng điệu ngả ngớn: "Đừng thích anh ta, không có kết quả."
Lộc Tiểu Ngải ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh.

Còn có loại hành động này sao?
Cô sợ anh đã xem nhiều "Bá đạo tổng tài yêu ta".

La Viễn Thụy lại cho rằng bản thân rất am hiểu "tỏ tình" và "từ chối", quan sát phản ứng của Lộc Tiểu Ngải, càng đắc ý: "Bạn học nhỏ, đừng choáng váng, làm bạn gái tôi đi?"
"Làm gì vậy! Còn nói chuyện phiếm! Không định học sao?!"

Văn phòng của chủ nhiệm lớp ở bên cạnh phòng học của họ, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh này, cơn tức giận lập tức bùng lên.

"Lại đây, lại đây!" Chủ nhiệm lớp hung dữ nói với La Viễn Thụy, đứng một bên giáo huấn cậu: "Em nhìn em xem..."
Vừa thấy Lộc Tiểu Ngải là người ngoan ngoãn, sẽ không gây chuyện nên chủ nhiệm lớp cũng tạm thời để cô đi.

Cô nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh vào lớp học ngồi xuống.

"Này, bên ngoài có chuyện gì vậy?" Chu Huyên Huyên nghe thấy tiếng chủ nhiệm lớp nổi giận đùng đùng, dùng khuỷu tay lặng lẽ chọc vào Lộc Tiểu Ngải một cái.

"Thầy giáo phê bình La Viễn Thụy." Lộc Tiểu Ngải bỏ qua nguyên nhân mà chỉ nói cho cô kết quả.

Chu Huyên Huyên cười "haha" —— không cần biết giáo viên nào dạy dỗ "người phiến toái" như La Viễn Thụy, chắc chắn đều đau đầu đến chết.

"Để tôi nhấn mạnh kỷ luật của lớp chúng ta!"
Chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp bảo La Viễn Thụy về lớp, vỗ nhẹ lên bục giảng ra hiệu "im lặng".

"Phải nghiêm túc nghe, mỗi một điều đều cần phải tuân thủ, đừng lấy vừa khai giảng xong làm cớ!"
"Thứ nhất, không ai được phép đi muộn, trốn học, có việc cần thiết thì phải xin tôi nghỉ; thứ hai...."
"Thật nhàm chán." Chu Huyên Huyên nhỏ giọng nói: "Đều do La Viễn Thụy làm hại chúng ta phải nghe dạy dỗ."
Lộc Tiểu Ngải chống tay đỡ mặt, lơ đãng "ừ" một tiếng, thấy Chu Huyên Huyên lén lút lấy điện thoại ra chơi game, cô cũng lấy điện thoại ra.

〈Buổi tối anh trực nhật, đợi anh vài phút.〉
Không nghĩ tới ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy tin nhắn của Lục Thời Xuyên.

Cô lập tức trả lời:〈Ừ.〉
〈Thời Xuyên: Em không nghiêm túc nghe giảng.〉
A? Anh biết lúc này đang học mà vẫn gửi tin nhắn? Là cố ý kiểm tra sao......!
Lộc Tiểu Ngải bĩu môi gõ mấy chữ:〈Anh cũng không nghe.〉
〈Thời Xuyên: Tiết tự học.〉
Hóa ra là như vậy, Lộc Tiểu Ngải cũng giải thích:〈Chủ nhiệm lớp em mở họp lớp, rất nhàm chán.〉
〈Thời Xuyên: Nói cái gì?〉
Lục Thời Xuyên biết gặp trường hợp này cô đều buồn ngủ, vì thế nói chuyện phiếm để giúp cô tỉnh táo.

Lộc Tiểu Ngải nghe tai này lọt tai kia, căn bản không nhớ, vì thế cô nhỏ giọng hỏi Chu Huyên Huyên: "Thầy giáo nói gì?"
"Làm sao mình biết được." Chu Huyên Huyên không thể không tập trung vào trò chơi, ánh mắt cũng không rời khỏi màn hình điện thoại, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cô.

Lộc Tiểu Ngải không còn cách nào khác đành phải tiếp tục nghe chủ nhiệm lớp nói, khi nói đến quy tắc tiếp theo, cô nhắc lại với Lục Thời Xuyên:〈Không ai được phép yêu sớm.〉
Hết chương 16.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK